Tam Thái Tử

Chương 934: Tập kích




Phát hiện bị theo dõi, Lý Lân tự nhiên không trở về chỗ cũ, không muốn để mấy người kia dính vào. Hắn chọn đi về phía bắc, hy vọng có thể lặng yên tránh khỏi đối phương.

[CHARGE]Lý Lân đi ba nghìn dặm về phía bắc. Bản thân đã tiến vào một quốc gia khác. Đúng vào lúc này, cảm giác cực kỳ nguy hiểm quanh quẩn trong lòng. Đất đá phía trước tan vỡ, hóa thành bùn đất cuốn về phía Lý Lân.

Lý Lân phóng lên trời, trong nháy mắt tránh được cự thạch rơi xuống.

- Kẻ nào giả thần giả quỷ, ra đây cho ta! Lý Lân giọng nói không lớn, nhưng truyền đi cực xa.

- Khặc khặc! Không hổ là thiếu tộc trưởng gia tộc La Căn, cảm giác quả là nhạy bén. Tiếng nói trào lộng vang lên, Sa Thông Thiên một thân quần áo đỏ thẫm, khí chất biến đối hoàn toàn cười quỷ dị đi tới. Sau lưng hắn có năm cường giả cấp Chí Tôn, còn có một Triệu trưởng lão đầy oán hận. Hiển nhiên vì Lý Lân khiến gã chịu một trận đòn mà cực kỳ oán hận.

- Sa Thông Thiên, ngươi muốn đối địch với gia tộc La Căn sao? Lý Lân tức giận nói. Trong lòng lại thở dài, đối phương đã xuất hiện, tức là sẽ không tốt lành gì.

- Không phải ta muốn đối địch với gia tộc La Căn, là các ngươi ép ta. Sa Thông Thiên trầm giọng nói.

- Hừ, bớt lấy những thứ đường hoàng đó làm lý do đi. Trên thực tế là bản thân ngươi muốn phản bội giáo đình Quang Minh và gia tộc La Căn mà thôi. Lý Lân trầm giọng nói.

- Ngươi rất thông minh. Nhưng rất nhiều chuyện không phải nhìn rõ là có thể giải quyết. Người thông minh đều đoản mệnh. Ngươi sợ rằng cũng phải đi theo bọn họ rồi.

- Ngươi giết không được ta đâu. Lý Lân lạnh lùng nói.

- Ha ha! Thu lại cái tự tin rắm chó của ngươi đi, không có cường giả theo hầu bảo vệ, ngươi chỉ là một thiếu gia quần là áo lụa. Hôm nay lão tử tiễn ngươi đi luân hồi. Sa Thông Thiên không còn cẩn thận như trước, bản thân cười lên điên cuồng. Vì y tự tin bản thân đã hoàn toàn nắm giữ đại cục. Lý Lân chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt, y muốn giày vò hắn thế nào thì giày vò.

Sa Thông Thiên ra tay, lần này lại xuất hiện người cát khổng lồ, mà bản thể lại mang theo cột đá màu xám đánh về phía Lý Lân.

Choang!

Tiếng kim thiết va chạm vang lên, thần thương vàng kim chịu lực uốn khúc, mà cột đá màu xám lại không hề xây xát. Hiển nhiên Lý Lân đã chịu một chút thiệt thòi.

- Sớm đã muốn kiến thức một chút thực lực của ngươi, hiện giờ chính là cơ hội. Hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng. Lý Lân hít sâu một hơi, nắm chắc trường thương trong tay.

- Không biết tiến lui, ta phải đánh chết ngươi, sau đó hủy thi diệt tích, người khác sẽ chỉ cho rằng ngươi rời khỏi lãnh địa Tây Sa tộc, cho dù cuối cùng bại lộ cũng không trách đến trên đầu chúng ta. Sa Thông Thiên đắc ý cười nói.

Hai người điên cuồng giao đấu, đại chiến cấp Chí Tôn khiến ánh mắt Triệu trưởng lão trợn trừng lên.

- Đây là La Căn- Tư Kha Đạt của gia tộc La Căn sao? Rõ ràng không tới hai mươi tuổi làm sao lại có thực lực cường đại đến thế, lại có thể đánh được Sa Thông Thiên. Triệu trưởng lão kinh hãi nhìn Sa Thông Thiên cảnh giới cao mà không thể trả đòn. Ngược lại Lý Lân bị vây giết lại khí thế mạnh mẽ, chiến đấu cực kỳ sắc bén.

