Thiên Diễn Tinh Cầu, thời điểm nào đó trên dòng sông thời gian. Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn, một vùng núi thấp trải dài cả ngàn vạn cây số, với vô số ngọn lĩnh phong to nhỏ khác nhau, quanh chân núi là cây cỏ xanh mướt, lúc nào cũng phủ sương trắng âm u, đúng với tên gọi Vạn Thụ Sương Lâm. Nơi đây bình thường không ai dám bén mảng vào quá sâu, nên vẻ hoang vu vẫn đầy mê hoặc.
”Vút, vút”, vài tiếng xé gió lướt ngang bầu trời, văng vẳng tiếng hò hét hô “đứng lại”. Ba vệt sáng quấn lấy nhau xẹt qua, tốc độ vượt qua Siêu Thanh rất nhiều lần, hàng loạt công kích vô số màu sác hình hài bắn ra đan xen nổ váng trời, lan đến cả mảng lớn núi rừng bên dưới, khiến cát bay đá chạy, mãnh thú hoảng hồn kêu rống, ngã xuống từng đàn.
“Nặc Ý lão ngu xuẩn, ngươi còn muốn chạy?”. Một trong hai vệt sáng đang đuổi theo, đột ngột hoá huyết tăng vọt tốc độ, bay tới trước chặn đầu, đồng thời hét lớn, tay đã kết xong thủ ấn, chụp xuống.
Bóng xám vội đổi hướng lên trên, nhưng rất tiếc, đụng phải bích chướng vô hình nên lại bổ nhào xuống dưới, “ầm” một tiếng, chạm đất kéo lê thêm một quãng dài gần sát vách núi mới dừng lại, khói bụi mù mịt, cây cối đổ nghiêng, tràng cảnh thực sự thê thảm.
Kết giới dần hình thành tứ phía, hai bóng người truy đuổi cũng đã tiến lại gần nhau, lẳng lặng tựa thần linh đang nhìn sâu kiến bên dưới.
Sương khói mù mịt đã tan, hai kẻ phía trên toàn thân che phủ áo bào đen, đeo mặt nạ trắng che kín hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt sâu thẳm, khoanh tay thong thả, dáng điệu tự tin như bắt chim trong lồng. Chỉ thấy phía dưới hiện ra một lão niên tuổi khoảng lục tuần, thân khoác áo bào xám, tóc dài hai màu đen trắng rõ ràng tung bay, nếu không có vết sẹo dài rạch ngang khuôn mặt, chắc hẳn thời trẻ cũng từng là một thanh niên anh tuấn. Trong lòng lão là một hài tử khoảng ba bốn tuổi, đã ngủ say, có vẻ không bị phương hại gì. Chống tay vào vách núi ổn định thân thể, đoạn nheo mắt nhìn hai kẻ phía trên, bình tĩnh nói.
“Lão tử Tà Y Tán Nhân, liên quan gì đến cái tên Nặc Ý?”
“Hắc hắc, Tà Y Tán Nhân sao?” Tên từng hoá huyết chặn đầu, cười khằng khặc hỏi, giọng như kim chích. “Hoán Sinh Giả đứng thứ ba trong Thập Nhị Phong Hào Tân Tinh Bảng, Ma Niệm Tử ngươi còn không thừa nhận?”
Cái tên xướng lên làm lão nhân áo xám chau mày, liếc nhìn đứa trẻ đang say ngủ. Lão quả thật tên cúng cơm là Nặc Ý, ngoại hiệu Ma Niệm Tử hơn bốn trăm năm trước từng được Luyện Thần Tháp vinh danh. Tu vi và y thuật siêu quần, nổi tiếng giết người sống cứu người chết, nghe đồn trước mặt lão muốn chết không được, muốn sống không xong. Cứu người là thật, còn giết người thì chưa ai chứng kiến, chỉ biết Ma Niệm Tử này, tâm tính dị hợm, hay làm những điều khác với lẽ thường, nhưng đã đột ngột biến mất gần trăm năm nay.
