Tam Thái Tử

Chương 925: Tiểu nữ hài trong lồng sắt(2)




- Hu hu, ta không có nhà, gia thân của ta đều chết hết rồi. La Đức khóc hu hu nói.

- Vậy ngươi có thể đi tìm thân nhân của người nhà ngươi, một tiểu nữ hài như ngươi đi một mình quá nguy hiểm. Lý Lân thở dài, có vẻ tiếc hận nói.

- Ta có thể đi theo ngươi hay không? Tiểu nha đầu ngước mắt lên, cực kỳ khát vọng nói.

- Đi theo ta? Ngươi không biết ta là ai mà đã theo ta, chẳng lẽ không lo ta là người xấu hay sao? Lý Lân kinh ngạc hỏi, biểu cảm rất giật mình.

- Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi giết những tên bại hoại kia, nhất định là người tốt. Tiểu nha đầu tràn đầy sùng bái nói.

Lý Lân trong lòng chợt trầm xuống, tiểu nha đầu này vừa mới rồi còn bị nhốt ở trong lồng, nàng làm sao mà biết chính mình giết chết đối toàn bộ đối thủ mà không phải đuổi đi?

Nhưng Lý Lân vẫn chưa vạch trần, lắc đầu, nói: - Ta cũng không phải là người tốt, mà ta cũng vậy không có thói quen chăm sóc tiểu nữ hài, hay là ngươi đi tìm thân nhân của ngươi đi.

La Đức ủy khuất lắc đầu, trên thực tế trong lòng tiểu nha đầu đang mắng Lý Lân đến chết. Nàng đã dùng hết khả năng giả vờ đáng thương rồi, Lý Lân vẫn không chút lay động, điều này làm cho nội tâm nàng cự kỳ buồn bực.

- Đại ca ca, van cầu ngươi đừng bỏ ta lại có được không? Tiểu nha đầu khóc như mưa nói, tuy rằng ăn mặc vô cùng bẩn, nhưng đang ở cái tuổi cực kỳ dễ thương thanh thuần, hai vật hơi cộm lên trước ngực ngược lại càng tăng thêm lực hấp dẫn.

- Loli, đây mới thực sự là cực phẩm tiểu loli mê chết người không đền mạng. Lý Lân thầm cảm thán, nếu không phải biết rõ lai lịch của nàng, coi như là mình, chỉ sợ cũng phải mềm lòng.

- Ta không muốn hại ngươi, ngươi vẫn nên xuống núi đi! Lý Lân xoay người muốn đi.

Tiểu nha đầu tiến lên từng bước gắt gao ôm lấy đùi của Lý Lân, thê thê thảm thảm nói: - Đại ca ca, cầu xin ngươi mang theo ta, ta nguyện ý làm trâu ngựa cho ngươi, chỉ cần ngươi mang theo ta đi với!

- Làm trâu làm ngựa? Lý Lân quay đầu liếc nàng một cái, nhất là bộ ngực nhỏ đang kề sát đùi mình, lắc đầu nói: - Quên đi, ngươi vẫn còn quá nhỏ.

Tiểu nha đầu sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ lên, trong lòng đã phân loại Lý Lân vào hạng sắc lang vô sỉ. - Đồ vô sỉ, bổn tiểu thư làm sao có thể nhỏ, nếu không bị thương, làm sao có thể thoái hóa đến cái dạng này.

Trong lòng tuy rằng tức giận bất bình, nhưng mặt vẫn không biến sắc, vẫn duy trì khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, không buông tay.

- Ca ca, cầu xin ngươi đừng bỏ ta lại, ta sợ! Tiểu nha đầu cầu khẩn nói.

Lý Lân rét lạnh, nha đầu kia hành động có thể sánh với người tượng đồng ở kiếp trước, chỉ không biết dưới vẻ bề ngoài non nớt này đang cất dấu cái gì. Thử xé mở ngụy trang của nàng xem sao.

- Bên cạnh ta không thiếu người vô dụng, nếu ngươi thật sự muốn đi theo, coi như là thị nữ của ta cũng được chứ! Mặc dù hơi nhỏ một chút! Lý Lân cười hì hì nói.

