Tam Thái Tử

Chương 895: Người thừa kế thứ bảy(2)




- Ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Lý Lân thấp giọng hỏi.

- Thiếu gia, xin người yên tâm, lần này cam đoan có việc vui để xem.
Tát Ma đáng khinh híp đôi mắt lại chỉ còn một khe hở nhỏ, loại biểu tình này khiến cho thần sắc Lý Lân phát lạnh.

- Không cần dẫn tới nhiễu loạn quá lớn.
Lý Lân nói nhỏ, đây chỉ là mới bắt đầu, huyên náo quá lớn tuyệt đối là mất nhiều hơn được.

- Khẹt khẹt, thiếu gia người cứ đợi mà xem kịch vui, nô tài cam đoan là sự tình thú vị mà cả đời người chưa từng gặp qua, hơn nữa sự tình lần này sau khi thành công, rốt cuộc sẽ không còn ai dám chê cười thiếu gia.
Tát Ma tự tin nói.

Lý Lân đoán không ra gã muốn làm cái gì, mọi người cùng nhau đi tới.

Bình đài cho ma thú đáp xuống của gia tộc La Căn thật lớn, lúc trước Lý Lân trở về vội vàng, hơn nữa thần niệm khôi phục cực kỳ nhỏ yếu, đối với bình đài này cũng không có hiểu biết nhiều. Hôm nay theo La Tư Phúc tiến lại, Lý Lân ngược lại nhìn thấy được rất nhiều cái không nên nhìn trong lồng ma thú phi hành.

Nhìn thấy thần sắc của Lý Lân, La Tư Phúc tổng quản cất tiếng nói.
- Thiếu gia, những thứ ma thú phi hành này đã được thuần hóa, chỉ là do thực lực mạnh mẽ quá mức, ở trong lồng cũng gây nên rất nhiều phiền toái. Nếu thiếu gia có việc cần phải cưỡi, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Thiên Ưng Thứu.
La Tư Phúc quản gia cực kỳ kiêu ngạo với năng lực thuần thú hạng nhất của mình. Ma Long màu tím này chính là ma thú cấp sáu, thực lực tương đương với cấp Thánh Nhân sơ giai của Nhân loại. Trước đây La Căn- Tư Kha Đạt dù có tư cách cưỡi, hắn cũng không chịu, cái gia tộc lớn này, các công tử cực kỳ tiếc mạng, họ sợ cái đại gia hỏa này trở mặt vô tình.

Lý Lân gật gật đầu, những con Ma Long này thân dài vượt quá năm mươi mét, tướng mạo cũng không giống với cự long thần long ở Thương Long đại lục. Những con gọi là Ma Long này quả thực là những con thằn lằn lớn mọc thêm cánh, Ma Long màu tím của gia tộc La Căn trong Ma long cũng là có chút cao quý. Đương nhiên những Ma Long trong lồng sắt này không phải là Ma Long hoang dại bắt giữ được, mà là gia tộc La Căn đã nuôi dưỡng từ nhỏ, tuy rằng cảnh giới huyết mạch đạt tới trình độ Ma thú cấp sáu, nhưng sức chiến đấu thực tế so sánh cùng với Ma Long hoang dại chênh lệch rất lớn.

Trên bầu trời, Ma Long màu tím xoay quanh diễu võ dương oai một phen rốt cục cũng chậm rãi hạ xuống. Ở trên lưng Ma Long nhảy xuống mấy chục thân ảnh, đây là đội hộ vệ của người thừa kế thứ bảy, mỗi người đều là trên Thần cấp, thậm chí còn có ba người có hơi thở mạnh mẽ, tự nhiên là đạt đến cấp Thánh Nhân.

Ma Long rít gào, đôi mắt rồng cực lớn nhìn về phía mấy người Lý Lân ở xa xa, trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường.

- Súc sinh chết tiệt!
Sắc mặt lão quản gia trong nháy mắt biến thành âm trầm, La Căn- Tư Kha Đạt mặc dù không tài giỏi nhưng cũng là người thừa kế thứ bốn của gia tộc, tự dưng lại bị một con súc sinh đã thuần hóa khinh bỉ, như thế này thì thật là vô cùng nhục nhã.

