Tam Thái Tử

Chương 907: Ám sát




- Hy vọng trong tay những người này không có cường giả cấp Chí Tôn.
Lý Lân nhìn cấm chế xung quanh, khuôn mặt lãnh khốc như hàn băng vạn năm.

Vù vù!

Dao động kỳ dị truyền đến, Lý Lân nhướng mày, trên người bộc phát ra sát khí làm cho người ta sợ hãi. Đồng thời hắn đánh một quyền vào hư không, đánh bay một thân ảnh thấp bé.

Người này dùng một chiếc khăn đen che mặt, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ kinh hãi.

Gã là một tên sát thủ đứng đầu, tuy rằng thực lực chỉ là Thánh Nhân đỉnh phong, nhưng đã không ít cường giả Đế cấp có thanh danh lớn chết trong tay gã. Vốn tưởng rằng lần này ám sát một tên Lý Lân chỉ vừa mới bước chân vào cấp Thánh Nhân rất dễ dàng, không ngờ vừa mới tiến vào đã được chứng kiến một cảnh tượng rung động đến vậy. Bốn gã cường giả Đế cấp bị đối phương đánh bại, trình độ hung tàn này làm cho sát thủ đứng đầu cũng phải cảm thấy sợ. Gã hiểu rằng mình không phải là đối thủ của Lý Lân, cho dù tìm được thời cơ tốt nhất cũng vô dụng, bởi vậy gã quyết định buông bỏ, trở về báo cáo lại thực lực của đối phương cho vua sát thủ.

Đáng tiếc không ngờ phương pháp ẩn thân mà ngay cả cường giả cấp Chí Tôn cũng không nhất định có thể phát hiện lại bị Lý Lân nhìn thấu, tức thì hung bạo đánh vỡ hư không, ép gã phải hiện thân.

- Sát thủ!
Lông mày Lý Lân nhíu lại, cảm giác của hắn quả nhiên là đúng, đối phương mặc dù có thực lực yếu nhất trong số những người đến đột kích, nhưng không thể phủ nhận, uy hiếp mà gã tạo thành lại là lớn nhất. Dù sao, mặc kệ là ở đâu, khi nào, sát thủ vượt cấp giết người cũng là chuyện rất bình thường. Cường giả cấp Chí Tôn cũng không phải không hề có sơ hở, một khi lâm vào hoàn cảnh bất lợi nào đó, bị sát thủ cấp Thánh Nhân giết chết là chuyện quá đỗi bình thường.

Vèo!

Thân hình đối phương chợt lóe, biến mất không thấy đâu nữa.

Trong mắt Lý Lân, tinh quang chợt hiện, năng lực dung nhập vào hư không này làm cho Lý Lân động dung, cho dù dùng sự lĩnh ngộ về không gian của hắn, cũng chỉ mơ hồ cảm giác được quỹ tích chuyển động của không gian. Phải biết rằng đối phương cho dù có uy hiếp lớn hơn nữa thì trước mắt cũng chỉ có thực lực cấp Thánh Nhân.

- Thú vị!
Lý Lân cảm thấy hứng thú, hắn sải bước đi về phía trước, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trong hư không, tên sát thủ cao gầy đang kinh hồn táng đảm, gã không biết nơi mình ẩn thân đã bị phát hiện hay chưa, cấm chế ở nơi này rất quỷ dị, cho tới bây giờ gã chưa từng nhìn thấy, nhất thời khó có thể tìm được biện pháp phá giải, cũng không thể xuyên qua không gian trốn ra được.

Khi gã nhìn thấy vẻ mù mờ trên mặt Lý Lân, trong lòng hơi thả lỏng, nhưng cảm giác thả lỏng rất nhanh đã biến thành hoảng sợ, một đại thủ đánh vỡ hư không, nháy mắt đã nắm vào sau cổ gã, một cỗ năng lượng quỷ dị màu lam vây lấy gã.

- Không có khả năng!
Sát thủ kinh hãi, đột nhiên lại phát động bí pháp, muốn đào thoát khỏi lồng giam không gian của Lý Lân.

