Lý Lân rất hài lòng với thất hoàng tử tỉnh táo, đó là một nhân tài có thể trọng dụng. Ngoài ra lục hoàng tử thì là một võ si, trải qua huyết mạch Đại Tần đề thăng, tương lai có thể trở thành chiến lực cường đại.
Đỉnh núi sơn môn Đường tông, hai mắt Lý Chấn Viễn dường như có thể nhìn thấu hư không, trong mắt hắn có mấy đạo thân ảnh đang đi xa dần.
- Tông chủ!
Mấy đạo thần quang lóe lên, mấy thân ảnh mặc giáp trụ xuất hiện, người dẫn đầu mặc kim giáp, khuôn mặt kiên nghị đầy vẻ kiên quyết. Bọn họ bất kỳ một ai đều có một loại khí thế, đây là khí chất chỉ có cường giả siêu cấp có được.
- Tìm hiểu rõ ràng chưa?
Lý Chấn Viễn thu lại ánh mắt, thần sắc bình thản hỏi.
- Đã tìm hiểu rồi, với tình báo chúng ta nắm giữ, hẳn là có thể xuyên qua hỗn độn, đến thẳng Chí Tôn Thiên.
Nam tử kim giáp cầm đầu trầm giọng nói.
- Vậy là tốt nhất, lần này chúng ta đi chính là đại bản doanh của người Vực ngoại, mục đích chính là tạo ra hỗn loạn, để tranh thủ cho Thương Long đại lục chút thời gian.
Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.
- Tông chủ yên tâm, chúng ta đã thu được đầy đủ tình báo, đảm bảo có thể trong thời gian ngắn nhất gây loạn.
Nam tử kim giác vẻ mặt quyết đoán.
- Nghĩ đến chuyện này chỉ có chúng ta đi làm, nhưng đã lựa chọn làm, thì phải làm cho oanh oanh liệt liệt.
Lý Chấn Viễn đã xác định phải chết. Thương Long đại lục niết bàn sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, trong tình hình này phải làm sao suy yếu khả năng Vực ngoại xâm lấn là có liên quan đến kết quả cuối cùng. Bởi vậy, cường giả Thương Long đại lục cũng chia thành hai phái, một phái chủ trương phòng thủ, tập trung tất cả lực lượng phòng thủ. Một phương khác thì muốn tiến công, kéo chiến trường tới Chí Tôn Thiên.
Tính đến hiện giờ, đại bộ phận cường giả Thương Long đại lục lựa chọn phòng thủ, nhưng có những người cấp tiến như Lý Chấn Viễn, thêm nữa trạng thái của hắn hiện giờ cực kỳ đặc thù, hai đạo thần hồn dung hợp không thành công, tuy thực lực cường đại, nhưng tai họa ngầm tùy thời có thể bộc phát. Thậm chí Lý Chấn Viễn tính toán con đường của mình, thấy chỉ có tử vong, vì thế hắn lựa chọn điên cuồng lần cuối.
- Vậy đại thiếu gia phải làm sao?
Nam tử kim giác mở miệng nói. Đại thiếu gia trong miệng hắn chính là tứ hoàng tử bị Lý Chấn Viễn trục xuất, đang làm thành chủ Đường Thành.
- Kỳ Nhi tâm thuật bất chính, thực lực với hắn mà nói chỉ có thể là tai họa, vốn ta muốn giao phó hắn cho Lý Lân, đáng tiếc hắn mâu thuẫn với Lý Lân quá lớn, đưa về Đại Tần cũng không thích hợp, vậy đưa hắn đi cùng đi. Nếu chúng ta còn sống trở về, cũng để hắn mài dũa một chút, nếu thất bại, vậy thì coi như cống hiến cho mảnh thiên địa này đi.
Lý Chấn Viễn nói có chút lạnh lùng. Tính cách Lý Kỳ khiến hắn cực kỳ thất vọng, nhất là những gì hắn làm ở Yến Kinh, thực khiến Lý Chấn Viễn cảm thấy nguy cơ. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không được nhận huyết mạch truyền thừa.
- Vậy có phải quá tàn khốc với đại thiếu gia không?
Nam tử kim giác thì thầm.
- Hừ, nếu nó muốn oán hận, vậy để nó oán hận ta đi, hy vọng nó có thể tiến bộ trong lần hành động này.
Lý Chấn Viễn chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Nam tử kim giác đồng ý, đứng dậy đi tới phủ thành chủ Đường thành.
