Tam Thái Tử

Chương 910: Người thừa kế thứ nhất




- Trời ạ, Ma Long của Ma Đa Lạp bị người nướng? Vậy còn bản thân hắn thì sao?
Sư huynh muội ba người liếc nhau, trong mắt đều là vẻ ngưng trọng. Có thể giết ái long của Ma Đa Lạp, vậy thì kết cục của y đã không cần phải nói, Ma Đa Lạp nhất định đã bị giết.

Bọn họ không biết, vừa rồi nếu bọn hắn không dừng lại chần chờ mà bước qua cấm chế thì có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh Lý Lân đánh chết Ma Đa Lạp. Đáng tiếc bọn họ bị khí thế của Ma Đa Lạp chấn nhiếp, dừng lại một chút liền vĩnh viễn mất đi cơ hội biết rõ nội tình.

Ngay khi bọn hắn đang khiếp sợ không hiểu, dao động từ cấm chế phía sau truyền đến, người thừa kế thứ nhất, La Căn- Tư Phi, mang theo hơn mười cường giả đang tiến vào.

- Trời ạ, là Tư Phi đại nhân, gã mang theo cường giả thủ hạ tiến vào đây.
Ba huynh muội quá sợ hãi. Nơi này vốn không lớn, nếu không tiến vào thêm một đạo cấm chế thì căn bản là trốn không thoát.

La Căn- Tư Phi nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ rằng thậm chí có người đang dừng lại sau đạo cấm chế thứ hai. Gã đưa mắt nhìn thủ hạ, lập tức một gã cường giả Đế cấp đi tới.

- Tư Phi đại nhân, chúng ta không dám đối kháng với đại nhân, bây giờ sẽ lập tức rời khỏi đây.
Đại sư huynh trong ba người gấp gáp nói. Đùa hay sao, bên trong có một tên biến thái nướng thịt Ma Long, đi vào là tự tìm chết. La Căn- Tư Phi người đông thế mạnh, bọn họ càng không đối kháng được.

- Các ngươi vì sao dừng lại tại đây?
La Căn- Tư Phi trầm giọng hỏi. Sự việc có điều khác thường, mấy người này thực lực không kém, hình như là cường giả do lão Cửu chiêu mộ. Không cần phải nói cũng biết mục đích cũng giống bọn hắn. Bây giờ không hiểu lý do ngừng lại ở chỗ này, tất nhiên có vấn đề.

- Bọn ta muốn bỏ nhiệm vụ này, không muốn mất mạng oan uổng.
Đại sư huynh trầm giọng nói.

- Ha ha! Coi như là các ngươi thức thời, người thừa kế gia tộc La Căn chỉ có thể là bản thiếu gia ta.
La Căn- Tư Phi ngạo nghễ nói, sau đó liếc mắt ra hiệu với thủ hạ phía sau, bước vào đạo cấm chế thứ ba.

Ba người thần sắc hơi thả lỏng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt bọn họ đại biến, bởi vì người của La Căn- Tư Phi chưa theo chủ nhân đi vào, mà đang dùng thần sắc không tốt liếc nhìn bọn hắn.

- Chư vị, các ngươi muốn làm gì?
Tam sư muội khẩn trương nói.

- Để lại túi không gian, các ngươi có thể cút!
Thủ hạ của La Căn- Tư Phi, một gã cường giả Đế cấp đầu đầy tóc bạc, làn da lại non mịn mở miệng. Những người khác trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, rõ ràng muốn chèn ép ba người.

- Chư vị không cần khinh người quá đáng, ba người chúng ta tuy rằng thực lực không bằng các ngươi, nhưng cũng không phải quả hồng mềm để mặc cho người khác cầm nắn.
Đại sư huynh lạnh mặt mà nói.

- Ai u, ta sợ quá đi thôi! Các huynh đệ còn đứng ngây đó làm gì, giết bọn chúng!
Cường giả Đế cấp đầu bạc sau khi hạ mệnh lệnh đồng thời cũng xông tới.

Mười mấy người còn lại cũng không chậm trễ.

- Kết trận!
Đại sư huynh rống to, hiện tại trốn không thoát, nếu muốn mạng sống chỉ có thể liều mạng.

- Khặc khặc! Nếm thử Mê Vụ Thiên Võng của chúng ta.
Cường giả đầu bạc tung một hạt châu màu hồng nhạt, hạt châu lập tức nổ tung, hóa thành sương mù màu hồng nhạt bao phủ ba người.

- Chính là muốn các ngươi tụ lại một chỗ. Thu!
Sương mù hồng nhạt co rút lại, cuối cùng kích thước co rút còn như nắm tay, trở lại trong tay cường giả đầu bạc. Ba người kia đã biến mất không thấy đâu nữa.

