Tam Thái Tử

Chương 858: Khí phách vô song(2)




- Thật nhiều những lời thừa nhảm nhí, hôm nay ngươi sẽ chết.
Lý Lân không kiên nhẫn nói, thái độ của hắn làm cho Thần Thông giận dữ ầm ầm ra tay, ý đồ một cái tát chụp chết cái tên Lý Lân không biết trời cao đất rộng, không có đầu óc này.

Lý Lân hừ lạnh, ầm ầm đánh ra một quyền, hắn vậy mà lại không trốn tránh, mà lại lựa chọn cứng đối cứng,

Sắc mặt những cường giả phía bên Hỗn Loạn lĩnh đại biến, có người thậm chí còn kinh sợ kêu lên, giống như họ đã nhìn thấy thân thể Lý Lân dưới một kích này của đối phương sẽ hóa thành một đống thịt nhão.

Một tiếng ầm vang, hai nắm đấm ầm ầm đụng vào nhau, trên nét mặt Thần Thông lộ vẻ đắc ý giễu cợt cực kỳ hưng phấn lại thị huyết.

Một luồng dao động vô hình mênh mông cuồn cuộn tràn ra, cả phiến hư không lớn sụp đổ xuống, thậm chí một đạo công kích này đã ảnh hưởng tới vết rách trên bầu trời, giống như hai người giao thủ đã khiến cho vết rách lớn rộng ra, tốc độ sụp đổ lại nhanh hơn.

Một tiếng răng rắc.

Làm cho người ta nghe thấy vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn vô cùng quen thuộc, mọi người lo lắng nhìn về hướng Lý Lân, người ta hy vọng Lý Lân có thể chống đỡ công kích của đối phương, đám người của Vũ vương cũng đều xoay thân, muốn nhảy tới bên người Lý Lân.

- Hừ.

Vài tiếng hừ lạnh truyền đến, cường nhân của các thế lực khác ầm ầm xông lại, cản mấy người kia.

Răng rắc, răng rắc, thanh âm của tảng lớn xương cốt vỡ vụn làm cho người ta rung động.

- Tiểu tử, lão từ sẽ dùng một kích này chụp vỡ xương cốt toàn thân của ngươi.
Thần Thông cất tiếng nói. Vừa mới nói xong, trên sắc mặt đắc ý kia đọng lại, cả người không thể tin nhìn cánh tay mềm nhũn rồi hạ xuống.

Oa!

Một ngụm máu tươi phun ra, bên trong đó còn có một khối nội tạng lớn bị vỡ vụn. Hiển nhiên là âm ba quỷ dị kia càng thêm khổ sở.

- Không… Không thể nào, ta là một cường giả cấp Thánh Nhân, ngươi.... ngươi chỉ là môt Thần cấp

Lý Lân không nói một lời nào, đang lúc trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn lấy thời không cực nhanh trong nháy mắt ra tay, hai nắm đấm trong nháy mắt đồng thời công kích, hư không sụp đổ thành bụi phấn, quyền phong tạo thành gió lốc, trong nháy mắt lại hủy diệt hết.

- Dừng tay!
Cường giả các thế lực khác xoay người đánh về hướng Lý Lân.

- Ha ha… Tốt!
Tần Vương vui sướng cười to, cả người đang ở trong điện quang hỏa thạch ngăn lại một người, hai vị cường giả cấp Thánh Nhân đỉnh cao không hề cố kỵ xông vào đại chiến.

- Giỏi, thân thể thật mạnh mẽ, thậm chí còn có một luồng đế uy tràn ngập!
Thần sắc trên mặt Vũ vương đầy rung động, đồng thời xuất thủ nghiêm túc không một chút hàm hồ, đem đối thủ chính mình định đoạt lúc trước, lôi ra chiến đoàn.

Lý Lân ầm ầm lui về phía sau, nhẹ nhàng giống như một con vượn thần tránh thoát công kích của một gã cường giả cấp Thánh Nhân đỉnh cao. Lúc này bị hắn công kích với cường độ như thế, Thần Thông đã muốn biến thành một khối thịt nhão, ngay cả thần hồn cũng bị một quyền bá đạo của Lý Lân giết chết.

- Đáng chết, tình báo có sai sót, chúng ta rút lui.