Ẩn cư an tĩnh ở trong thôn nhỏ quanh Vạn Thụ Sương Lâm, lão rất cẩn thận không để lộ thân phận cường giả, chỉ hái thuốc hành y giúp người trong thôn. Đứa nhỏ trên tay là hài tử nhà phu phụ Đại Bưu láng giềng, bình thường hay quan tâm lão cô độc, thường mang đồ sang hiếu kính. Lão, sau nhiều năm trốn chạy, cũng dần cảm thấy vui thú điền viên, thực sự đã coi đúa nhỏ này như người nhà. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chiều hôm qua đã có hai kẻ tìm đến cửa. Vì sợ tổn hại đến thôn dân nên lão đã định chọn dời đi, thì cái kẻ từ đầu đến giờ chưa nói câu nào đã chộp lấy đứa nhỏ đang quanh quẩn trong vườn thuốc, khiến lão phải thí mạng trăm hiệp mới cướp lại về, vừa bỏ chạy chưa được ngàn dặm đã lại bị chặn lại. Rõ ràng hai kẻ này có chuẩn bị mà tới, còn sắp xếp thiên la địa võng, trước bắt người sau lại bố trí cả Kết Giới trận, quả là cẩn thận.
Lão đặt đứa bé dựa vào vách núi, rồi lơ lửng đằng không liếc nhìn bốn phía, đoạn bình tĩnh nói “Là Tứ Phương Trấn Hồn Môn tiểu kết giới, thủ bút cũng lớn a. Các ngươi là người Táng Thần Vực?”.
Thấy vậy, hai kẻ phía trên liền tách ra, chặn lấy hai bên trái phải Nặc lão, đồng thời phát động ‘Lĩnh vực uy áp’ của bản thân. Hai quả cầu lấy họ làm trung tâm tràn ra, kích thước đạt khoảng ngàn mét mới dừng lại, phía ngoài của tên câm như hến là ‘Lĩnh vực’ màu đỏ rực rỡ mang hoa văn hình ngọn sóng, tên còn lại thì màu trắng hoa văn lốc xoáy dờn quanh.
“Táng Thần Vực ư? Cái tên thật gợi nên hoài niệm đấy, khư khư khư”, tên tạm gọi ‘bạch toàn’ (#1) ngửa đầu cười lớn, coi ra hắn rất thưởng thức cuộc săn này.
Nặc lão cũng không nói nhiều lời, không khí quanh thân chợt rung động, áo bào phần phật bay. Lão nhấc tay, một luân bàn đầy vân gỗ khắc đồ văn cửu đầu xà hiện ra, tức thì xoay tròn, chớp loé tử mang.
Xuyên qua lớp mặt nạ, bốn mắt loé sáng. Tên ‘xích lãng’ (#2) đến giờ mới cất lời, giọng như đã nuốt cả dúm than hồng, khô khốc, đứt quãng. “Cửu. Bệnh. Xà. Nghịch. Luân. Bàn”.
“Của ta!!!”, ‘bạch toàn’ rú lên một tiếng, ánh sáng trắng loá mắt bùng lên dữ dội. Nặc lão mắt sắc lạnh, nện Nghịch Luân Bàn xuống mặt đất, lập tức chín đầu cự mãng chỉ còn mộc cốt phá đất trồi lên, mỗi cái lại là một chủng bò sát phi thường khó gặp, Ẩn Nhãn Ngân Xà, Hấp Huyết Cốt Giao, Hoả Đồng Tích Dịch,... toàn bộ thấp nhất cũng là thi cốt Hung Thú Độ Phàm cảnh giới sơ giai. Cửu Bệnh Xà vươn cao ngàn mét, tiếng chín cái đầu gào thét, xé gió vun vút lao về phía trước, bóng của nó trải dài ra như những toà núi nhỏ.
