Tam Thái Tử

Chương 871: Ba vị Chúa Tể Vực ngoại




- Ngươi đã đến bản tôn sao có thể ngồi yên! Trong bản nguyên thế giới của Thương Long đại lục này có khả năng ghi lại bí mật đột phá đến cấp Chúa Tể. Nếu ngươi đạt được, Chí Tôn Thiên có lẽ sẽ thật sự muốn đảo lộn trời đất rồi.
Thân ảnh khổng lồ được gọi là của Chúa tể bóng đêm tao nhã cười nói, thật không thể ngờ dáng vẻ bên ngoài to lớn như thế này lại cho người ta cái cảm giác thanh nhã đến như vậy. Sau đó thân hình Chúa tể bóng đêm thu nhỏ lại, hóa thành một thanh niên nho nhã. Chỉ là bên trong miệng của chàng thanh niên mà Chúa tể bóng đêm hóa thành có hai cái răng nanh tỏa sáng, sau lưng có hai cánh như của con dơi. Lúc nãy bởi vì tốc độ đập cánh quá nhanh nên mọi người chưa kịp nhìn thấy được.

- Thủy tổ, còn có vị Chúa tể Vực ngoại sắp đến, ba vị chúa tể đều đến rồi!
Lý Lân la lớn. nhờ vào bản nguyên thế giới, giác quan của hắn vô cùng chuẩn xác. Một vị Chí Tôn cuối cùng tuy rằng ẩn nấp vô cùng kín đáo nhưng Lý Lân cảm nhận được tính mạng bị uy hiếp, nên la lớn, nhắc cho đạo nhân bất tử biết.

- Ha ha… tiểu tử kia như vậy là không được, bản tôn vốn định tập kích một tý, bây giờ đành phải tiến công rồi.
Một đạo hào quang thần thánh màu trắng ngà cuồn cuộn đến, một thanh niên phía sau mọc lên một đôi cánh màu trắng từ trong hỗn độn bước ra. Bên hông có một thanh cự kiếm, trên thanh cự kiếm tỏa ra lực lượng thần thánh khủng bố.

- Chúa tể quang minh!
Chúa tể hắc ám nghiến răng. Ở Chí Tôn Thiên, hai vị chúa tể hắc ám cùng quang minh không đội trời chung, chỉ là nếu hai vị cường giả đại Chí tôn này giao đấu sẽ hủy diệt toàn bộ Chí Tôn Thiên, bởi vậy bình thường bọn họ không giao đấu, bất quá chỉ cho thuộc hạ cùng với con nối dõi giao tranh. Hai thế lực này là kết cấu chính tạo nên Chí Tôn Thiên. Ngoài ra ở Chí Tôn Thiên còn có một vị chúa tể khác là bóng đêm. Chúa tể bóng đêm hành sự khi chính khi tà, hai vị Chúa tể Thần Ma kia cũng không dám cưỡng chế chúa tể bóng đêm quá mức, đồng thời sự tồn tại của Chúa Tể bóng đêm tạo nên sự cân bằng cho sức mạnh của hai thế lực kia.

- Không cần tức giận thế đâu, hiện nay chúng ta là đại diện cho Chí Tôn Thiên, không được để người ngoài cười chê.
Chúa tể Quang Minh tỏ ra rất chừng mực, nhưng phần chừng mực này càng khiến cho sắc mặt của Chúa tể Hắc Ám thêm khó coi.

- Ngụy quân tử!
Chúa tể Hắc Ám lạnh giọng nói. Không thèm để ý tới loại người đã ngoài thì bóng bẩy trong thì thối nát..

Chúa tể Quang Minh không quan tâm đến phản ứng của Chúa tể Hắc Ám, mà lại hướng ánh mắt về phía đạo nhân bất tử.

- Đạo nhan bất tử! Năm đó ta và ngươi đã từng quen biết nhau, ngươi đã đánh chết thủ hạ của ta là Tát Khô, lúc đó bản tôn đã có ý đồ giết ngươi để trả thù, nhưng bị Chúa tể phương thế giới của ngươi ngăn cản, bản tôn lúc trước đã biết ngươi là một mối nguy hiểm lớn, thật may hôm nay có cơ hội để trả thù ngươi.
Chúa tể Quang Minh cười nói. Ba vị Chúa tể bao vây đạo nhân bất tử. Lộ rõ ý đồ tiêu diệt đạo nhân bất tử, ba vị Chúa tể cùng nhau liên thủ. Đạt đến cấp Chúa Tể rất khó bị giết chết, không có sức mạnh áp đảo căn bản không thể giết được đạo nhân bất tử.