Nhìn thấy chư vương Đại Tần mạnh mẽ, hai gã cường giả cấp Thánh Nhân đỉnh cao liếc nhìn nhau, nhanh chóng thoát khỏi dây dưa với chư vương, bọn họ muốn bỏ chạy về phương xa.

Một người khác thấy tình thế không ổn, không thể không theo sát phía sau mà đi. Duy chỉ có Vũ Vương cùng với Tần Vương, dùng thủ đoạn bá đạo mạnh mẽ ngăn cản hai gã cường giả cấp Thánh Nhân.

Nhưng vào lúc này, từ ở phía xa một khối mây đen lớn bay đến, một đội quân khủng bố đang bay đến, bọn họ bước trên mây mà đến, cầm đầu đội quân này là một gã thanh niên mặc vương bào, trên người tản ra sát khí làm cho người ta phải sợ hãi.

- Là Sát Sinh Vương.
Có vương gia Đại Tần nói nhỏ, tuy biết rõ là người bên mình, nhưng mà phải đối mặt với Sát Sinh Vương, sát khí nồng đậm như thực chất thì ở trong lòng cũng không khỏi nghiêm nghị

- Bày trận, vây khốn bọn họ, một đám chó to gan cũng dám đến Hỗn Loạn Lĩnh dương oai.

Cho tới nay Sát Sinh Vương làm cho người ta cảm giác chính là gã điệu thấp, ẩn nhẫn. Nhưng mà hôm nay sát khí bắn ra bốn phía lại làm cho người ta rung động, ngay cả Lý Lân cũng ngây ngẩn cả người, giống như hắn lần đầu tiên biết vị vương hầu Đại Đường lấy chữ Sát làm tênnày.

- Hắc hắc, Sát SinhVương, chiến trường của bản vương không cần ngươi nhúng tay.
Vũ Vương từ trong cuộc chiến đấu nói.

- Vậy cũng không nhất định, lão tử không có thời gian chờ xem chiến tích của các người, nếu không được thì ta nhanh chóng đổi người.
Sát Sinh Vương mười phần bá đạo nói.

Vũ Vương hừ lạnh một tiếng, ầm ầm xuất ra từng đạo từng đạo pháp tắc, một luồng hơi thở đại phá diệt từ trên người Vũ vương bộc phát ra.

- Chúng sinh ly thương.

Vũ vương đánh ra pháp tắc mạnh nhất của mình. Mọi người chỉ cảm thấy một luồng bi thương muốn chết từ trong đáy lòng nảy sinh, nếu không phải là mau phản ứng thậm chí sẽ đều bị nhiếp tâm thần. Thần sắc mọi người đều đại biến, vận dụng thần niệm chém rụng một chút tác dụng phụ này, họ nhìn về phía Vũ Vương ánh mắt không ngừng rung động.

Đây là thần thông cấm kỵ mà Vũ Vương lĩnh ngộ được? Khi Vũ vương mới lĩnh ngộ thành công, mọi người liên tục tán thưởng không thôi, đúng là có phần này thiên phú cùng địa vực, Vũ Vương cũng mới có thể ổn thỏa ở địa vị đệ nhất Thái tử này.

Chư vương Đại Tần nhìn về phía thân ảnh Vũ Vương cùng với cường giả cấp Thánh Nhân đỉnh cao đang giằng co, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình. Mọi người chỉ bị ánh sáng quét qua, vậy mà thiếu chút nữa là không kiên trì giữ nổi tâm đ*o, bọn họ hiểu rõ đối thủ tiếp nhận trực diện sẽ phải lâm vào tình trạng tuyệt vọng như thế nào.

Đang cùng Vũ Vương giằng co là một người trung niên, trên thân thể hùng tráng phát ra một thứ bảo quang trong suốt. Chỉ là lúc này trên mặt người này đang tràn đầy khí bi thương, những hạt mồ hôi to như hạt đậu rào rào chảy xuống, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ méo mó.

Đột nhiên thần sắc trung niên vô cùng khổ cực, cả người vang lên một tiếng kêu rên, thân thể hùng tráng xụi lơ trên mặt đất, hơi thở một cường giả cấp Thánh Nhân cấp đỉnh cao đã nhanh chóng suy bại.

- Tán công? Trời ạ thần thông Vũ Vương rốt cục sao lại thế này?
Vẻ mặt Lý Lân có vẻ rung động.

