Một kẻ mặt đầy hoa văn, toàn thân mặc áo bào đen trầm giọng nói, trong giọng nói của hắn như chứa rất nhiều sự phẫn nộ.
- Đại tế ti, chúng tôi thật vô năng, trước đó cũng không cách nào điều tra ra được thân phận của hắn.
Những kẻ cũng mặc áo bào đen xung quanh hắn kinh sợ mà quỳ xuống nói.
- Kẻ này vẫn còn đang luyện hóa Man Hoang cổ địa, lẽ nào chúng vẫn chưa thành công lấy được bản nguồn thế giới tại nơi này?
Đại tế ti nét mặt mơ hồ, theo suy đoán của hắn thì nếu như đám người Lý Lân thành công đoạt được bản nguồn thế giới thì phải nhanh chóng rời đi mà luyện hóa nó chứ sao lại có thời gian rảnh rỗi mà đi luyện hóa một mảnh đất thần này.
Chiến Thần lúc này xuất hiện tại nơi cách Lý Lân không xa lắm và cảm thấy khó hiểu với việc Lý Lân làm và nói :
- Tiểu tử, ngươi đang làm cái gì vậy?
Lý Lân trầm giọng nói và như không có ý dừng tay lại :
- Ta đang luyện hóa Man Hoang cổ địa! Ta muốn giữ lại vùng đất thiêng liêng của thượng cổ này.
Chiến Thần nhìn Lý Lân như thể nhìn một tên ngốc có một không hai và nói :
- Tiểu tử, ngươi mau dừng tay lại, ngươi muốn thiên địa mau chóng bị sụp đổ hay sao vậy?
Lý Lân ngỡ ngàng, dừng động tác trên tay mình lại và trầm giọng hỏi :
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Chiến Thần cũng bó tay, hắn chỉ lên bóng người bao trùm bởi điện quang trên không mà nói :
- Ngươi đã bị thiên địa nhắm trúng rồi, nếu ngươi mà còn tiếp tục thì trời sẽ đánh sấm sét xuống đấy. Tuy thần lực của thiên địa chỉ có một, nhưng đó cũng không phải là thứ mà một tên cường giả Đế cấp nửa ngốc nghếch như ngươi có thể đối kháng lại được đâu. Kết quả cuối cùng của việc đó chỉ làm cho thân thể của Đế Thi bị thương tổn và kẻ khống chế Đế Thi như ngươi bị tử vong mà thôi.
Lời của Chiến Thần làm Lý Lân mặt biến sắc, y nhìn lên trên trời thì quả thật là ánh mắt màu tím kia đang chăm chăm nhìn vào y, trên trời cũng không biết từ khi nào mà đã kéo đến dày đặc những mây đen, giống như là đang chuẩn bị cho một trận lôi đình khủng khiếp vậy.
- Tại sao nếu làm như vậy sẽ bị trời phạt?
Lý Lân ngây thơ hỏi, dẫu sao thì việc duy trì lại Man Hoang cổ địa cũng là một việc tích nhiều công đức mà.
Chiến Thần trầm giọng nói :
- Tiểu tử, ngươi có biết cấm địa này hình thành từ đâu và làm cách nào để nó có thể duy trì được đến ngày hôm nay không?
Lý Lân lắc đầu, đối với những lí giải về thiên địa thì y vẫn còn trong giai đoạn mơ hồ. Dẫu sao thì Lý Lân cũng không phải là những lão quái vật sống lâu năm và cũng chưa phải là một Đế cấp cường giả đích thực.
Chiến Thần đưa ánh mắt khinh thường nhìn Lý Lân, tiểu nhân vật suy cho cùng cũng là tiểu nhân vật, cho dù có được nhục thân của cường giả Đế cấp thì cũng không được xem trọng cho lắm.