- Ta không đi!
Lý Kỳ lớn tiếng nói. Tuy không rõ Lý Chấn Viễn muốn làm gì, nhưng thấy những gì Lý Chấn Viễn an bài lúc truớc, với sắc mặt nam tử kim giác lạnh lùng, Lý Kỳ nhạy bén khẳng định không phải chuyện tốt.
- Tông chủ có lệnh, ngươi phải đi cùng!
Nam tử kim giáp trầm giọng nói.
Lý Kỳ vẻ mặt xám ngoét, đáy lòng oán hận Lý Chấn Viễn còn hơn cả Lý Lân.
Hắn không cam lòng, cùng là con của Lý Chấn Viễn, vì sao lại bị đối xử khác nhau thế. Lý Kỳ bị cừu hận che mờ tâm trí căn bản không suy nghĩ đến khổ tâm của Lý Chấn Viễn, hắn chẳng qua chỉ thấy bất công, cảm giác mình bị Lý Chấn Viễn vứt bỏ. Cũng chính phần oán hận này dẫn đến chuyện lớn.
Đoàn người Lý Lân nhanh chóng tiến đến Hỗn Loạn Lĩnh, vừa bước vào lĩnh địa Hỗn Loạn Lĩnh, Lý Lân rõ ràng cảm thấy khác lạ, thành thị vốn có thể thấy trong vòng mấy chục dặm không có dấu vết, nơi nơi giống như bị cướp bóc hoang vu.
- Tam ca, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ có cường giả xâm lấn?
Bát hoàng tử kinh ngạc nói.
Lý Lân cau mày, hắn cũng không hiểu chuyện này. Hỗn Loạn Lĩnh hẳn là không xảy ra đại sự gì mới đúng, nếu không Chu Thiên Bảo không thể không truyền tin cho hắn.
- Trừ phi...
Trong lòng Lý Lân căng thẳng, nếu Hỗn Loạn Lĩnh thực sự lọt vào công kích, chỉ có thể nói lên một điều, đó là Chu Thiên Bảo không kịp thông báo cho hắn đã bị người ta giết.
Nghĩ tới đây, Lý Lân có chút lo lắng, thôi động thời không chi lực, dẫn theo mấy người bát hoàng tử trong nháy mắt biến mất không thấy.
Trung tâm Hỗn Loạn Lĩnh không thể nghi ngờ là Vô Cực thành, khi Lý Lân chạy tới nơi, lập tức bị cảnh trước mắt dọa khiếp.
Vô Cực thành nguyên bản phương viên trăm dặm lại khuếch trương đến nghìn dặm, quan trọng nhất là, cả Vô Cực thành bị vô số linh mạch vây quanh, linh khí trong đó nồng đậm không thua gì động tiên, trong thành trồng linh dược khắp nơi, đồng thời mọc rất khả quan. Trong thành khắp nơi đều có thể thấy nơi giao dịch, thỉnh thoảng có thể thấy cường giả cấp Võ Tôn tham gia giao dịch. Trong thành có rất nhiều nhà cao tầng, những tòa nhà đó đều là pháp bảo, trên đó tỏa ra bảo quang lấp lánh, trên những cửa sổ đều có cấm chế, hiển nhiên trong đó có người ở lại.
- Những kiến trúc này thật kỳ quái, vì sao phải kiến trúc thành thế này?
Bát hoàng tử không hiểu, lục hoàng tử thì đầy tò mò, thất hoàng tử lại đầy vẻ hứng thú.
- Không ngờ Chu Thiên Bảo lại làm ra cả nhà cao tầng.
Lý Lân khó giấu được chấn động. Trước đây hắn chỉ nói với Chu Thiên Bảo về thành thị kiếp trước một lần, lại không ngờ rằng Chu Thiên Bảo đã kết hợp với thực tế để lợi dụng. Những nhà cao tầng rõ ràng liên kết với địa mạch, khiến thiên địa nguyên khí trong đó càng thêm đầy đủ. Không nói gì khác, chỉ năng lực lợi dụng này đã khiến Lý Lân rung động.
- Nhiều người quá, tam ca, cả Hỗn Loạn Lĩnh không phải đều hội tụ về Vô Cực thành chứ?