Vũ Vương tiến lên từng bước, không nhìn vẻ đau thương trên khuôn mặt đối phương, tay phải ông ta chém ra, một lưỡi đao hiện lên, cái đầu cường giả trung niên kia bay lên, bất diệt thể cấp Thánh Nhân thăng cấp tiêu tán, ngay cả thần hồn bất hủ cũng bắt đầu mai một.

Vũ Vương tự tin xoay người, giống như một Hoàng giả đắc thắng trở về, mạnh mẽ không sao nói hết được.

Sát Sinh Vương bĩu môi khinh thường nói:
- Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất. Ngươi trước hết dùng pháp tắc oanh phá tinh thần đối phương, đốt cháy tinh thần của đối phương, so với hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới, còn muốn tàn khốc hơn.

Sát Sinh Vương liếc mắt nhìn gã lạnh giọng nói:
- Người dùng binh không chiến cũng khiến đối phương khuất phục, đây mới là tố chất thượng vị giả nên có.
- Sát Sinh Vương, sát tính của ngươi quá nặng, tuy rằng đã dưỡng sức nghỉ ngơi nhiều năm, nhưng vẫn chỉ là trị ngọn không trị gốc, như vậy ngươi vĩnh viễn không thể nào lĩnh ngộ quy tắc tự thân.
Vũ Vương trầm giọng nói.

- Hừ, đạo của ngươi làm sao lại có thể trở thành đạo của ta, bản vương đã tìm được đường tu luyện, tương lai tất nhiên sẽ vượt qua ngươi, thành Thái tử mạnh nhất Đại Tần.
Sát Sinh Vương ngạo nghễ nói.

- Sát Sinh Vương, Thiên đế đã từng nói, pháp tắc của ngươi nếu muốn hoàn toàn lĩnh ngộ cần phải tàn sát chúng sinh, đáng tiếc hiện tại căn bản là ngươi lại không làm được.
Tần Vương cả người đầy máu đi tới, vì ngăn ngừa trận chiến có thể phá hư Hỗn Loạn Lĩnh, Tần Vương đã đem chiến trường kéo dài ra tới ngoài ngàn dặm. Hiện tại thật vất vả để giết hết địch nhân mới quay trở về, sáu vị cường giả cấp Thánh Nhân của đối phương công phạt đến, chỉ có ba người chạy thoát về. Một cuộc chiến này Hỗn Loạn Lĩnh thành danh, toàn bộ trong lãnh thổ đều biết Hỗn Loạn Lĩnh kế thừa tất cả Đại Đường, trở thành một thế lực lớn siêu cấp đủ khiến cho cường giả Đế cấp kiêng kị.

Bên trong Hỗn Loạn Lĩnh, một hệ Hỗn Loạn Lĩnh cùng với một hệ của Đại Tần phân chia ra mà ngồi. Như trước mắt mà nhìn thấy, lấy vương hầu Đại Tần làm chủ một thế hệ, thực lực mạnh mẽ nhất Đại Tần là Vũ Vương cùng với Tần Vương, họ là những cường giả Thánh Nhân cấp đỉnh cao, Thiên đế không đến, hai vị vương gia này chính là cường giả mạnh nhất. Cũng may mắn là bề ngoài Lý Lân hiện ra một thân thể mạnh mẽ chuẩn Đế cấp, nếu không sợ rằng Hỗn Loạn Lĩnh cũng sẽ gặp phái sụp đổ mất.

Một phương Hỗn Loạn Lĩnh cũng có một vị cường giả cấp Thánh Nhân. Trong mấy tháng ngắn ngủn, Tần Tranh liền phá không biết bao nhiêu quan ải, đánh vỡ giam cầm tự thân, dung nhập bạch điều long mạch vào trong thân thể, trở thành một cường giả cấp Thánh Nhân, đây là chuyện có ý nghĩa cực kỳ phi phàm của Hỗn Loạn Lĩnh.

Làm bố vợ của Lý Lân, Tần Tranh đối với Lý Lân cũng vô cùng tốt. Nhưng mà lúc này hai mắt ông ta nhắm chặt, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên một chút lo lắng, hiển nhiên đối với chuyện tình của Tần Tuyết Linh ông ta cũng đã biết. Liên lụy đến cường giả thái cổ sống lại, không thể đột phá cấp Thánh Nhân, rất nhiều chuyện ông ta đều không có tư cách đi quản. Mặc dù là hiện tại, trong lòng Tần Tranh cũng tràn đầy một cảm giác vô lực.