Ai mà biết Sa Thông Thiên còn buồn bực hơn Triệu trưởng lão nhiều, rõ ràng cảnh giới chiếm ưu thế, cao hơn Lý Lân hẳn hai cảnh giới, nhưng nơi này dù sao cũng không phải biển cát, rất nhiều thủ đoạn của bản thân không thể thể hiện. Hơn nữa Sa Thông Thiên luôn nghênh chiến cường giả ở biển cát, rất ít va chạm với thế lực ở bên ngoài, vì thế sức chiến đấu không tăng mà còn giảm. Mà Lý Lân thì lại ngược lại, mảnh đất này rừng đá rậm rạp, đối với kẻ chuyên dùng lực lượng như hắn mà nói, bất cứ một khối đá nào cũng có thể trở thành thủ đoạn công kích, vì cảnh giới của hắn tuy thấp, nhưng có thể áp chế được Sa Thông Thiên.

Rắc một tiếng, Sa Thông Thiên đánh nát một khối đá, bản thân lui lại mấy bước, sắc mặt vô cùng âm trầm.

- Bày trận, vây khốn hắn lại! Sa Thông Thiên dùng bí pháp truyền âm, năm người cấp Chí Tôn thêm Triệu trưởng lão Đế cấp đỉnh phong chia làm sáu vị trí vây Lý Lân và Sa Thông Thiên lại.

Rất nhanh từng tòa trận pháp tròn từ trong tay sáu người bay ra, một cỗ lực lượng vô hình vây lấy Lý Lân.

- Trọng lực nghịch đảo! Sa Lâm gào lên.

Hoàng quang trào ra, không ngừng cuồn cuộn thay đổi trọng lực phía dưới hai người.

Lý Lân chỉ cảm thấy bản thân trầm xuống, trọng lực phải chịu tặng lên gấp mười, nếu không phải lực lượng hắn mạnh mẽ, sợ rằng đã chịu thiệt thòi ròi.

- Trận pháp thay đổi trọng lực, Tây Sa tộc còn có bảo bối tốt như vậy, xem ra lúc nãy lão tử bị lừa rồi, cái gọi là bảo khố kia sợ rằng chỉ là bảo bối bên ngoài mà thôi, tinh phẩm chân chính hẳn là ở nơi còn bí ẩn hơn nữa.

Tốc độ của Lý Lân chậm lại, tốc độ của Sa Thông Thiên lại tăng lên, hơn nữa còn tăng lên không ít. Đồng thời trong tay xuất hiện hai cây châm ba cạnh cực kỳ hiếm thấy, đương nhiên không phải là thứ giao cho bộ đội kiếp trước, độ hung hiểm còn cao hơn kiếp trước nhiều.

Lý Lân tránh không kịp một cái, hiện giờ tay phải tê dại hoàn toàn, hiển nhiên trên vũ khí của Sa Thông Thiên có bôi thứ gì đó.

- Sớm đã thấy Sa Thông Thiên này có vấn đề, không ngờ lại là một kẻ mặt người dạ thú. Khốn kiếp, lần này lão tử chịu thiệt rồi!

Lý Lân toàn lực né tránh, đối phương căn bản không có ý chiến đấu công bằng với hắn, điều này khiến hắn có phần ấm ức.

Ong!

Thần thánh quyền trượng xuất hiện trong tay Lý Lân, Sa Thông Thiên bị đánh bay đi, kết giới trọng lực vận chuyển xuất hiện dừng lại. Lý Lân nắm lấy cơ hội, xông thẳng lên trời muốn trốn khỏi lồng trọng lực.

- Chạy đi đâu! Sa Thông Thiên gào lên, sáu người bên ngoài toàn lực điều khiển, trọng lực trên người Lý Lân trong chớp mắt tăng đến mấy trăm lần, thân thể vốn đang xông tới tốc độ giảm mạnh. Sa Thông Thiên giương châm ba cạnh đuổi theo. Y nhìn thần thánh quyền trượng trong tay Lý Lân đầy tham lam. Thần khí Chúa Tể đại biểu cho thân phận của Chúa tể Quang Minh, trong truyền thuyết đã bị Chúa tể U Minh hủy trong một trận chiến mười năm trước rồi. Xem ra lời đồn không thật, trọng bảo mang theo hy vọng của Quang Minh tộc lại rơi vào trong tay Lý Lân. Nếu Sa Thông Thiên có được, tất có thể xem trộm đại đạo Chúa Tể trong đó, cho dù không thể đạt đến cấp Chúa Tể, cũng có thể đột phá cảnh giới hiện tại, trở thành cường giả Chí Tôn đỉnh phong trong khu vực này.

