Tầm Thần Ký

Chương 69: 69: Diệt Trừ





Doãn Nguyệt, Yến Thanh nghe thấy tiếng động thật lớn thì sắc mặt đổi đổi, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Yến Thanh dường như nghĩ tới cái gì, giọng điệu gấp gáp nói với Ong hoàng:
“Tiểu Ong hoàng, chúng ta đổi phương hướng đi! Ngươi có thể cảm nhận được nơi đang có dao động hay không?”
Tiểu Ong hoàng đang bay bỗng nhiên dừng lại, cái đuôi ngoe nguẩy một hồi, sau đó mới bay ngược hướng phản hồi đường cũ.

Hai người cũng vì vậy mà đi theo nó quay đầu.
 
Mà bên kia.
Đám lính đánh thuê vừa mới bước lên phiến thổ địa này, đã nghe tiếng chấn động ùng ùng không dứt vang lên.
Mọi người không khỏi kinh ngạc há hốc mồm, cố gắng nhìn về phía trước nhưng cái gì cũng không thấy được.
“Này! Tiếng động lớn như vậy, không lẽ là có bảo vật xuất thế?” Một người lính đánh thuê bỗng chốc hớn hở vẻ mặt mà nói.
Tất cả mọi người nghe hắn nói như vậy, cho nhau nhìn thoáng qua, không khí bắt đầu căng chặt lên, đội ngũ này kiêng kị đội ngũ kia.
Sau đó, bọn hắn phát hiện xung quanh có rất nhiều thảo dược, ánh mắt vì vậy mà đồng loạt trở nên lửa nóng, si mê chạy tới.
“Oa! Nơi này có thật nhiều dược liệu nha, chúng ta phát tài rồi!”
“Mau hái mau hái thôi, nơi này nhiều như vậy, chắc chắn có thể đổi được rất nhiều tích phân, có thể về liên minh đổi lấy công pháp tốt hơn, còn có vũ khí đan dược,…”
“A! Thất tâm thảo, huyền mộc thảo, bích linh tảo,… những thứ này đều là của ta!”
“Của ta…”
“Ngươi tránh ra, khu vực này ta đến trước!”
Trường hợp nháy mắt loạn thành một nồi cháo, tất cả lính đánh thuê đều dường như bị điên rồi, điên cuồng mà thu thập những dược liệu kia.
Có nơi còn xảy ra xô xát, chiến đấu nháy mắt bùng nổ, có khi chỉ là tranh nhau vì một gốc dược liệu không đáng giá tiền.
Lâm gia đi ở phía sau, Nhị trưởng lão mặc dù sắc mặt vẫn còn trắng bệch nhưng đã có thể tự mình đứng lên.

Thấy tình cảnh như vậy, cười khẩy nói với Lâm Vu Kiệt:
“Thiếu gia, ngươi đã thấy rõ ràng sao? Đây chính là kiếp sống của lính đánh thuê, một đám võ phu chỉ biết tới cái lợi ích trước mắt.


Vì chút lợi ích nhi nhỏ mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.

Bọn hắn không biết được, bảo vật lớn nhất luôn nằm ở phía sau cùng!”
Lời nói thấm thía của Nhị trưởng lão vang lên bên tai, làm cho Lâm Vu Kiệt một chân bước ra rụt trở về, hắn chột dạ thu hồi tầm mắt, nói:
“Nhị trưởng lão nói chí phải!”
Vừa rồi hắn cũng định tính toán đi lên thấu một chút.
Lâm Tổ Nhi từ phía sau ló đầu ra, nhìn tình cảnh quần ma loạn vũ khắp nơi, vẻ mặt khinh miệt nói:
“Ca! Những dược liệu rác rưởi đó, nhà chúng ta đều không phải có rất nhiều sao? Chỉ có những tên võ phu như vậy mới cảm thấy hiếm lạ.

Hừ! Thật là khó coi!”
Lâm Vu Kiệt xấu hổ đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lâm Tổ Nhi một cái.

Hắn thật hối hận khi mang nàng đi theo ra ngoài, nàng vừa rồi không thấy được Nhị trưởng lão cố tình nhắc nhở cảnh cáo hắn sao? Nàng cư nhiên còn nói ra một phen lời nói như vậy! Chẳng khác nào đem hắn cũng so sánh với đám ô hợp kia.
Lâm Tổ Nhi bị trừng mắt, có chút ủy khuất không hiểu ra sao?
Nàng lại nói sai cái gì?
Cũng may những lính đánh thuê kia tâm thần đều đầu nhập vào dược liệu, cho nên không nghe được lời nói của nàng.