Nhưng tiếc là, bí pháp chạy trốn trước kia chưa bao giờ thất bại bây giờ lại mất đi tác dụng, mặc kệ gã có thúc dục như thế nào đi nữa, thủy chung vẫn như hãm vào vũng bùn khó có thể thoát ra.

Lý Lân đánh ra một quyền, làm vỡ nát hơn phân nửa thân mình của tên sát thủ, tinh thần lực cường hãn hóa thành bàn tay vô hình, cưỡng ép lôi thần hồn của đối phương từ trong thức hải ra ngoài.

Thần hồn của tên sát thủ cũng không phải hình người, mà là một thanh tiểu kiếm màu đen, bị Lý Lân nắm trong tay, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai khiếp người. Tiểu kiếm loạn động nhưng khó có thể đào thoát khỏi sự giam cầm của Lý Lân.

Lý Lân thần sắc lãnh khốc, thần niệm bá đạo đánh vỡ linh hồn thể của đối phương, tra xét trí nhớ bản nguyên của hắn.

Linh hồn hình kiếm thét chói tai, kiếm thể đen thùi bắt đầu giải thể. Đối phương có ý đồ tự phá vỡ thần hồn, để cho Lý Lân không thể tra xét được.

Trên mặt Lý Lân lộ ra nụ cười lạnh. Lực lượng linh hồn của hắn trước mắt cũng là cấp Thánh Nhân cao giai, so với tên sát thủ này cũng không xê xích nhiều lắm, nhưng luận độ tinh thuần của thần hồn, thì không hề yếu hơn cấp Chí Tôn, thậm chí mạnh hơn một phần.

Đương nhiên, đối phương tự bạo thần hồn cũng có ảnh hưởng nhất định đối với Lý Lân, trí nhớ tự phân tán thành từng mảnh nhỏ, làm cho việc Lý Lân tìm kiếm bí pháp trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Cuối cùng Lý Lân xua tan những mảnh vụn linh hồn, trên mặt lộ ra ý cười. Vận khí của hắn cũng không tệ, không tiêu phí quá lớn công phu đã có thể tìm thấy bí pháp của tên sát thủ.

- Nặc Hình! Cái tên thật đơn giản!
Công pháp này thật không đơn giản, có thể đề cập tới sự ảo diệu của thời gian và không gian, kẻ sáng tác cho dù không phải Chúa Tể cũng là không yếu hơn bao nhiêu. Đáng tiếc công pháp tốt như vậy mà tên sát thủ này chỉ luyện thành tầng da lông bên ngoài, còn xa mới có thể lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa chân chính của pháp tắc thời gian và không gian.

Lý Lân lĩnh ngộ một bộ phận pháp tắc không gian, chỉ liếc mắt đã nhận ra chỗ trân quý chân chính của bộ công pháp kia. Lực lượng thời không cực kỳ quỷ bí, cho dù là cường giả cấp Chúa Tể cũng khó mà chân chính nắm giữ lực lượng thời không bản nguyên. Lý Lân may mắn thông qua Lục Mang Tinh đã lấy được một bộ phận pháp tắc không gian truyền thừa, những thứ này đủ để cho hắn vô địch trong số những người cùng cấp độ tu vi. Nếu Lý Lân có thể lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, vượt cấp chiến đấu sẽ trở nên cực kỳ dễ dàng.

Lý Lân cẩn thận nghiên cứu, chân mày khi thì nhăn lại, khi thì giãn ra, trong mắt dần dần để lộ ra sự hưng phấn sâu sắc.

Ông!

Cấm chế lại bị lay động, Lý Lân ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Hắn nhìn người vừa tới trước mắt, trầm giọng nói:
- Biến, không là chết!

Lý Lân thần sắc âm trầm giống như ma vương cứ nhắm người mà ăn thịt, sát khí nồng đậm trên người làm cho người khác kinh sợ.

- La Căn- Tư Kha Đạt, mười bảy tuổi, người thừa kế thứ tư của gia tộc La Căn, lúc trước vẫn chỉ là đồ ngu xuẩn quần là áo lượt, nay lại đột nhiên ngộ đạo, biểu hiện ra thiên phú siêu phàm thoát tục, đoạt được quán quân tộc hội, trở thành người thừa kế đời thứ một trăm của gia tộc La Căn. Đáng tiếc, hôm nay ngươi sẽ phải chết.