Chiến Thần xem Lý Lân như một tên thiểu năng mà giải thích :
- Đó là vì cấm địa này đã hút thiên địa nguyên khí của Thương Long đại lục để duy trì, ngươi xuất thân từ Bắc Vực nên có lẽ cũng hiểu nguyên khí thiên địa của Bắc Vực không thể nào so sánh được với Trung Vực đúng không. Thậm chí ngoài Bắc Vực ra thì những địa vực khác cũng bị ảnh hưởng, tất cả đều từ cấm địa này mà ra, chính là nó đã hút lấy nguyên khí của thiên địa để duy trì sự tồn tại của mình từ thời thượng cổ đến nay. Nếu một ngày cấm địa cổ này còn tồn tại thì Thương Long đại lục phải cung cấp cho nó bao nhiêu là nguyên khí để duy trì, chúng ta tấn công vào đây và phá vỡ cấm chế của nó cũng là vì muốn nó dung hợp trở lại với Thương Long đại lục, đem những gì mà Thương Long đại lục đã bỏ ra cho nó bù đắp lại vào nguyên khí của thiên địa. Việc làm này của ngươi hiện nay không thể nào xem là tích công đức được mà chỉ là mang tính phá hoại thôi, nếu tiếp tục nó thì ngươi không bị trời phạt cũng mới là việc lạ đấy.
Lý Lân toát mồ hôi hột, việc này y quả thật không hề nghĩ đến, lúc đầu Lý Lân muốn duy trì khu vực Man Hoang cổ địa này cũng là để cho tương lai có thể thu được càng nhiều hơn những linh dược và linh vật. Nhưng cho dù là không có những thứ đó thì lấy Man Hoang cổ địa này để làm nơi tu luyện cũng thật là không gì tốt hơn nữa. Có điều Lý Lân không thể ngờ được là việc làm này của y đã làm phật lòng của lão thiên gia rồi.
- Được rồi, ta không tiếp tục nữa là được chứ gì!
Lý Lân cũng không còn cách nào khác, nếu còn tiếp tục làm vậy thì khác nào y muốn tự mình đi tìm con đường chết.
Chiến Thần trầm giọng nói :
- Chuẩn bị chiến đấu đi, việc gì sắp đến cũng đã đến rồi!
Nếu như không phải tình hình tệ đi, sức mạnh của kẻ thù là không thể kháng cự lại được và cần sức chiến đấu của Lý Lân làm chủ lực thì e rằng Chiến Thần cũng không rỗi hơi để mà nhắc nhở y.
Lý Lân quay đầu nhìn ra hướng bên ngoài của Man Hoang cổ địa thì thấy quả nhiên có một đám người mặc áo bào đen đang đứng thăm dò. Những kẻ này không hề giấu đi khí tức của mình để che giấu hành tung mà chúng ở ngoài đó như đang chờ đợi một cái gì đó.
Lý Lân trầm giọng nói :
- Đó là những kẻ Vực ngoại đang mai phục sao?
Tuy khí tức của những kẻ này có nhiều phần giống với ma đầu Vực ngoại mà hắn đã nuốt vào người trước kia, nhưng khí tức của chúng thậm chí còn khó làm cho Thương Long đại lục chấp nhận hơn cả gã. Lý Lân thông qua thần nhãn của Đế Thi cũng đã nhìn thấu được rằng thiên địa đang muốn bài xích những kẻ này.
Chiến Thần trầm giọng nói :
- Có thể là không phải toàn bộ, hơn nữa những kẻ trước mắt đều là cao thủ, sơ sơ một lão đầu đang bố trận kia cũng đã khó mà giải quyết rồi.
Lý Lân đưa mắt nhìn về phía lão già áo bào đen kia, kẻ này chính là thủ lĩnh của nhóm hắc bào, đại tế ti của Vực ngoại tộc.
- Thánh cấp hậu kì, thực lực như vậy xem ra không có gì đáng sợ cả?
Lý Lân chau mày và cảm thấy đối phương không có gì khó đối phó cả. Ngược lại với uy lực của Đế Thi thì lại càng không khó khăn gì.
Chiến Thần trầm giọng nói :
- Ngươi có biết tên áo bào đen kia là ai không? Hắn chính là người của Vực ngoại với thân phận là một đại tế ti, những gì mà hắn có thể lập đàn thờ cúng ra chính là sức mạnh của cả một tộc, loại người như hắn trông dáng vẻ không có gì đáng sợ, nhưng sau lưng hắn chính là sức mạnh của của một tộc người. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hắn có thể triệu hồi những cường giả mạnh nhất của một tộc. Trận pháp mà hắn đang tiến hành kia hiển nhiên có thể thấy được chính là đang triệu hồi một cường giả Đế cấp.
