Tam Thái Tử

Chương 924: Tiểu nữ hài trong lồng sắt




- Đến đây đi, để cho ta nhìn xem thủ đoạn của ngươi!

Lý Lân không hề nhượng bộ, trường thương màu vàng xuất hiện trong tay, vung lên, thương mang phun ra nuốt vào, thể hiện ra sát khí khiếp người.

Vù!

Hắc khí quay cuồng, một thanh chiến đao cán dài xuất hiện trong tay cường giả U Minh tộc.

Lý Lân cau mày, nhìn đối phương không hề giống người có thể sử dụng loại vũ khí đại khai đại hợp này, hơn nữa trên chiến đao này tràn ngập khí tức cực kỳ quen thuộc, hiển nhiên chuôi chiến đao mới tinh này có quan hệ rất lớn với Chúa tể U Minh. Loại cường giả như Chúa tể U Minh này chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ luyện chế chiến đao cấp Chí Tôn hay sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy ngưng trọng, xem ra tin đồn U Minh tộc đã sẵn sàng khởi binh cũng không phải là vô căn cứ.

Đương!

Trường thương đối chiến với chiến đao, khí lực song phương tương đương nhau, một trận chiến này có thể nói là thực lực ngang nhau.

Rống!

Trong chớp mắt đã qua hơn một ngàn chiêu, cường giả U Minh tộc lớn tiếng gào thét, quần áo quanh thân vỡ vụn, quỷ khí u minh tung hoành, một đám xúc tua giống như lợi trảo từ trên người hắn kéo dài vươn ra.

Lý Lân nhướng mày, người này mặc dù là cường giả cấp Chí Tôn, nhưng rõ ràng không phải loại bình thường, hắn đã được chứng kiến quỷ khí u minh của Chúa tể U Minh, tuy tà ác nhưng không hề cuồng bạo giống như thế này.

Rống!

Cường giả U Minh tộc sau khi hóa thân quỷ thể, hai tròng mắt đỏ bừng không giống sinh vật có trí khôn, khí tức bạo ngược bốc lên, thoạt nhìn cực kỳ âm trầm khủng bố.

Lý Lân hít sâu một hơi, đối mặt xúc tua đang lao đến trước mặt, trên người Lý Lân lam quang chợt lóe, biến mất không thấy đâu nữa.

Vang ầm ầm!

Mặt đất xuất hiện một vết nứt lớn, một dòng nước suối trong mát từ trong vết nứt điên cuồng phun ra.

Trong ánh mắt điên cuồng của cường giả U Minh tộc hiện lên vẻ nghi hoặc, con ngươi đỏ bừng quan sát xung quanh, không rõ vì sao Lý Lân lại đột nhiên biến mất.

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh đầu cường giả U Minh tộc, một đạo lam quang hiện lên, Lý Lân mang theo quyền trượng hoàng kim từ trên trời giáng xuống.

Một tiếng ầm vang, cường giả U Minh tộc hét thảm một tiếng, thân thể vỡ vụn như đồ sứ, quỷ khí u minh khủng bố phân tản ra bốn phía.

Một tiếng ầm vang, cường giả U Minh tộc vỡ nát ngã xuống đất, Lý Lân cầm quyền trượng màu vàng trong tay, giống như thiên thần hạ thế, khí thế bức người.

- Quyền trượng Quang Minh? Chẳng lẽ là hắn? Một thanh âm rất nhỏ vang lên, thanh âm thanh thúy, chắc là thanh âm của một đứa bé gái. Nhưng mọi người trong lúc đang khiếp sợ nên cũng không ai để ý.

Trong lòng Lý Lân nhẹ nhàng thở ra, may mắn có quyền trượng Quang Minh đại sát khí này, nếu không lần này nhất định sẽ lâm vào khổ chiến. Dù sao quỷ khí u minh cực kỳ khó chơi, Lý Lân cũng không dám cam đoan lực không gian có thể khắc chế nó. Hơn nữa đối phương không hề có nhân tính, bản năng chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, quả thực chính là một cỗ máy giết chóc, bởi vậy đối kháng thật sự rất vất vả.

Nhìn thấy thủ lĩnh bị giết, năm vị cường giả U Minh tộc vẫn chưa đào tẩu như mọi người tưởng tượng, mà mỗi một tên đều bộc phát ra quỷ khí u minh khủng bố, hóa thành quái vật tương tự như Quỷ Vương U Minh, chỉ là khí thế của bọn hắn không bằng mà thôi, hóa thân thành quái vật cũng bất quá chỉ có được thực lực Đế cấp đỉnh phong.

Lý Lân tất nhiên sẽ không nương tay, quyền trượng vung lên, rầm rầm rầm! Năm tên quái vật U Minh Đế cấp giải thể, thân thể tan vỡ, thần hồn tiêu tán.