Thất hoàng tử trầm giọng nói. Thành thị quy mô như vậy, hơn nữa những tòa lầu kỳ lạ có thể dung nạp rất nhiều người kia, tòa thành thị này vượt qua quy mô thể hiện rất nhiều. Thành thị to lớn như vậy, thất hoàng tử vẫn lần đầu tiên nhìn thấy, cho dù thành thị số một Trung Châu thành cũng không thể so với Vô Cực thành hiện giờ.
- Ta cũng không rõ lắm, chuyện xây dựng Vô Cực Thành đều là trưởng sử Chu Thiên Bảo quản lý!
Lý Lân trầm giọng nói, sau đó dẫn theo mấy người đến trước cấm chế.
- Cấm chế này mạnh thật, tam ca, cho dù tất cả chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đánh tan được.
Lục hoàng tử đi tới, thử đánh một quyền, xoa nắm tay hơi đau nhức nói.
Lý Lân cau mày, thần niệm lộ ra, tự nhiên thấy cửa vào Vô Cực thành cách đó không xa. Vô Cực thành có rất nhiều cửa ra vào, mỗi cửa đều có giáp binh tinh nhuệ đóng giữa, hơn nữa cửa thành trật tự rõ ràng, cho dù là cường giả Võ Tôn đỉnh phong cũng không dám làm càn.
Nhóm người Lý Lân tiến vào Vô Cực thành, khi nhìn thấy bên trong thành vô cùng chỉnh tề và rất có trình tự thì không khỏi hiếu kì. Cho dù đến Lý Lân là người kiến lập ra nơi đây, nhưng hiện tại y cũng rất khó có thể nhận ra được đâu là bóng dáng của tòa thành mà mình kiến lập ra khi trước. Nếu như không phải có ánh sáng lấp lánh của bảo quang thì e là Lý Lân đã tưởng lầm mình hiện nay đang quay về với những đại đô thị của kiếp trước vậy.
Bát hoàng tử mở miệng nói :
- Đệ thích tòa thành này quá!
- Không sai, thành thị này có khí tức không hề đơn giản tí nào, tam ca, các huynh làm cách nào mà kiến lập được ra nó vậy? Đây có lẽ mới đúng là diện mạo một thành thị chân chính.
Thất hoàng tử hai mắt sáng rực, hiển nhiên là Vô Cực thành như đã làm điên đảo tất cả những suy nghĩ của y về thành thị vậy.
Lý Lân gượng cười nói :
- Nói thật là huynh cũng không rõ nữa, đi thôi, đến phủ thành chủ thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Phủ thành chủ vốn không khó tìm, bởi vì nó nằm ngay trung tâm của thành thị, chỉ cần nhắm đúng phương hướng thì mọi ngả đường đều có thể dẫn đến phủ thành chủ.
Khi nhìn thấy phủ đệ quen thuộc của mình thì Lý Lân mới thở phào nhẹ nhõm, thật may là phủ thành chủ không bị cải tạo, bằng không thì Lý Lân thật là không còn biết được mình có đi nhầm nhà hay không nữa.
Một nhóm người tức tốc từ bên trong phủ thành chủ xông ra, khi nhìn thấy Lý Lân thì họ nhanh chóng cung kính hành lễ rồi chia ra làm hai hàng. Mỗi một người trong số họ đều ngước cao đầu và đứng thẳng như đang đợi Lý Lân kiểm duyệt vậy.
Lý Lân vô cùng sửng sốt, không ngờ tin tức mình quay về Hỗn Loạn lĩnh lại bị họ nắm bắt nhanh đến vậy. Bạch Tố Tố lúc này từ bên trong phủ bước ra, với thân phận trước mắt là nữ chủ nhân duy nhất của phủ lĩnh chủ thì nàng là người có quyền uy cao nhất ở đây lúc này. Sau lưng Bạch Tố Tố là hai chị em nhà họ Châu, Châu Hân Như và Châu Thiên Bảo. Châu Hân Như đã không còn nữ cải nam trang nữa, trước mắt nàng đảm nhận chức vụ trưởng sử nội phủ. Cùng với em trai Châu Thiên Bảo của mình một nội một ngoại, cả hai hiện nay đang chủ trì tất cả những việc lớn nhỏ bên trong phủ lĩnh chủ. Hiển nhiên là lần đón tiếp này chỉ hạn chế đối với các nhân vật cao tầng ở Hỗn Loạn lĩnh, bằng không thì với quy mô của Vô Cực thành, việc Lý Lân trở lại sẽ gây ra một chấn động rất lớn.