La Đức thầm mắng Lý Lân vô sỉ, nhưng lại không thể không giả bộ làm ra vẻ vui sướng. Nếu nàng biết Lý Lân đã biết nàng đang ngụy trang, chỉ sợ bất kể như thế nào cũng sẽ không thể hiện bộ dáng như bây giờ.

- Đứng lên đi, trên người ngươi hẳn là mang theo quần áo, trước tiên hãy thay đi, bẩn thỉu vô cùng làm mất mặt bổn thiếu gia. Lý Lân nếu đã đồng ý mang theo nàng, thì cũng không khách khí với nàng nữa, các ngươi đã ai nhìn thấy thiếu gia khách khí với thị nữ bao giờ chưa.

La Đức trong lòng tràn đầy buồn bực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại phải nở một nụ cười.

- Thiếu gia, ta... Chờ một chút ta tìm một chỗ... rồi thay.

Khi Lý Lân mang theo cô bé La Đức dễ thương như búp bê trở lại nơi Ma Long trú ngụ, trong đôi mắt Bằng Tam có chút tò mò, trên mặt Tát Ma mập mạp mang theo nụ cười hèn mọn khiến cho người ta nhìn chỉ muốn sút cho gã một cước.

Biểu hiện của La Đức ngược lại không hề sợ hãi chút nào, đối mặt với ánh mắt hèn mọn của Tát Ma, vậy mà lại trừng mắt liếc gã một cái, giống một con gà mái nhỏ điêu ngoa.

Tát Ma ngẩn người, khuôn mặt mập mạp lộ ra nụ cười gượng.

- Con bà nó, thiếu gia thật là cực phẩm, đi ra ngoài có một chuyến lại có thể lừa một bé gái đanh đá chính hiệu loli. Ai, đại gia ta đến khi nào mới có thể bất ngờ gặp gỡ chân mệnh thiên nữ của mình đây.

Không quản tới Tát Ma đang tự thán, Lý Lân rất hứng thú đánh giá hắc ảnh đứng sau Tát Ma.

Chỉ thấy người này toàn thân được bao phủ trong bộ hắc bào rách nát, ở những chỗ rách của hắc bào có thể thoáng thấy mái tóc hoa râm, thoạt nhìn giống như là một lão bà gần đất xa trời, trách không được được gọi là Hắc Bà.

Lý Lân dùng thần niệm đảo qua, rất nhanh đã hiểu được lai lịch của người này.

- Đây là một cỗ nữ Đế Thi, làm sao sẽ bị tế luyện thành bộ dáng như thế này? Khi ở Thương Long đại lục, Lý Lân từng có được một cỗ Đế Thi, Đế Thi tuy rằng đã mất đi sinh mệnh, nhưng dưới sự duy trì của chân nguyên cấp Đại Đế có thể bảo tồn thân thể bất hoại, thậm chí dùng thần hồn điều khiển còn có thể phát huy ra một phần uy lực. Đây cũng là một cỗ Đế Thi, hơn nữa tối thiểu cũng là do cường giả Đế cấp đỉnh phong lưu lại, bất quá bây giờ Đế Thi rách nát, quanh thân tràn ngập tà khí.

- Gia tộc của ta chiếm được một bộ bí pháp khống thi, nhưng loại bí pháp này cần dùng khí tức chí tà trong thiên hạ luyện chế mà thành thi thể, thức tỉnh một bộ phận linh trí, có thể căn cứ theo sự chỉ huy của chủ nhân mà hành động, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không cắn trả. Tát Ma nói xong, trên khuôn mặt mập mạp lộ vẻ chua sót.

- Gia tộc của ngươi? Nói như vậy gia tộc của ngươi cũng không phải chỉ có một cỗ Đế Thi này? Lý Lân cảm thấy hứng thú. Khống thi vốn không phải pháp môn tà ác, nhưng bởi vì những người có được bí pháp khống thi nảy sinh lòng tham, vì đạt được chiến thi cường đại, thậm chí đào mộ của những cường giả khác, tạo thành sự khinh nhờn của chúng cường giả. Gia tộc của Tát Ma nổi danh dựa vào khống thi thuật, nhưng cũng bởi vì khống thi mà rơi vào kết cục diệt tộc.