- Cao thủ Đế cấp đáng tiền đến như vậy sao? Không phải Vực ngoại đều dùng đến các cường giả Đế cấp đến mai phục sao?
Lý Lân trong lòng kinh ngạc và cảm thấy việc này rất khó tin. Nếu như Vực ngoại mạnh đến mức như vậy thì việc phái cường giả Đế cấp đến trấn áp là điều vô cùng đơn giản. Điều đó nếu như xảy ra thì trong mắt Lý Lân, cả Thương Long đại lục này nhất định sẽ không thể kháng cự nổi.
Chiến Thần trầm giọng nói :
- Thế giới Vực ngoại và Thương Long đại lục không giống nhau, nơi đó chính là đỉnh cao thời kì của đại thế giới, cao thủ như mây, nguyên khí của thiên địa trong thế giới đó cũng lớn hơn gấp bội so với Thương Long đại lục, lại thêm vào các cường giả của Vực ngoại lại không ngừng xuất chinh thu phục các thế giới nhỏ hơn, có thể nói sự lớn mạnh của nó bằng với cả mấy thế giới gọp lại. Nếu như không phải trận chiến thời thượng cổ giành thắng lợi thì e rằng Thương Long đại lục sớm đã nằm trong tay chúng rồi.
Lời của Chiến Thần như đã giải thích nguyên nhân gây ra trận chiến thời thượng cổ. Cường giả Vực ngoại vốn không hề đơn giản là chỉ muốn cướp lấy bản nguồn thế giới của Thương Long đại lục như vậy mà còn muốn chiếm lấy cả thế giới này.
- Nếu đối phương đã có dã tâm như vậy thì chi bằng chúng ta ra tay mà giết hắn trước đi!
Lý Lân nói xong liền nhanh chóng ra tay xuất một chưởng về phía gã hắc bào Vực Ngoại kia.
- Đợi đã, hiện nay nếu ra tay thì chưa phải là lúc.
Chiến Thần muốn ngăn Lý Lân lại, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Hắc bào lão giả ở phía xa trông thấy đòn tấn công của Lý Lân thì rỏ ra có chút xem thường, hắn đưa hai tay lên vẽ ra trên hư không, hư không đó ngay lập tức hóa thành một vòng sáng hộ thuẫn xuất hiện trên không trung. Tiếp theo sau quang thuẫn là một kim giáp thần nhân cũng xuất hiện từ hư không đó mà vung kiếm chặn đòn tấn công của Lý Lân lại rồi nhanh chóng xông về phía Lý Lân mà công kích.
- Thủ pháp này sao giống như là ma pháp sư trong truyền thuyết vậy? Lão đầu này tuy chỉ có thực lực Thánh cấp, nhưng sau khi lợi dụng ma pháp thì có thể phát huy thực lực của Đế cấp.
Lý Lân vô cùng ngạc nhiên, xem ra y đã quá xem thường thực lực của đối phương. Đồng thời Lý Lân cũng hoài nghi về thân phận đối phương thực sự có phải là ma pháp sư hay không.
Kim giáp thần nhân này cực kì uy mãnh, đó cũng chính là một trong những con át chủ bài của đại tế ti Vực ngoại. Thân là pháp thánh của Vực ngoại, đánh cận chiến vốn là điểm mà hắn yếu nhất, nhưng hắn lại vô cùng thiện chiến khi dùng ma pháp thao túng những vị thần giúp hắn chiến đấu. Khả năng thao túng thần của hắn vốn chia thành hai loại, một là hội tụ những nguyên tố trong thiên địa để tạo thành một vị thần bằng ma pháp, đây cũng là tiêu biểu cho pháp tắc mạnh nhất về thao túng nguyên tố. Loại còn lại chính là dùng ma pháp thu hút những vị thần, loại ma pháp này nếu đạt đến trình độ cao cấp thì có thể lợi dụng ngoại vật để tạo nên những vị thần mạnh mẽ. Uy lực của vị thần ma đạo này nếu so với vị thần nguyên tố nói trên thì mạnh hơn rất nhiều. Kim giáp thần nhân trước mặt chính là được tạo thành từ vị thần nguyên tố, đại tế ti đã sử dụng ma pháp cấm kị để khống chế hắn và phát huy được thực lực Đế cấp sơ kì.