Nếu không, chắc chắn lại không tránh khỏi được một hồi xung đột.
Nhị trưởng lão biểu tình hơi có chút mỏi mệt, mang theo một sợi lo lắng ưu sầu.

Tính tình này của đại tiểu thư, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa.
Nhị trưởng lão không nghĩ tới, hắn chỉ vu vơ cảm thán trong lòng, lại là một ngữ thành sấm!
Đó chỉ là một nốt nhạc đệm, Lâm gia bỏ qua đám lính đánh thuê, mười mấy người tiếp tục tiến về phía trước, nháy mắt đã mất đi thân ảnh.

Lâm gia vừa đi, người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng tới bên này.

Nhìn trận địa hỗn loạn xung quanh, sắc mặt của Lăng Quang cũng khó coi rất nhiều.
Đã có hai chi đội ngũ đánh lên, vũ khí leng keng không ngừng, hơn nữa còn đã xảy ra mạng người.

Dưới đất nằm hai cỗ thi thể, bên ngực cắm một phen chủy thủ, máu tươi nồng nặc còn đang chảy ra ngoài.
Đoàn viên Thiết Huyết dong binh đoàn không thể tin được trừng mắt, nho nhỏ nghị luận:
“Bọn họ đều điên rồi sao, cư nhiên đem đồng đội của mình cũng chém giết đi vào!”
“Ta thấy không phải điên, mà là hoàn toàn mất hết nhân tính.

Vì một ít dược liệu mà tàn sát lẫn nhau!”
“Đoàn trưởng! Chúng ta có nên ngăn cản bọn hắn hay không?”
Trong ngực bùng nổ một phen lửa giận, Lăng Quang đem nội khí vận lên, hét lớn, thanh âm lan tràn mở rộng:
“Các ngươi đều dừng tay cho ta!”
Bởi vì một tiếng rống này, hai đội ngũ kia mới chịu dừng tay, nhưng sau đó quay lại trừng mắt Lăng Quang:
“Lăng Quang đoàn trưởng, ta biết ngươi công tư chính trực, nhưng hôm nay chuyện này ngươi tốt nhất đừng xen vào.

Đây là ân oán riêng của bọn ta, hôm nay ta tuyệt đối phải giải quyết tên này!” Một người tráng hán cao lớn mặc võ phục màu da bò, thô lỗ nói.
“Đáng chết! Lão tử cũng không có khả năng buông tha cho các ngươi! Lăng Quang đoàn trưởng, ngươi thiếu lo chuyện bao đồng đi!” Tên còn lại cũng không thua kém, hùng hổ nói.
Lăng Quang tức giận đến trợn trắng mắt, chỉ tay vào bọn họ:
“Các ngươi… thật là…”
“Đoàn trưởng! Nếu bọn họ đều không biết tốt xấu như thế, chúng ta cũng không cần để ý đến nữa.


Chúng ta mau chóng đi đi, ngươi không phải nói muốn đuổi kịp Yến Thanh cùng với vị cô nương thần bí kia sao?” Hoa Y không hổ là quân sư của Thiết Huyết binh đoàn, Lăng Quang có tâm tư gì nàng đều hiểu rõ, vì thế nửa thật nửa đùa nói.
“Khụ! Hoa Y ngươi…” Lăng Quang có chút xấu hổ, mặt già hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn Hoa Y.
Hoa Y cười, ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng đoàn trưởng đã là thiếu niên trưởng thành, nhưng nhiều lúc hành động của hắn lại làm người khác phải lo lắng.
Những người khác trong đoàn nghe thấy Hoa Y lên tiếng, đều sôi nổi mà khuyên hắn:
“Đoàn trưởng, chúng ta nên đi thôi, mặc kệ bọn hắn, đúng thật là chó cắn lã động tân, không biết cảm kích tâm người tốt.”
“Đoàn trưởng ngươi cũng đừng lo lắng, nhìn trang phục bọn họ, hẳn chỉ là đội ngũ lâm thời mà thôi, các thành viên có bất đồng ý kiến cũng là chuyện bình thường.

Chúng ta là người ngoài, can thiệp vào không tốt lắm đâu!”
“Đúng vậy! Đoàn trưởng, ngươi nghe Hoa Y đi!”
“…”
Đội ngũ lâm thời khác với đội ngũ cố định.

Lâm thời chỉ là những người độc lai độc vãng cùng nhận một cái nhiệm vụ tổ hợp đến cùng nhau trong thời gian làm nhiệm vụ.