Đạo nhân bất tử sắc mặt khó coi, ba vị Chúa tể đều chinh chiến nhiều năm hơn hắn, đấu với từng người một cũng chưa chắc thắng chứ đừng nói đến là cùng lúc đối chọi với cả ba người.

- Thật không biết xấu hổ! Chí Tôn Thiên mấy năm nay quả là chả có gì tiến bộ!
Một giọng nói khinh thường từ xa vọng lại. Ba Chúa tể Vực ngoại biến sắc, thần niệm quét qua phút chốc đã thay đổi sắc mặt.

Từ hướng Thương Long đại lục bay tới một mảnh Thạch Lâm màu đen. Trên Thạch Lâm ô quang chớp động, lực hỗn độn đáng sợ nhưng cũng không phá hủy được miếng Thạch Lâm màu đen này.

- Là bọn họ!
Lý Lân thần sắc đại biến, không ngờ đối phương xuất hiện ngay lúc này. Lúc trước hắn đã biết miếng Thạch Lâm này có gì đó không bình thường, không ngờ cũng dám tham gia vào cuộc đại chiến của cấp Chúa Tể.

- Giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì mau ra đây!
Chúa tể Bóng Đêm lạnh lùng nói.

- Khà khà, ngươi còn nhớ đến lão ma cà rồng này chứ, ngươi thật là nhớ ăn không nhớ đánh, năm đó ta đánh hỏng đôi cánh dơi của ngươi, chỉ mới mấy ngàn vạn năm ngươi đã quên rồi sao!
Một giọng nói trêu chọc truyền tới.

Chúa tể Bóng Đêm sắc mặt thay đổi, nét nho nhã trên mặt phút chốc biến thành nỗi căm giận.

- Là ngươi, cái tên chết tiệt nhà ngươi vẫn chưa chết sao!
Chúa tể Bóng Đêm giận dữ nói, giống như mèo bị dẫm phải đuôi, hắn làm sao có thể tỏ vẻ nho nhã như lúc nãy được nữa.

- Có khí chất, có khí chất, dù gì cũng là cường giả cấp Chúa Tể, đừng để bọn tiểu bối chê cười!
Âm thanh trong Thạch Lâm không chút khách khí phê bình nói.

- Khí chất cái cm ngươi, lão già Thiên Thần ngươi còn mặt mũi mau ra đây cho ta. Trả lại bảo vật cho ta.
Chúa tể Bóng Đêm bỏ qua đạo nhân bất tử, hóa thành một đạo ô quang lao thẳng về phía miếng Thạch Lâm màu đen kia.

- Bảo vật mất rồi, nhưng mùi vị đôi cánh dơi của ngươi bản tôn lại vô cùng hoài niệm.
Thạch Lâm màu đen chuyển động, hóa thành một cự nhân Nham Thạch màu đen to lớn. Một quyền ầm vang, đánh bật Chúa tể Bóng Đêm ra ngoài.

- Người là…Thiên Thần?
Đạo nhân bất tử quan sát một hồi nói, trong mắt lóe lên một chút tinh quang bóng loáng.

- Không sai, lúc trước cảm thấy tiểu tử ngươi không tồi, bây giờ quả nhiên đã đạt đến cấp Chúa Tể.
Thạch cự nhân màu đen đánh bay Chúa tể Bóng Đêm, quay đầu lại nhìn đạo nhân bất tử nói với vẻ tán dương.

Đạo nhân bất tử nhíu mày, đen mặt, hắn dù sao cũng được gọi là Đạo Tổ, bản thân cũng được xem là bậc cổ nhân, bây giờ lại bị người đó gọi là tiểu tử, điều này khiến hắn trong lòng có chút ngượng ngùng.

- Thiên Thần, ngươi là đồ khốn kiếp, đừng có giả thần giả quỷ nữa, ngươi không dám ra đây đấu với ta một trận sao.
Chúa tể Bóng Đêm giận dữ hét.

- Vội gì chứ, bằng không ngươi tặng cho ta vài đôi cánh dơi của ngươi di, dù sao cái thứ này của ngươi rớt xuống cũng có thể mọc lại được.
Thạch cự nhân ồm ồm nói.