‘Xích lãng’ hừ lạnh, thi triển ‘Cực Bộ’ biến mất tại chỗ, hiện ra đã ở sát bên Nặc lão, hai tay phân biệt kết hai thủ ấn khác nhau, đoạn vắt chéo đâm hai ngón cái vào cổ họng mình. “Rào” một tiếng, nham tương nóng chảy từ miệng tuôn ra như sóng dữ, đổ ụp xuống đầu cả hai người Nặc lão.
Gặp nguy bất loạn, chỉ thấy Nặc lão rời khỏi Nghịch Luân Bàn, vừa xoay người thối lui, tay vừa quét ra một đường, dòng nham tương khổng lồ như va phải bức tường vô hình, bắn ra tung toé. Lão lao về phía đứa trẻ đang ngủ, rồi sử dụng ‘Thuấn Di’ kéo theo nó vượt ra ngoài ba bốn ngàn mét, khi xuất hiện đã ở sát giới hạn kết giới, là nơi xa chiến trường nhất.
“Các ngươi thực cho Ma Niệm Tử ta dễ bắt nạt?” Triệt để bị chọc giận, Nặc lão gầm lên, chắp tay bắt ấn, gương mặt bắt đầu vặn vẹo, mắt loé hung quang, khí tức màu tím cuộn trào, từ hư hoá thực, xoay vòng quấn lấy thân cuộn lên dữ dội. Gạch đá quanh người lão cũng theo đó bốc lên, chạm vào tử sắc vụ khí, liền hoá thành bột mịn.
‘Bạch toàn’ bất ngờ hiện ra phía trên đầu Nặc lão, tám cái cốt dực trắng ởn rộng tới cả trăm mét đang hiển hoá sau lưng, hai tay cầm song giản màu ghi sứ gai góc. Chẳng nói chẳng rằng, y cong người ngửa ra sau, vận sức, đoạn bổ mạnh xuống dưới. Khớp trên song giản tách ra, kéo dài như nhuyễn tiên, bóng ảnh khổng lồ đâm về phía Nặc lão. “Thời cơ, khặc khặc”, y cười lớn, ‘Thuấn Di’ không như ‘Cực Bộ’ có thể sử dụng liên tục.
“Uỳnh, uỳnh” hai tiếng long trời lở đất, khói bụi tung lên mù mịt, Thần Niệm Giả dưới giáp công từ hai phía của Tu Nguyên Giả đồng cấp, tự nhiên là rơi vào thế hạ phong.
Bên kia Cửu Bệnh Xà đang bị giam hãm trong quả cầu nham tương khổng lồ của ‘xích lãng’, chín cái đầu mộc cốt tuy đã loang lổ vết cháy, nhưng vẫn không ngừng chui ra chui vào, cấu xé ‘Lĩnh vực’ của y. Mỗi nhát cắn đều mang tính hủ thực rất mạnh, nham tương không kịp bồi đắp, khiến quả cầu có dấu hiệu rút nhỏ.
Bên này ‘bạch toàn’ cũng không đoái hoài, định nhấc tay thu cốt giản về. Đông tử y chợt co lại, trong đám bụi khói vang lên tiếng Nặc lão thì thầm đầy lạnh lùng “Thần Niệm Lực, Khảo Vấn”.
Cặp giản cứng ngắc như quấn phải trọng sơn, khiến y giật mình lãnh trọn âm ba công của Nặc lão, chỉ kịp kéo tám cái cánh xương về che chắn trước mặt. Sóng âm vô hình đánh vào ‘bạch toàn lĩnh vực’, khiến nó móp méo biến dạng lõm hẳn xuống, xung kích đập vào cốt dực, dội qua lại bên trong. Trong đầu y nổ váng, thất khiếu đổ máu, chân tay tê dại, răng cắn chặt tới nỗi nứt toác. ‘Lĩnh vực’ của y lại trở thành môi trường lý tưởng để Âm Ba công kích, đập nảy ngang dọc khiến sức công phá vì được trùng điệp, mà phát ra được uy lực cực đại.