- Bạch lão uy vũ!
Một gã nam tử cấp Thánh Nhân đỉnh phong a dua đáng khinh nói.

- Tiểu tử ngươi coi trọng nữ nhân này phải không, cũng tốt, chờ khi xong chuyện rồi, lão phu sẽ ban ả cho ngươi.
Nữ tử bị bắt diện mạo bình thường, nhưng những tên lão làng đã từng duyệt qua vô số nữ nhân này, có thể thấy rõ nàng còn tấm thân xử nữ. Xử nữ cấp Thánh Nhân đỉnh phong, nếu được đến tay, lại dùng mật pháp phụ trợ, vô cùng có khả năng giúp người đột phá lên Đế cấp. Đây cũng là mục đích của nam tử hèn mọn kia, vài tên cấp Thánh Nhân đỉnh phong khác trên mặt lộ vẻ ảo não, cơ hội dễ dàng như thế lại để cho nam tử hèn mọn này nhanh chân đoạt mất.

- Đa tạ Bạch trưởng lão, tiểu nhân cả đời cảm động và ghi nhớ đại ân đại đức của ngài.
Nam tử hèn mọn mừng rỡ, dương dương tự đắc dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị hận của những người xung quanh.

- Đi thôi, đừng để cho thiếu gia phải đợi lâu.
Cường giả đầu bạc mang theo những tên chó săn này tiến vào cấm chế.

Tiến vào tiểu viện của Lý Lân, La Căn- Tư Phi chấn kinh, nơi này làm sao lại có thể biến thành như vậy, kiến trúc bị hủy có thể đoán trước được, nhưng chỉ có một con Ma Long bị nướng chín, mà người đang bị tất cả mọi người muốn giết, Lý Lân, đang thống khoái vui hát ca nướng thịt Ma Long. Vậy mà dám không để bọn họ vào mắt.

- Không nghĩ tới người đầu tiên thiếu kiên nhẫn lại là ngươi.
Lý Lân thần sắc thoải mái, căn bản không thèm liếc một cái, thần sắc vô cùng chuyên chú điều khiển chân hỏa nướng thịt Ma Long.

- Tư Kha Đạt, đừng giả thần giả quỷ, bốn gã cường giả Đế cấp mà bản công tử phái tới đâu?
La Căn- Tư Phi sở dĩ thiếu kiên nhẫn cũng không phải vì định lực không đủ, mà là bởi vì lúc trước gã đã phái ra bốn gã cường giả Đế cấp, bởi vậy gã cho rằng Lý Lân trăm phần trăm đã bị giết chết rồi, gã là tới để tiếp thu thành quả thắng lợi, mà không phải đến để xem Lý Lân thảnh thơi nướng thịt Ma Long.

- Bốn gã cường giả Đế cấp, không hổ là thủ hạ của người thừa kế thứ nhất của gia tộc La Căn, ra tay thật mạnh bạo!
Lý Lân vẫn chưa trả lời trực tiếp, trên khóe miệng chỉ lộ ra một nụ cười lạnh.

- Bạch lão, giết nó cho ta!
La Căn- Tư Phi trầm giọng nói. Gã đối với Lý Lân từ coi thường, đến khiếp sợ, sau đó là hận không thể giết nhanh chóng, nỗi lòng phập phồng. Bây giờ nhìn thấy Lý Lân dường như sắp bị giết, trong tâm dần trầm tĩnh lại.

- Thiếu gia yên tâm, ta nhất định khiến cho Tư Kha Đạt thiếu gia hưởng thụ sảng khoái!
Lão giả đầu bạc tự nhiên lĩnh hội ý tứ của chủ tử nhà mình. Hiển nhiên La Căn- Tư Phi đối với việc Lý Lân cướp đi địa vị của mình cực kỳ oán hận, muốn cường giả đầu bạc hành hạ Lý Lân đến chết để xả giận. Trên mặt lão nhân đầu bạc lộ ra nụ cười lãnh khốc, hành hạ đến chết người có địa vị tôn quý vốn chính là sở thích của hắn, nhất là khi có cơ hội quang minh chính đại như thế nào, cần phải trân trọng.

Đối mặt nụ cười quái dị của lão già đầu bạc, Lý Lân không thèm để ý, giơ thịt Ma Long trong tay lên nói:
- Nể ngươi có quan hệ huyết mạch với ta, ta mời ngươi ăn thịt Ma Long, thế nào?

La Căn- Tư Phi cười lạnh, căn bản không coi những lời Lý Lân nói vào đâu. Dù sao bên gã người đông thế mạnh, Lý Lân chỉ có một người.

Lý Lân lắc đầu, cắm trường thương trên mặt đất, duỗi lưng một cái nói:
- Thịt Ma Long đã chín rồi, phải nhân lúc còn nóng ăn mới tốt, sau đó lập tức giải quyết các ngươi.