- Khốn kiếp! Bản tôn liều mạng với ngươi!
Chúa tể Bóng Đêm phẫn nộ gầm hét lên. Hắn tức muốn nổ phổi. Đại chiến thời thượng cổ, Chí Tôn Thiên là một trong những đại thế giới bao vây tấn công Thương Long. Lúc ấy Chúa tể của Chí Tôn Thiên tham gia có Chúa tể Bóng Đêm. Khiến cho hắn phát điên là do đối thủ của hắn là cường giả cấp Chúa Tể thần bí nhất cũng như vô sỉ nhất của Thương Long đại lục , Thiên Thần. Ngay từ đầu Thiên Thần đã ra vẻ ung dung cùng hắn giao đấu, về sau lại dùng một đạo phân thân quỷ dị để giằng co, chân thân lại lén lút tiến vào trong thế giới Chí Tôn Thiên trộm đi toàn bộ bảo vật của Chúa tể Bóng Đêm, thậm chí còn vô sỉ đến nỗi bỏ lại trong hộp bảo vật của Chúa tể Bóng Đêm một bãi phân.

Nếu như việc ăn cắp này không bị Chúa tể Quang Minh phát hiện, Chúa tể Bóng Đêm e rằng vẫn bị hắn đùa giỡn. Trong lúc đánh chết phân thân của Thiên Thần, vội vã trở về Chí Tôn Thiên, nhìn sào huyệt đến con chuột cũng phải rơi lệ, tý nữa làm Chúa tể Bóng Đêm tức chết. Lúc hắn kiểm tra hộp bảo vật, Thiên Thần vậy mà ẩn nấp quay trở lại đánh lén hắn, đánh hỏng đôi cánh dơi trăm triệu năm mới tu luyện được Chúa tể Bóng Đêm, thậm chí còn ở trước mặt tất cả sinh linh của Chí Tôn Thiên nướng ăn sạch. Nếu những việc đó khiến Chúa tể Bóng Đêm phẫn nộ, sự việc về sau càng khiến hắn hận Thiên Thần đến tận xương tủy. Hắn nghĩ bảo vật quý giá của bản thân trăm vạn năm bỗng nhiên bị kẻ thù lấy đi, nhất là còn mở ra trước mắt Chúa tể Hắc Ám. Cũng vì thế mà lúc đó Chúa tể Hắc Ám không hề tỏ ra cố kỵ cười nhạo khiến Chúa tể Bóng Đêm cũng hận luôn cả Chúa tể Hắc Ám, về sau hắn liên kết với Chúa tể Quang Minh, Chúa tể Hắc Ám khổ không tả nổi, về sau bị thế lực hai vị Chúa tể kia chèn ép không ngẩng đầu lên được.

Chúa tể Bóng Đêm vừa nghĩ đến chuyện năm đó, liền hoàn toàn tức giận. thân thể đột nhiên lớn lên, hóa thành một cự nhân, hai tay hóa thành lợi trảo, hung hăng chụp về phía cự nhân hắc thạch.

Ầm một tiếng, cự thạch màu đen tung bay. Cự nhân hắc thạch do Thiên Thần điều khiển lại lùi lại mấy nước, hiển nhiên tranh đấu rơi vào hạ phong.

Chúa tể Bóng Đêm biến sắc, vẻ điên cuồng trong mắt tan dần, trong đó lóe lên một chút suy tư.

Đôi cánh dơi sau lưng quét qua, giống như Diệt Thế đao, cự thạch hắc sắc không tránh kịp, bị chém xuống một tảng lớn.

- Phân thân, ngươi là phân thân của Thiên Thần chết tiệt kia! Hèn hạ, đáng chết, tội đáng muôn chết!
Với Chúa tể Bóng Đêm mà nói, việc mất mặt thời thái cổ chính là do phân thân của Thiên Thần, không ngờ cách vô tận năm tháng, lại gặp phải một phân thân của Thiên Thần.

- Này, mọi người coi như chỗ quen biết, ngươi còn nguyền rủa ta như thế này sao?
Thiên Thần cười nói, không hề vì rơi vào thế hạ phong mà lo lắng chút nào.

- Khốn kiếp, bản thể của ngươi ở đâu, ra đây cho ta!
Chúa tể Bóng Đêm tức giận gào lên.

- Đối phó với ngươi còn cần dùng đến bản tôn của ta! Chúa tể Bóng Đêm, ngươi thực sự không nên tới!
Thiên Thần cảm thán nói.

- Đừng có ra vẻ huyền bí nữa, ngươi đã không nói, ta sẽ giết phân thân này của ngươi, xem xem bản tôn của ngươi có xuất hiện hay không!
Chúa tể Bóng Đêm lạnh lùng nói. Hắn biết phân thân của Thiên Thần khác với phân thân bình thường, tâm tư tình cảm, trí tuệ trên người phân thân đều là bản tôn chia sẻ ra, nếu hủy diệt thần thức trong phân thân, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với bản tôn Thiên Thần.