Người này trên đầu đầy tóc đỏ, diện mạo tuấn mỹ, lưng đeo một cây trường thương màu vàng, cả người không giống như là tới giết người mà giống như một quý tộc đang đi ra ngoại thành dạo chơi.

Lý Lân nhướng mày, thực lực người này là Đế cấp đỉnh phong, hẳn là không phải đối thủ của hắn, nhưng không biết như thế nào, Lý Lân cảm nhận được sự uy hiếp trên người đối phương, điều này làm cho thái độ của hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hắn chưa từng coi thường cường giả ở Quang Ám đại lục, nơi này có thể sinh ra bốn vị cường giả cấp Chúa Tể, tỏ rõ nội tình thâm hậu. Lý Lân tuy rằng bất phàm, nhưng nội tình quá nhỏ bé, không thể đánh đồng cùng với lão quái vật đã tu luyện ngàn vạn năm kia.

- Nơi này có tàn niệm của cường giả Đế cấp chết trận lưu lại, xem ra trước khi ta đến đã người đồng đạo ngã xuống.
Người trung niên tóc đỏ thần sắc dần dần ngưng trọng.

Thân thể Lý Lân căng lên, lực lượng khủng bố tỏa ra, bản năng nói cho hắn biết đây là một kình địch.

Xoẹt!

Trường thương màu vàng được giải phong, quang hoa sáng lạn lóng lánh, uy áp khủng bố làm cho người ta hít thở không thông.

- Thần khí Chí Tôn.
Lý Lân thần sắc chìm xuống, nhưng mà chỉ như thế thì còn chưa uy hiếp được hắn.

Người trung niên tóc đỏ động thủ, thần thương màu vàng chớp động thương mang, sát khí đầy trời bao phủ Lý Lân.

Lý Lân vung hai tay, Bát Cực Quyền cương mãnh xuất thủ, thánh lực màu trắng ngà bao lấy đôi tay Lý Lân, lại phối hợp với thân thể vô địch, Lý Lân lại dám lấy tay không đối kháng thần khí Chí Tôn.

Người trung niên tóc đỏ sắc mặt đại biến, nhìn Lý Lân như nhìn quái vật.

- Thân thể của ngươi làm sao có thể hùng mạnh như thế? Thật quá bất thường!
Người trung niên tóc đỏ rống to, trong lòng không khỏi hiện lên một chút khẩn trương.

- Những chuyện ngươi không biết còn rất nhiều!
Lý Lân rất hứng thú với trường thương màu vàng. Bỗng nhiên sống lại, tất cả những gì hắn từng có đã hoàn toàn biến mất, quyền trượng màu vàng kia tuy rằng bất phàm, nhưng chỉ như là đạo cụ phụ trợ, Lý Lân đang thiếu một món binh khí tiện tay, mà trường thương màu vàng trước mắt này có lai lịch không nhỏ, trong số những thần khí Chí Tôn cũng có vị trí cao, vừa vặn thích hợp để cho Lý Lân sử dụng.

Song phương giao chiến hơn trăm hiệp, thánh lực trên song quyền của Lý Lân đã tiêu hao rất nhiều, nhưng khí thế của nó không giảm mà lại tăng, như một con cự long đang nổi giận, dũng mãnh vô địch. Mà người trung niên tóc đỏ trên mặt hiện lên thần sắc tái nhợt, lực phản chấn từ trên thần thương màu vàng truyền đến làm cho sau mỗi một lần va chạm, y đều cảm thấy khí huyết sôi trào, mấy trăm hiệp qua đi, y bắt đầu bị nội thương, thánh lực trong cơ thể vận chuyển chệch hướng.

Người trung niên tóc đỏ sắc mặt khó coi, y biết bằng vào thủ đoạn hiện tại thì căn bản không phải đối thủ của Lý Lân.

- Tiểu tử, ta thừa nhận chúng ta đều xem thường ngươi, nhưng đừng tưởng rằng thân thể cường đại thì nhất định vô địch, ngươi hôm nay chết chắc rồi!
Người trung niên tóc đỏ phát cuồng rồi, mái tóc đỏ bay loạn, nhưng khí thế vẫn chưa có sự biến hóa.