Trên thành trì, một thanh niên ăn mặc hoa lệ ló đầu ra, nhìn về cự tượng phía dưới lộ vẻ hưng phấn.
- Không tồi, Khải Lạp ma tượng tuy không quá quý giá, nhưng con này rõ ràng là biến dị, giá trị không thể tính toán. Bảo tất cả mọi người chuẩn bị, lúc nó ăn hết thức ăn thì sẽ phát động công kích.
Thanh niên ăn mặc hoa lệ nóng lòng muốn thử, ma tinh của ma thú biến dị quý hơn ma thú bình thường nhiều. Quan trọng nhất là, thần thông thiên phú mà ma thú biến dị sinh ra tất sẽ cực mạnh. Nếu có thể lợi dụng bí pháp thu được, có thể tăng cường thực lực của hắn lên nhiều lần.
Mấy cường giả đi theo y, cau mày nhìn thân thể to lớn của cự tượng, hiển nhiên cự tượng to lớn khiến họ cũng cảm thấy khó mà giải quyết.
- Tư Kha Đạt thiếu gia, con ma tượng biến dị này thực lực bất phàm, chúng ta phải liên thủ mới có thể bắt được nó!
Người cầm đầu bốn vị cường giả nói, hiển nhiên địa vị của hắn trừ thanh niên ăn mặc hoa lệ ra thì là cao nhất rồi. Người này chính là đội trưởng hộ vệ của thanh niên ăn mặc hoa lệ.
- Liên thủ thì liên thủ, nhớ lấy, đừng giết nó, ta muốn thu nó làm chiến sủng, để xem người khác ai dám cười nhạo ta.
Thanh niên ăn mặc hoa lệ không nhịn được nói.
Bốn vị cường giả biến sắc, hiển nhiên yêu cầu của vị công tử này quá làm khó người. Nhưng mệnh lệnh khó cãi, cho dù bọn họ không nắm chắc bắt được con ma tượng này, nhưng vẫn đáp lời từ tường thành nhảy xuống.
Dưới tường thành, cự tượng sung sướng di chuyển, tuy Nhân loại cũng là thức ăn ngon, nhưng dù sao máu thịt tanh tưởi cũng không thể so sánh với mỹ thực được chế biến tỉ mỉ. Trong nháy mắt mấy bóng người bay lên, khí thế ma tượng đại biến, đột nhiên giơ chân trước lên, gầm thét về phía hai bóng người bay xuống. Nó đã là ma thú chi vương, trong lúc ăn uống có người quấy rối chính là vi phạm cấm kỵ, tự nhiên dẫn đến phản kích mạnh mẽ.
Bốn vị cường giả biến sắc, tiếp đó trên người bọn họ phát ra các loại màu sắc khác nhau, một cỗ khí tức khủng bố phát ra trên người bốn vị cường giả.
- Ủa? Bọn họ không tu luyện chân khí? Ngược lại có phần tương tự với nguyên tố chi lực của Nguyên Tố chi tổ, bất quá cũng có chỗ khác biệt.
Lý Lân nấp trong đám lông của cự tượng cau mày, tuy hắn không thể dùng thần niệm dò xét, nhưng nhãn lực của hắn vẫn còn, tự nhiên nhìn ra thứ đối phương tu luyện khác với chân khí của Thương Long đại lục.
Ầm một tiếng, khí tức trên người mấy người hóa thành các loại vũ khí năng lượng đủ kiểu, ầm ầm đánh tới cự tượng.
Vòi voi đột nhiên kéo dài, giống như một con cự mãng đánh tan công kích của mấy người.
- Trúng kế rồi!
Lý Lân thì thầm. Quả nhiên, nhìn như bốn người công kích nhưng thực tế chỉ có ba người ra tay, một người khác tán đi thánh lực tiếp cận cự tượng. Sau đó đột nhiên bạo phát thánh lực, hóa thành một thanh cự kiếm xuyên qua một chân trước của ma tượng.
Gào!
Ma tượng đau đớn gào thét, đồng thời vô cùng tức giận. Nó không ngờ đến Nhân tộc luôn luôn nhỏ bé kia lại dám công kích nó, còn làm nó bị thương.
Cự tượng há mồm phun ra một làn sương màu vàng đất, giống như cát bụi cuốn về phía bốn vị cao thủ.