- Đương nhiên, gia tộc bọn ta khi còn ở thời kì cường thịnh, có được hơn mười cỗ chiến thi cấp Chí Tôn, chiến thi Đế cấp như thế này có không dưới trăm cỗ. Tát Ma ngạo nghễ nói.

- Gia tộc các ngươi đã khai quật không ít phần mộ cường giả a! Nhất định nguyên nhân suy sụp có liên quan đến chuyện này. Lý Lân suy đoán được nguyên nhân suy sụp của gia tộc Tát Ma. Khống thi có lẽ không có gì, nhưng khi hình thành gia tộc, khống chế xác chết cường giả ở mức đại quy mô, việc này đối với cường giả còn sống mà nói, thì đúng là một tai hoạ ngầm to lớn, dù sao không có người nào muốn sau khi chết đi còn không được ngủ yên, thân thể còn bị người ta đào ra khống chế.

- Thiếu gia thông minh, về sau vài thế lực lớn liên thủ công kích gia tộc bọn ta, tộc của ta tuy rằng đã kiệt lực phản kháng, nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục diệt tộc, ta lúc ấy ham chơi không ở trong nhà, ngược lại lại tránh được một kiếp. Tát Ma có chút thổn thức nói.

- Ngươi muốn báo thù sao? Lý Lân bình tĩnh hỏi. Kẻ hèn mọn này trung thành và tận tâm ở bên cạnh mình, thiết nghĩ cũng không phải không có yêu cầu gì.

Nhưng mập mạp lại lắc đầu. - Ta tự biết tình trạng của mình, cho dù ta liều chết tu luyện, cũng không thể trở thành cường giả có thể báo thù cho gia tộc, huống chi đối với việc báo thù, ta cũng không có ý định đó, gia tộc bọn ta khi động thủ khai quật phần mộ người khác thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị diệt tộc. Hiện tại ta chỉ muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình mà thôi. Tát Ma bình tĩnh nói.

- Ngươi đã muốn đoạn tuyệt, vì sao còn mang theo nó bên người? Lý Lân chỉ vào Hắc Bà đang im lặng đứng phía sau Tát Ma nói.

Mập mạp quay đầu nhìn nó, trên mặt hiện lên nét cảm tình đặc biệt.

- Nàng thì khác, nàng dù chỉ là một cỗ thi thể, vẫn là người nhà cuối cùng còn lại của ta.

Lời Tát Ma nói làm cho mấy người phát rét, nhất là tiểu nha đầu La Đức lại còn lùi ra sau mấy bước, tỏ rõ ý tránh xa mập mạp.

Lý Lân cũng cảm thấy choáng váng, mập mạp chết bầm này không phải có cái loại ham mê này đấy chứ, nếu thật thì cũng quá biến thái. Lý Lân cho dù thần kinh cứng cỏi vẫn khó có thể tiếp nhận.

Tát Ma tất nhiên hiểu được ý nghĩ trong lòng mọi người, có chút buồn bực nói: - Các ngươi nghĩ đi nơi nào thế! Đây là cỗ Đế Thi đầu tiên mà ta tự tay luyện chế, cũng là lần thành công duy nhất, ta tất nhiên lưu luyến không muốn hủy diệt. Huống chi nàng bình thường đều ngủ say dưới mặt đất, cả người chưa hề dính máu tươi.

Lý Lân cẩn thận đánh giá Hắc Bà, đột nhiên trên mặt lộ ra thần sắc quỷ dị, cười híp mắt nói: - Mập mạp, kỹ thuật nhuộm tóc này của ngươi không được tốt lắm, làm gì có ai tóc khô vàng lại có chất tóc tốt như thế?

Lý Lân nói làm cho Bằng Tam cùng La Đức không hiểu rõ đó là gì, mập mạp chết bầm lại lập tức đỏ mặt, vẫy vẫy tay để cho Hắc Bà độn thổ đi vào dưới lòng đất, hiển nhiên Tát Ma lĩnh hội được ý tứ của Lý Lân nên chột dạ.

Lý Lân cũng không vạch trần gã, có một số việc nói ra cũng không có ý nghĩa gì, huống chi tình cảm của mập mạp quả thật hơi cường hãn một chút.