Đánh chết sáu người, Lý Lân nhìn những người đang bị giam cầm trong nhà giam nhỏ. Bên trên dán đầy ký hiệu rậm rạp, hơn nữa một cái ký hiệu ở trên cùng rõ ràng đang tỏa ra khí tức của Chúa tể U Minh.

- Cường giả được Chúa tể U Minh tự tay phong ấn? Sắc mặt Lý Lân hoàn toàn ngưng trọng. Hắn có chút do dự, không biết có nên động thủ xử lý hay không.

- Ai ở bên ngoài? Một thanh âm thanh thúy từ bên trong truyền ra.

Lý Lân kinh ngạc, có thể đem thanh âm truyền qua nhiều tầng phong ấn như vậy, rõ ràng thực lực của đối phương không hề đơn giản.

- Ngươi là ai? Lý Lân trầm giọng hỏi. Hắn căn bản sẽ không bị thanh âm của đối phương mê hoăc.

- Ta là ai? Ta là ai? Bên trong truyền ra thanh âm mê mang thống khổ, giống như một bé gái đang vò đầu suy tư.

Lý Lân trầm ngâm rất lâu, vẫn quyết định giải thoát cho đối phương. Dù sao cường giả U Minh tộc vây bắt nàng đã bị mình xử lý, thiết nghĩ giải phóng cho nàng cũng không sao cả.

Lý Lân bắt đầu công kích phong ấn, U Minh lực căn bản không thể tạo thành thương tổn đối với hắn, dường như Lý Lân trời sinh đã miễn dịch với sự ăn mòn của loại lực lượng này.

Đạo phong ấn này mặc dù là do Chúa tể U Minh luyện chế, nhưng dù sao chủ yếu chỉ là để phong ấn từ bên trong, nếu công kích từ bên ngoài rất nhanh sẽ bị đánh vỡ.

Một tiếng vỡ vụn vang lên, phong ấn bị phá, ngay tiếp theo, các phong ấn khác cũng đều bị phá vỡ. Nhà giam đã hoàn toàn mở ra.

Không có khí thế bùng nổ như trong tưởng tượng, ở trong nhà giam, có một thân ảnh nhỏ nhắn đáng thương đang cuộn mình.

- Thật sự là một tiểu cô nương? Lý Lân trợn tròn mắt, vốn cho rằng là một lão quái vật, nhưng có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng nổi chỉ là một tiểu nha đầu.

Kẹt!

Lý Lân vặn mở cửa nhà giam, thấp giọng nói: - Ra đi, địch nhân đã đi rồi. Lý Lân trầm giọng nói.

- Ai da, ngươi là ai, là ngươi đã cứu ta phải không? Thanh âm non nớt vang lên.

- Bọn họ vì sao lại bắt ngươi? Hai tròng mắt Lý Lân nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài mái tóc rối bù nói.

- Ta không biết, ta là ai, ta đang ở đâu? Tiểu nha đầu mơ mơ màng màng nói.

Lý Lân thật không biết nói gì, mất trí nhớ sao? Chỉ sợ không đơn giản như vậy.

- Ngươi rửa mặt một chút trước đi! Bộ dạng rối bù kia làm cho Lý Lân cảm thấy không thoải mái.

- Ừ! Thanh âm sợ hãi, khiến cho người thương tiếc. Nhưng đáy lòng Lý Lân không hề thả lỏng, có thể được một gã cường giả cấp Chí Tôn, vài tên cường giả Đế cấp đối đãi cẩn thận như vậy, nếu chỉ coi nàng là một bé gái bình thường thì họa chăng có là đứa ngốc.

Tiểu nha đầu rửa mặt bên dòng suối, từ đó có thể thấy được xuất thân bất phàm của nó, mặc dù là ở hồ nước hoang dã, cử chỉ của tiểu nha đầu cũng rất có phong phạm của quý tộc.

Lý Lân không có quần áo con gái, nên không có biện pháp cung cấp cho nàng quần áo để tắm rửa. Tiểu nha đầu dường như cũng không chú ý đến điều này, chỉ gột sạch mái tóc màu đen, sau đó ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười tái nhợt.

- Đại ca ca, cám ơn người! Tiểu nữ hài sợ hãi tiến lại.

- Ngươi tên là gì? Lý Lân thần sắc bình thản, vừa không thân cận, cũng không xa lánh.

- Ta gọi là La Đức, rất nhiều chuyện lúc trước không thể nhớ ra. Tiểu nha đầu xoa xoa đầu, lúc trước Lý Lân nhìn thấy giữa mái tóc của nó có vết máu, hiển nhiên phần đầu đã từng phải chịu tổn thương.

- La Đức? Gia tộc La Đức? Lý Lân không nói gì, nghĩ nghĩ nói: - Ngươi có thể tự đi về nhà không? Nơi này quá nguy hiểm, không phải chỗ mà ngươi có thể nán lại lâu.