“Ha”. Một tiếng hét lớn, cốt dực bung ra, đánh tan dư ba và bụi mù bên dưới. Máu loang ra khỏi hốc mắt trên mặt nạ, ‘bạch toàn’ thở dốc, nhìn bóng ảnh to như ngọn đồi nhỏ hiện ra.
Hai đầu hư ảnh cốt giản xuyên qua một quy giáp nổi cục gồ ghề đầy vân gỗ xám xịt, đang bị bốn cái vòi bạch tuộc quấn chặt lấy. Dưới lớp giáp kia là một con rùa to cỡ sân túc cầu thời hiện đại, lù lù bất động, bốn cái vòi khác cắm chặt xuống đất, đầu như con rắn lớn có vây gai xoè ra tua tủa dựng đứng. Trên lưng nó, giữa hai song giả đâm ngập vào trong Quy Giáp, là Nặc lão đang đứng, máu tươi rỉ nơi khoé miệng, chứng tỏ đã thụ thương.
“Lão thất phu ngươi, sử ra cả Bát Túc Xà Quy để bảo vệ một con kiến hôi, khục khục, đại nhân thực sự là thần cơ diệu toán a ha ha”, tiếng được tiếng mất, ‘bạch toàn’ đau quá hoá giận, cười nói điên dại.
Con rùa lớn tên gọi Bát Túc Xà Quy, vốn là Thú tộc nhất mạch, có một tia tinh huyết mỏng manh của Thần Thú Viễn Cổ Kiếm Quy, nên thừa hưởng không gian Kiếm Hạp bên trong bụng. Bất quá nếu Kiếm Hạp của Viễn Cổ Kiếm Quy được xưng tụng Kình Thiên Bất Hoại, không chỉ Kiếm mà bất kỳ pháp khí nào đặt bên trong đều được ôn dưỡng bảo vệ, trời có sập xuống cũng vẫn yên tâm mười phần. Bát Túc Xà Quy nhất tộc chỉ có một không gian nhỏ bình thường chứa được khoảng ba bốn người, còn chưa thể đạt cấp độ Thần Thú. Tuy nhiên Thi Cốt con rùa lớn trước mặt này toát ra khí tức Độ Phàm cao giai đầy áp bức, trong Thú tộc cũng đã được coi là khủng bố, thêm vào thân thể bằng gỗ không biết đau đớn, là một trong mấy con chủ bài đã làm nên tên tuổi Nặc lão, gắn chặt với hung danh của Hoán Sinh Giả.
“Trước mặt lão phu, ai chết ai sống còn chưa đến phiên các ngươi định đoạt!”. Nặc lão quả nhiên đã hoàn toàn trở lại thành Ma Niệm Tử khi trước, bá đạo bức nhân, nói đoạn vẫy tay, Xà thủ khổng lồ phá không lao tới. Cái họng rắn sâu hun hút phóng lớn trong tròng mắt ‘bạch toàn’, thắng bại có lẽ sắp phân.
...
Lạc Thạch trôi tuột vào trong Toái Tinh Kính, thẫn thờ giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bất cần quen thuộc, quay ra đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Lại là những vi mạch bí văn quen thuộc, chớp sáng liên tục bám theo tường “hành lang” có màu đen thăm thẳm mà gã đang trôi nổi bên trong. Hành lang càng xuyên qua càng mở rộng, làm gã tưởng mình đang lạc vào thiên không. Mục tử bay phía trước phát ra ánh dịu nhẹ, đến giờ mới lên tiếng.
“Ta còn chưa thấy kẻ nào lần đầu xuyên qua mà bình tĩnh như Ca ngươi nha”. ‘Thệ Ước’ của Lạc Thạch và nó đã hết, nhưng ‘kết bái’ thì là thật, với lại, nói chuyện cùng gã cũng thật thú vị, nên nó cũng không quản hai tiếng ‘đại ca’.