- Thiếu gia không nên gấp gáp.
Trên nét mặt Tát Ma lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Vèo!.

Một thân ảnh từ phía trên Ma Long bay xuống, ở cách thật xa cũng nghe thấy tiếng cười ha hả.

- La Tư Phúc, mười năm không gặp, ngươi cũng đã già.
Người nói chuyện là một người trung niên, diện mạo cũng bình thường nhưng dáng người lại cực kỳ hùng tráng, chiều cao cũng xấp xỉ đến hai thước rưỡi, cơ bắp giống như tháp sắt cao cao nổi lên trên cơ thể, khí thế của gã hung đại, vượt xa quản gia La Tư Phúc, dĩ nhiên đây là một cường giả Đế cấp thực sự.

Trong đáy mắt Lý Lân hiện lên một chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới mới đi vào trong thế giới này không bao lâu mà đã nhìn thấy cường giả Đế cấp, xem ra võ công Chí Tôn Thiên hưng thịnh cũng không phải là một câu nói tùy tiện.

- Nhị gia, không nghĩ tới là người đã đến.

Sắc mặt La Tư Phúc thật khó coi, đối phương là đệ đệ ruột của gia chủ, La Căn- Thác Tạp, đó chính là một trong bốn cường giả Đế cấp trong gia tộc. Trước khi La Tư Phúc bị thương nặng, ông ta cũng có tên trong những thiên tài võ đạo, mặc dù là thân tôi tớ nhưng cũng được gia tộc La Căn xem là trọng điểm bồi dưỡng. Khi đó Thác Tạp lại đang cùng với gia chủ hiện tại tranh đoạt quyền kế thừa, La Tư Phúc là thân tín của gia chủ đương thời, tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thác Tạp. Ở giữa hai bên đã xảy ra không ít lần giao thủ, La Tư Phúc một nửa thắng một nửa thua, chính là một chiến tướng đệ nhât dưới trướng của gia chủ. Đáng tiếc từ sau khi bị thương nặng, thực lực của lão bị kẹt ở cấp Thánh Nhân đỉnh cao khó có thể đột phá, còn đối phương thì đã vượt qua Đế kiếp trở thành cường giả Đế cấp chân chính.

- Ha ha, thật là ngoài ý muốn, ta cùng với lão Thất đi đến đây, đồng thời nhìn xem lão bằng hữu ngươi.
Trên mặt Thác Tạp lộ ra một nụ cười bỡn cợt, nhìn thấy đối thủ lúc trước của mình nay đang trong bộ dạng tuổi già sức yếu, Thác Tạp cảm thấy trong lòng vui sướng không nói nên lời.

- Nhị thúc, chỉ là một phế vật thôi, không cần thiết để ý đến lão.
Một thanh âm lạnh lẽo ngạo mạn truyền đến, một gã công tử hoa phục xuất hiện ở phía sau lưng Thác Tạp, tên này cũng khoảng mười mấy tuổi, thoạt nhìn có chút quá trẻ không hợp với khí thế cực kỳ cường đại ở trên ngươi, thế nhưng đã lại đột phá đến Thần cấp. Mười tám tuổi đã là cường giả Thần cấp, cho dù là thiên tài ở Chí Tôn Thiên cũng không thể tu luyện được, gã chính là người thừa kế thứ bảy của gia tộc La Căn, La Căn- Lãng Mỗ.

- Đúng đúng! Chỉ là một phế vật thôi, La Tư Phúc, lão thất đã muốn bái ta làm thầy, đồ đệ của ngươi đâu? Người thừa kế thứ bốn, danh tiếng thật lớn.
Thác Tạp cười đắc ý nói, sau đó ánh mắt chuyển về phía Lý Lân đang đứng ở một bên.

Nét tươi cười trong ánh mắt gã đột nhiên co rụt lại, cả người không thể tin được nói:
- Cũng là Thần cấp, làm sao có thể?
Lời nói của Thác Tạp làm cho vẻ mặt công tử Lãng Mỗ biến đổi, ngay lập tức biến thành âm trầm.

- Ha ha, Thác Tạp lão gia, Tư Kha Đạt thiếu gia đây không phải do lão nô dạy dỗ, nhưng hắn tuyệt đối là một thiên tài tu luyện Quang Minh pháp điển.
La Tư Phúc sung sướng nói.

