Tam Thái Tử

Chương 803: Thần miếu trong cấm địa




Lý Lân đột nhiên nghĩ ra điều gì, lấy từ trong nội thế giới ra một tia Sinh Mệnh Chi Tuyền ném vào trong khối máu thịt kia. Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, máu thịt nhanh chóng nhúc nhích, tự động phát triển, sinh ra càng nhiều máu thịt hớn. Sau một canh giờ, trong mộ sống không còn máu thịt xương vỡ, chỉ có một thân thể nguyên vẹn phát ra ánh sáng.

- Lại có thể khôi phục?

Lý Lân ngạc nhiên không thôi, hắn muốn dùng thân thể nguyên vẹn này kiểm nghiệm thực lực một chút, nhưng bị Thiên đế Đại Tần ngăn cản.

Thiên đế Đại Tần mở ra nội thế giới, từ trên một gốc cổ thụ lấy ra một mảnh lá cây rồi quăng vào bên trong, lá cây rơi vào trên khuôn mặt thân thể không rõ chủng tộc, một luồng hơi thở từ trong mộ sống truyền ra. Sau đó Thiên đế Đại Tần ra tay, lại khôi phục mộ sống, lần nữa di động thạch tượng bốn phía, hình thành một tiểu trận pháp, tiếp tục phụ trợ mộ sống hấp thu thần hồn tự do trong thiên địa.

- Đi thôi! Tế đàn này có lẽ là nơi trấn giết sinh linh Vực ngoại lúc trước, tiếc là bị một khối thi thể thông linh chạy ra, đã làm nứt vỡ tế đàn. Tuy trẫm không biết người bố cục như vậy có mục đích gì, nhưng tất là người đại lục Thương Long, tại trước khi thiên địa hỏng mất, trẫm không muốn tự làm suy yếu bất kỳ lực lượng gì của đại lục Thương Long.

Thiên đế Đại Tần trầm giọng nói. Hắn chẳng những không phá hư, ngược lại còn trợ giúp đối phương một tay, Sinh Mệnh Chi Tuyền cùng với lá của cổ thụ Thiên Đạo đủ để đối phương tăng nhanh tốc độ hấp thu hồn lực, làm cho khả năng nghịch chuyển sinh tử tăng lên vô số lần.

Trong lòng Lý Lân có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Thiên đế Đại Tần không nói, Lý Lân cũng không hỏi.

Lại tiếp tục đi vào trong, trên tượng đá cơ bản đều nguyên vẹn, trong đó có rất nhiều mộ sống có cấm chế cực kỳ cường đại, thần niệm của Lý Lân không thể đột phá, ngay cả tiếp cận tới cũng đã cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, cảm giác bị dò xét truyền vào trong lòng mọi người.

- Kẻ nào?

Vũ vương hét lớn, phát ra khí thế khủng bố.

Không có ai xuất hiện, giống như cảm giác kia chỉ là cảm giác sai của Vũ vương.

- Là do mộ sống, chẳng lẽ có người nào đó trọng mộ sống thức tỉnh rồi?

Đột nhiên, Lý Lân há mồm nói.

- Tiếp tục tiến tới!

Thiên đế Đại Tần không trả lời, cũng không để ý tới dò xét không biết lai lịch kia, trăm vạn đại quân xông tới, tiếp tục đi sâu vào cấm địa.

Rất nhanh, mọi người đã đi qua một mảnh cấm chế, bọn họ liền phát hiện tu vi của mình nhận lấy cấm chế vô hình, dù là Thiên đế Đại Tần cũng không thể tiếp tục phi hành, mọi người chỉ có thể tiếp tục đi bộ, chậm rãi mà rầm rộ.

Phía trước xuất hiện một mảnh kiến trúc cổ xưa, mọi người liền lộ vẻ kích động. Đó là trung tâm Man Hoang Cổ Địa, có lẽ bí mật của Man Hoang Cổ Địa đều nằm ở nơi đó.

Mọi người nhanh chóng tiến tới, phát hiện đó là một tòa thần miếu. Trước thần miếu có một đỉnh đồng cực lớn, trên đỉnh đồng có cắm tám nén hương, không biết qua bao nhiêu vạn năm rồi, vậy mà nén hương kia vẫn còn cháy. Trên cửa miếu có cấm chế, ngăn cản thần niệm của mọi người.

- Trong Man Hoang Cổ Địa không có sinh linh sao?

Vũ vương nói, thần niệm của hắn không thể xuyên qua cấm chế trên thần miếu, điều này làm cho Vũ vương có vài phần lo lắng.

Thiên đế Đại Tần khoát tay nói:

- Các ngươi chờ ở bên ngoài!

Nói xong, hắn tiến về phía thần miếu.

Ôngggg….

Cấm chế chớp lên, Thiên đế Đại Tần lại không chịu bất kỳ ngăn cản, dễ dàng đi vào.

- Thiên đế có bị nguy hiểm hay không?