- Kịch độc?
Lý Lân ở trong bộ lông của cự tượng cau mày, khó trách con cự tượng này có thể xưng bá biên thùy, thì ra trừ lực lượng bá đạo còn có loại thủ đoạn này. Loại sương mù màu vàng này không có tác dụng gì với Lý Lân, nhưng chút tâm tư của ma tượng lại khiến Lý Lân không thoải mái. Gia hỏa này quả nhiên thành tinh rồi. Lại ý đồ lợi dụng chiến đấu uy hiếp đồng thời độc sát Lý Lân.
- Không tốt, khói vàng này có kịch độc!
Cường giả Nhân tộc đánh xuyên qua chân trước cự tượng sắc mặt đại biến, niệm tụng chân ngôn, thần lực toàn thân dâng lên, hoàn toàn bao bọc lấy y. Khói vàng tiếp xúc với thần lực màu đỏ, truyền đến tiếng ăn mòn.
Vòi voi như rồng, trong nháy mắt quấn lấy hộ vệ số hai, lực lượng khủng bố xiết lại, khiến hộ vệ số hai gào thảm. Ba người bên ngoài mắt đỏ lên, gào lên như dã thú.
- Mau cứu lão nhị!
- Để ta!
Cường giả phát ra thần lực màu xanh đột nhiên há mồm, thần lực màu xanh vừa ra khỏi miệng liền hóa thành gió lốc màu xanh, ầm ầm quét về phía khói vàng kịch độc, cuốn đi tất cả.
Gào!
Cự tượng gào lên, hiển nhiên cực kỳ coi thường cuồng phong này.
Quả nhiên, cơn lốc đủ để thổi bay đại thụ nghìn năm căn bản khó có thể lay động khói vàng. Khói vàng kia dường như mọc rễ trên mặt đất, tuy không ngừng rung động, nhưng lại không có dấu hiệu tiêu tán.
Đồng thời, vòi voi quét ngang, như cự mãng xuất quỷ nhập thần, đầu vòi quấn chặt hộ vệ thứ hai, giống như cái chùy đập về phía ba người.
Răng rắc răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, ba cường giả né tránh, nhưng lão nhị bị vòi voi xiết chặt lại gào lên thảm thiết.
Ba người bên ngoài nghe mà cảm thấy tê dại.
- Vô dụng, các ngươi đều là phế vật!
Công tử hoa lệ trên tường thành tức giận. Đột nhiên lấy từ trong thắt lưng không gian ra một khối thần ấn vàng kim, ném xuống dưới.
- A? Thứ này không đơn giản!
Thần sắc Lý Lân vừa động, theo bản năng sờ kim sắc quyền trượng ở thắt lưng. Bên ngoài có vẻ tương tự.
Kim sắc thần ấn đón gió lớn lên, trong nháy mắt đã như một ngọn núi lớn áp về phía sương khói màu vàng.
Cự tượng gào thét, đột nhiên đứng thẳng lên, hai chân như núi chống lên, lại muốn dùng lực lượng chống đỡ thần ấn.
- Không tự lượng sức!
Công tử hoa lệ cười lạnh. Thần ấn này chính là thần vật một tông, là pháp bảo cường đại nhất trong tay hắn, đối phó một con ma tượng chỉ có Thần cấp dễ như trở bàn tay.
Ầm một tiếng!
Dưới sự bao phủ của kim sắc thần ấn, làn sương màu vàng của ma tượng nổ tung như túi khí vỡ. Cự tượng đột nhiên bộc phát một luồng cự lực, lại mạnh mẽ chống đỡ lực lượng thần ấn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đường đường thần vật một tông, lại bị một tên vô dụng sử dụng.
Lý Lân lắc đầu than thở, thần ấn này nếu được cường giả Thần cấp sử dụng, cho dù vừa bước vào Thần cấp cũng đã đủ đánh bạo ma tượng.
- Không thể nào!
Trên tường thành, công tử hoa lệ biến sắc, đột nhiên rạch đầu ngón tay, ép một giọt máu ra, rơi xuống thần ấn.
Ong!
Khí thế của thần ấn tăng mạnh, bên ngoài kim quang bọc thêm một tầng huyết quang.