Thời điểm vừa nhìn thấy Lý Lân, lão cũng lắp bắp kinh hãi, quanh thân hắn thánh lực quang minh hóa thành áo giáp, rõ ràng đã đột phá đến tầng tám đỉnh cao của Quang Minh pháp điển. Chỉ mới có bao lâu mà hắn đã có thành tựu như thế này, nếu cho hắn thời gian, e là thành tựu hắn đạt được với Quang Minh pháp điển sẽ vượt qua bất kỳ kẻ nào.

- Hừ, đừng tưởng rằng đạt tới Thần cấp là có thể bảo trì được vị trí, Lãng Mỗ cũng không phải là Thần cấp bình thường.
Thác Tạp cười lạnh nói.

- Hãy cứ chờ xem.
La Tư Phúc nói.

Nhưng vào lúc này, Ma Long ở sau lưng Lãng Mỗ đột nhiên thét lên, sau đó hai cánh chuyển động, giống như thanh kiếm chém thẳng về phía Lãng Mỗ.

- Lớn mật.

Nhị lão Thác Tạp giận dữ ầm ầm đánh ra một quyển, thánh lực quang minh màu trắng ngà biến thành một con xuyên sơn giáp(tê tê), trong nháy mắt ngăn cản một kích này của Ma Long.

Một tiếng ầm vang, Ma Long bị đánh bay ra, nhưng va chạm cùng với khí lực của Thác Tạp biến thành một dòng khí cuốn phăng Lãng Mỗ ra ngoài. Ma Long không hổ là cường giả Thần cấp trong ma thú, bị cường giả Đế cấp đánh ngay chính diện, nhưng cũng không bị thương một chút nào. Lúc này hai tròng mắt của Ma Long đã trở nên đỏ bừng, giống như nhận đúng ra Lãng Mỗ, ma lực hóa thành long khí ngập trời, không khác gì gặp được kẻ thù không đội trời chung, phải đánh chết Lãng Mỗ. Nhị lão gia Thác Tạp rất là khó hiểu, con Ma Long này đã có một trí tuệ không thấp, bình thường thì nó rất ngoan hiền, hiện tại làm sao có thể đột nhiên nổi điên. Tuy rằng không nghĩ ra nhưng lão ta không thể không toàn lực xuất thủ, chuẩn bị bắt Ma Long đi nghiên cứu.

Một tiếng ầm vang, bên cạnh vốn là một con Thiên Ưng Thứu rất dịu dàng đột nhiên đánh một trảo vào Lãng Mỗ, dòng khí sắc bén này khiến cho Lãng Mỗ vô cùng hoảng hốt.

Thiên Ưng Thứu chính là ma thú cấp sáu đỉnh cao nhất, trên lý luận nó có thể đạt tới thực lực của Thần cấp hậu kỳ, mà Lãng Mỗ mặc dù là thiên tài, nhưng chỉ mới đạt tới Thần cấp sơ giai đầu, một trảo này vô luận như thế nào cũng không thể ngăn được.

- Trở về cho ta.
La Tư Phúc kêu to lên một tiếng vọt tới, song chưởng giống như một tòa cự pháo xung thiên, ở trong điện quang hỏa thạch, chống đỡ công kích của Thiên Ưng Thứu, hóa giải nguy cơ cho Lãng Mỗ.

Lý Lân trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy tất cả, lấy cảm giác của hắn cũng không phát giác ra cái gì đặc thù. Theo bản năng hắn nhìn về phía Tát Ma bên cạnh hiện tại trên mặt , tên đáng khinh này tràn đầy tia sáng lạnh lùng, những tia sáng lạnh lùng trong mắt kia làm cho Lý Lân hiểu được là sự tình chỉ sợ còn chưa kết thúc.

Một tiếng ầm vang, toàn bộ mặt đất nhấp nhô chấn động, diễn võ trường đột nhiên xuất hiện những vết rách, ma khí khủng bố từ dưới mặt đất từ từ thẩm thấu ra.

- Không tốt! La Tư Phúc sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi thật sâu.

Lý Lân cũng cảm nhận được nguy cơ, hắn túm lấy Tát Ma hướng về phía ngoài quảng trường phóng đi.