Trọng lực gấp trăm lần khiến Lý Lân giơ tay cũng tốn sức, hơn nữa tốc độ càng lúc càng chậm, tuy đến kết giới rồi nhưng không có cơ hội thoát khỏi.

Sa Thông Thiên xông tới trước mặt Lý Lân, vẻ mặt dữ tợn, muốn chém rụng đầu Lý Lân.

Trong nháy mắt châm ba cạnh đâm vào thân thể, lam quang bao phủ cả người Lý Lân, hắn biến mất không thấy đâu.

- Thời không... Lực lượng thời không! Sa Thông Thiên như thấy quỷ, không ngờ thành công trong tầm tay lại nghịch chuyển trong nháy mắt.

Ngay lúc Sa Thông Thiên ngây ra, một tiếng hét thảm truyền tới. Triệu trưởng lão chủ trì trận pháp nổ tan xác, cái đầu không trọn vẹn trợn trừng mắt, hiển nhiên biến cố đột nhiên khiến gã chết không nhắm mắt.

Lý Lân được thế không nhường người, nhanh chóng xông tới người chủ trì trận pháp thứ hai.

- Chạy đi đâu! Sa Thông Thiên kinh hãi, điên cuồng thiêu đốt thánh lực, bản thân nhanh chóng đạt đến tốc độ cực hạn.

Ầm một tiếng, hai người va chạm, Lý Lân tay nắm thần thánh quyền trượng lui lại một bước, Sa Thông Thiên lại bay ra ngoài trăm mét, vẻ mặt trắng bệch.

Lý Lân cố nén ngụm máu muốn phun ra, trong nháy mắt xông tới, công kích cường giả cấp Chí Tôn thứ hai.

Ầm một tiếng, cường giả thứ hai Tây Sa tộc phản ứng cực nhanh, lại tự bạo thân thể trong nháy mắt Lý Lân công kích.

Lý Lân không ngờ đối phương lại tự bạo, không kịp trở tay bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu giữa không trung, kịch độc đè nén trước đó cũng bộc phát toàn diện.

- Khốn nạn! Lý Lân thần sắc âm trầm, chỉ một chút nữa thôi là có thể gạt bỏ người thứ hai, hoàn toàn phá mở kết giới trọng lực này.

- Tư Kha Đạt, có bản lĩnh thì một đấu một với ta này! Sa Thông Thiên gào lên.

- Lão già mặt dày kia, ngươi ỷ đông hiếp ít. Lý Lân mở mồm mắng chửi, gặp phải kẻ mặt dày cực phẩm này là bất hạnh của Lý Lân.

Sa Thông Thiên đỏ mặt, quả thực là bản thân dẫn người vây giết Lý Lân, chỉ không ngờ đối phương lại hung mãnh như vậy, mấy người bên mình liên thủ cũng không bắt được hắn.

Sa Thông Thiên biết, không phải thực lực Lý Lân cường đại, mà là thần thánh quyền trượng quá khủng bố. Một quyền trượng hạ xuống, cho dù là cường giả nào cũng bị một bổng đánh chết. Kết quả biến thái này khiến người ta vướng tay vướng chân. Nhưng vị trưởng lão Tây Sa tộc vừa tự bạo khiến Sa Thông Thiên nhìn thấy hy vọng.

Gã nháy mắt với Sa Lâm, Sa Lâm hiểu ý, bốn người nhanh chóng vây lấy Lý Lân.

Lý Lân cười lạnh, chịu thiệt một lần lẽ nào còn có lần thứ hai sao? Tên vừa tự bạo kia thần hồn đã trở lại, những người này dường như đều noi theo, Lý Lân cho dù có thân thể mạnh hơn nữa cũng không chống đỡ được. Dù sao hiện giờ lực công kích của quang minh quyền trượng không gì sánh được, nhưng phòng thủ lại rất yếu, nếu không Lý Lân cũng không bị đánh liền phun máu, còn dẫn phát kịch độc trong cơ thể.

Lý Lân nâng tay thu hồi bàn trận đạo do Triệu trưởng lão chủ trì, xoay người bỏ chạy.

- Đổ rùa rụt cổ mắc dịch trốn đi đâu? Sa Thông Thiên kinh hãi, gã không sợ Lý Lân khó chơi, gã chỉ sợ Lý Lân đào thoát. Dù sao thân phận Lý Lân còn tại đó, nếu để lộ tin tức tất nhiên khiến cho Giáo Đình Quang Minh cùng với gia tộc La Căn sẽ phản ứng. Kết qủa sẽ là bộ tộc Tây Sa tốt nhất là thoát đi khỏi nơi này, điều này không phải là điều Sa Thông Thiên nguyện ý nhìn thấy.