Tiếng Mục tử líu ríu vang lên trong đầu làm gã dừng việc quan sát, bình tĩnh trả lời. “Tao tự bước vào thì bối rối được cái gì cơ chứ. Chúng ta đang ở trong Giới Bi phải không? Mình đi đâu đấy?”
“Thông minh, Toái Tinh Kính là Bổn Mệnh Pháp Bảo của ta, đồng thời cũng là chìa khoá khai mở Vị Diện Giới Môn. Thông đạo này xuyên từ đỉnh tới đáy Giới Bi, giống như một hình nón ngược, càng ngày càng rộng, Ca ngươi có thấy không?”. Mục tử tự hỏi tự trả lời, vẫn tiếp tục cười nói sảng khoái. “Chúng ta sắp tới đầu bên kia rồi, điểm đến là Đạo Nguyên Tinh Cầu, nơi từng ghi nhận có Tu chân giả là Chủ nhân cuối cùng của Giới Bi. Ta đang ngửi thấy mùi của Nguyên Khí chi Lực rồi,ha ha”.
Ánh sáng phía trước càng lúc càng mạnh, bất giác khiến Lạc Thạch nheo mắt lại, hai bóng hình tí hon dần tiến nhập vào bên trong.
...
Bên này, Thiên Diễn Tinh Cầu, nơi gọi Phàm Nhân Lục Địa, Vạn Thụ Sương Lâm.
Hai kẻ ‘bạch toàn’, ‘xích vân’ đang lơ lửng trên không, áo bào rách nát, màu nhễu thành mảng lớn nhuộm đỏ cả mặt nạ, ngón tay chỉ trời, cửu sắc lôi vân vần vũ che kín bên trên Kết giới. Dị tượng kéo xa hút tầm mắt, ước chừng đang ảnh hưởng tới toàn bộ thiên địa trên khu vực Nam Cương này. Bên ngoài ‘Lĩnh vực uy áp’ của hai kẻ nọ không còn hai màu trắng đỏ, tuy vẫn mang đồ văn như trước nhưng giờ đây là màu đen ma quái, khí tức nguỵ dị khủng bố.
Thế trận đảo chiều, bên dưới một vùng tan hoang, Cửu Bệnh Xà không thấy đâu, dưới chân Nặc lão là Nghịch Luân Bàn đã ảm đạm, nứt nẻ. Bên cạnh là Bát Túc Xà Quy lật ngửa, màu sắc như tro tàn, bất động không thấy khí tức. Nặc lão bị đoạn mất một cánh tay, tay kia vẫn đang ôm chặt đứa nhỏ, áo bào xám cũng thảm hại loang lổ máu. Ánh mắt vẫn bất khuất mặc dù đang thở dốc, lão khó khăn cất tiếng. “Các ngươi, khí tức này, không phải Nguyên Khí chi Lực...?”
“Khặc khặc, Ma Niệm Tử à Ma Niệm Tử, ngươi có thể thì không có lý do gì đại nhân không thể. Nhận mệnh đi thôi”.
Không nói lời thừa, cả hai đồng thời kéo tay chỉ trời điểm về phía Nặc lão, vô số lôi điện cửu sắc lập tức nổi lên ầm ĩ, mây đen cuồn cuộn bắt đầu xoay tròn chầm chậm tách ra, để lộ một ngón tay đen đúa to như một lưu tinh đang lao xuống, đầu ngón tay phủ một tầng lửa xanh thẫm, khí thế thiên băng địa liệt.
“Táng. Thần. Chỉ! Đi!” ‘Xích lãng’ lần thứ hai mở miệng, giọng tựa ác ma câu hồn từ địa ngục, cảnh tượng xung quanh hùng tráng, độc mục kinh tâm.
(#1): xoáy trắng.
(#2): sóng đỏ.