Còn đội ngũ cố định đều là giống như Thiết Huyết dong binh đoàn vậy, có kỷ luật chế ước và đều có trang phục thống nhất.
Lăng Quang cảm thấy mọi người nói cũng đúng, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ qua sống chết của hai đội ngũ kia, còn bọn họ lại tiếp tục hướng phía trước lên đường.
 
Ở ngoài khu vực Địa Hoang Chiến Trường.
Có hai nơi khác nhau cùng lúc xảy ra một sự kiện, nghe nói là người của Lang Diễm dong binh đoàn bao vây tễu trừ kẻ chống đối bọn họ.
Hai người xấu số kia, đều không thể tránh khỏi độc thủ, đồng loạt trước sau đều ngã xuống, hóa thành một phần của sa mạc cát nóng, không biết tên tuổi.
Bìa rừng ngoài Tử Vong đầm lầy, đồng dạng trình diễn một tiết mục như thế.
Một đám người mặc thống nhất trang phục hỏa hồng sắc, trên vạt áo có ký hiệu hình ngọn lửa, trên tay bọn hắn cầm chủy thủ sắc bén, khuôn mặt hung thần ác sát vây thành một vòng tròn, đem con mồi bao ở bên trong.
Mà con mồi kia, thình lình là bốn người: Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp.
Chỉ là, tình hình lúc này của bọn họ quả thật không tốt lắm, y phục rách nát bất kham, trên người còn có chi chít vết thương, đầu tóc bù xù như ổ quạ, hốc mắt hõm sâu vào trong, lộ ra xương gò má nhô ra ở hai bên, ánh mắt mang theo mệt mỏi nhưng thần thái lại có chút bất đồng với ngày xưa.

Ánh mắt thâm trầm mà đầy cảnh giác.

Bộ dáng này, vừa nhìn là biết trường kì không ngủ không nghỉ, hơn nữa liên tiếp chiến đấu mà thành.
Lúc này bốn người tựa lưng vào nhau, thần sắc cảnh giác.
Đây đã là lần thứ ba người của Lang Diễm dong binh đoàn đuổi giết bốn người bọn họ.

Mấy lần trước, bọn họ hiểm hiểm tránh thoát, còn có thể tổn thất người của Lang Diễm.
Nhưng lần này, quy mô tựa hồ có chút lớn.
Lang Diễm dong binh đoàn giống như là thuốc bôi trên da chó, một mực dính lấy bọn họ không buông tha, mỗi lần tới đều là đưa đầu người.

Ai bảo Lang Diễm cái gì có thể thiếu, chính là không thiếu người.
Hết tốp này, lại đến tốp khác.
Tiêu Nhạc bình tĩnh nói:
“Lát nữa khẳng định sẽ có một hồi ác chiến, hơn nữa quy mô lần này quá lớn, chúng ta phải sửa đổi một chút chiến thuật!”
“Tiêu Nhạc, ngươi là quân sư của Dạ Nguyệt, chúng ta đều nghe ngươi!” Mẫn Lan, Mẫn Điệp đồng thanh cười nói.
“Giờ thì ta bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao đoàn trưởng lại cho giải tán đoàn đội!” Cố Thành nhìn đám người bao vây xung quanh, ánh mắt chợt lóe qua một đạo sáng rọi, thanh âm trường kỳ thiếu nước mà trở nên khô khốc nói.
Ánh mắt Tiêu Nhạc hơi mỉm cười, Cố Thành mấy tháng này quả thật là đã trưởng thành lên rất nhiều, hiện giờ đã có một phân lý trí bình tĩnh để phân tích sự việc.
“Hiểu được là tốt rồi, việc quan trọng trước mắt là chúng ta nhất định phải sống sót, tìm đến đoàn trưởng!” Tiêu Nhạc chém đinh chặt sắt nói.
Ánh mắt bốn người dâng lên ý chí cầu sinh mãnh liệt, từng sợi cơ bắp đều tản ra sát khí, sát khí xung thiên.
Lúc này trong đội ngũ Lang Diễm, một người tráng hán có vẻ là đầu lĩnh li3m môi, ánh mắt hưng phấn nói:
“Tới! Các huynh đệ, đem bốn người bọn họ nhanh chóng cho ta bắt lại.

Nam nhân thì đánh gãy toàn bộ xương cốt, phế bỏ nội khí.

Còn nữ nhân...!khà khà...!trước bắt lại, cho các nàng sử dụng dược vật, sau đó đem xuống cho các huynh đệ hưởng dụng!”
Theo lời nói của hắn vừa chấm dứt, tất cả tráng hán đều động lên.
Leng keng, loạch xoạch!
Vũ khí rút ra, chiến đấu nháy mắt bùng nổ!.