Mặt đất dưới chân cự tượng nứt nẻ, dưới áp lực to lớn phát ra những tiếng nứt vỡ. Chân phải trước đó bị cường giả Thần cấp đâm xuyên phun đầy máu tươi.
- Cứu mạng... Xin... Xin ngươi!
Sóng tinh thần của cự tượng truyền tới Lý Lân.
Lý Lân vẫn chưa ra tay, ngược lại kim sắc quyền trượng ở thắt lưng lại đột nhiên bay lên, trong nháy mắt đánh lên kim sắc thần ấn.
Ong!
Kim sắc thần ấn run rẩy, kim quang trên đó suy yếu đến nỗi mắt thường có thể nhận ra, thể tích cũng nhanh chóng thu nhỏ.
Lý Lân ngạc nhiên đứng dậy, nhìn kim sắc quyền trượng cuốn theo một khối tiểu ấn ảm đạm vô quang xuyên qua khói độc rơi vào trong tay mình.
- La Căn-Tư Kha Đạt! Người thừa kế thứ tư gia tộcLa Căn.
Lý Lân cầm lấy thần ấn, trên mặt lộ vẻ suy tư.
- Không thể nào, thần ấn của gia tộc ta!
Công tử hoa lệ hoàn toàn biến sắc, bất chấp tất cả lao xuống tường thành, thị vệ bên người cũng biến sắc, nhưng lại không thể không theo xuống.
Nơi khác trên tường thành, tự nhiên cũng có người nhìn thấy, nhưng bọn họ chưa hề nhìn thấy Lý Lân, dù sao khói vàng quanh người ma tượng vẫn còn chưa tan, lại thêm trên người Lý Lân không có chút khí tức dao động nào, đứng trên mình ma tượng căn bản không bắt mắt.
- Các ngươi lên cho ta, không tiếc tất cả giết nó cho ta!
Công tử hoa lệ không để ý hình tượng gào lên. Hiển nhiên kim sắc thần ấn kia có tác dụng rất lớn đối với hắn.
- Ma tượng, bắt tên kia cho ta, đừng làm hắn bị thương.
Lý Lân thì thầm.
Ma tượng giơ vòi, có chút không tình nguyện, đưa vòi ra, cuốn về phía công tử hoa lệ.
Ba tên hộ vệ Thần cấp liều chết xông lên, lại bị Lý Lân thầm thả kình phong đánh bay.
Công tử hoa lệ sợ hãi hét lên, lại không thể ngăn cản vòi voi cuốn lấy.
Khói vàng lại một lần nữa bao bọc thân thể to lớn của ma tượng, không ai biết trong đó xảy ra chuyện gì, mấy vị cường giả Thần cấp bị đánh đi một cách khó hiểu, khí huyết toàn thân ngưng trệ, xương cốt gãy mười mấy chỗ, tuy không chết được, nhưng nhất thời cũng nằm dài trên đất không thể đứng dậy.
Trên tường thành, một người trung niên béo lùn vẻ mặt kinh khủng, hắn tên Hoắc Cảnh Tư, chính là thành chủ toà thành trì này. Tòa thành trì này tên là trấn Địch Á Ca, chính là một tiểu trấn biên thùy nhỏ xíu trong đất phong của gia tộc La Căn. Mà La Căn- Tư Kha Đạt bị ma tượng bắt giữ chính là một trong những người thừa kế của gia tộc đến toà thành trì này rèn luyện. Tuy đồn đại Tư Kha Đạt ở gia tộc La Căn trừ thân phận người thừa kế thứ tư ra thì không còn gì, nhưng hắn dù sao cũng là truyền nhân dòng chính của gia tộc La Căn, nếu chết ở nơi này, cả trấn Địch Á Ca đều phải bồi táng theo hắn.
- Xuất động thành vệ quân, săn giết ma tượng cứu Tư Kha Đạt thiếu gia ra.
Mặc dù trong lòng sợ chết khiếp, nhưng vì tính mạng của bản thân và tương lai gia tộc, Hoắc Cảnh Tư thành chủ không thể không ra mệnh lệnh kinh khủng này cho tất cả mọi người. Rất nhiều người muốn lưu lại bên cạnh thành chủ, những người này bình thường dựa vào nịnh hót mà leo lên, vào lúc sống chết không thể nghi ngờ là sẽ suy nghĩ đến an nguy của mình đầu tiên.