Tần vương trầm thấp nói, hiển nhiên nơi này làm hắn không thoải mái.

- Ta không biết, ta chưa từng tới nơi này.

Kỳ Lân chí tôn nói, nói thật, năm đó hắn cũng đã từng xông tới bên ngoài mảnh cổ địa này rồi, bị Ác Sát Phong Linh đánh cho tan tác chạy trốn, căn bản không biết tình huống bên trong.

Đúng lúc này, thần miếu đột nhiên rung động, cấm chế kia cuồn cuộn nhưng sóng biển.

- Không tốt, bến trong có người chiến đấu, Thiên đế nguy hiểm rồi!

Mọi người biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền xông vào trong.

- Chờ một chút!

Lý Lân ngăn cản nói, tiếc là lời hắn vẫn chậm, một lực lượng cực lớn đánh úp lại, mấy người Vũ vương chưa kịp phản gì đã bị đánh bay ra ngoài.

Ọc…

Tất cả đều há mồm hộc máu, thân thể chưa viên mãn nhận lấy không ít tổn thương.

Lý Lân cũng bị đánh bay, nhưng vì khoảng cách xa, hắn không xông lên nên tổn thương cũng nhỏ hơn nhiều. Tuy thực lực hắn khá thấp, nhưng thân thể lại không yếu, bởi vậy, tuy khí huyết toàn thân cuộn trào, nhưng là nằm trong số ít những kẻ không bị thụ thương.

Kỳ Lân chí tôn chật vật đứng lên, thân thần thú cực kỳ chắc chắn, hơn nữa bình thường Kỳ Lân chí tôn cũng giống Lý Lân, không có hành động, nên gần như không có tổn thương gì.

Mấy người Vũ vương đứng dậy, cẩn thận đi về trước thần miếu.

Binh binh!….

Vũ vương buồn bực lui về sau, hắn phát hiện cấm chế mà Thiên đế dễ dàng đi vào lại là một hàng rào kinh khủng nhất, dù thực lực của hắn cũng không thể đánh mở.

- Đáng chết, đây là một cái bẫy!

Vũ vương tức giận nói.

- Chúng ta hợp lực đánh mở cấm chế!

Tần vương lạnh giọng nói.

- Đợi một chút, có lẽ ta có biện pháp!

Lý Lân nghĩ tới Ám Ảnh, Phệ Thiên Hổ thượng cổ chính là chuyên gia bài trừ cấm chế, tuy cấm chế thượng cổ này có chút khủng bố, nhưng chưa chắc có thể ngăn được nó.

Lý Lân liền triệu hoán Ám Ảnh từ trong nội thế giới ra, tiểu tử này luôn ngủ say bên gốc cây Sinh Mệnh. Về phần nó làm sao đi vào, cái này thì đơn giản, bên trong cây Sinh Mệnh tự thành không gian, có bản lực của cây Sinh Mệnh. Lúc trước hai đứa con của Lý Lân lấy được chỗ tốt khó tưởng tượng nổi từ trong không gian cây Sinh Mệnh này. Đối với chuyện này, Ám Ảnh cực kỳ hâm mộ, chỗ tốt như vậy đương nhiên muốn hưởng dụng một phen. Phệ Thiên Hổ thượng cổ loại bỏ cấm chế, liên hệ giữa không gian trong cây Sinh Mệnh cùng bên ngoài coi như là một cấm chế tự nhiên. Dù vậy, Phệ Thiên Hổ cũng bỏ sức mười năm mới có thể mở ra, cũng may là thế giới trong đỉnh của Thiên đế Đại Tần có tốc độ thời gian khác với bên ngoài, nếu không Ám Ảnh căn bản không có thời gian tiến vào không gian cây Sinh Mệnh, chứ đừng nói chi là ngủ say trăm năm.

Lần ngủ say này làm cho Ám Ảnh có được chỗ tốt rất lớn, Phệ Thiên Hổ thượng cổ chính là thần thú chân chính, cái gọi là thần thú cũng là đứng ở Thần cấp. Bởi vậy, Ám Ảnh đột phá tới Thần cấp chính là chuyện nước chảy thành sông, thậm chí ngủ say trăm năm bên cây Sinh Mệnh làm cho nó vượt xa hơn rất nhiều, dù chưa đạt tới Thần cấp đỉnh phong, nhưng cũng coi như là đại cao thủ một phương.

- Đây là … Phệ Thiên Hổ?

Vũ vương cùng Tần vương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng. Đây là kẻ trộm siêu cấp nổi danh thượng cổ, thậm chí cổ xưa hơn, rất nhiều bảo địa của cường giả thượng cổ đều bị nó ghé thăm. Đương nhiên Phệ Thiên Hổ kia chưa chắc là tiểu tử ngáp ngủ trên tay Lý Lân, nhưng thanh danh chủng tộc này không được tốt lắm, thậm chí đã có cường giả vô thượng thời thượng cổ đã từng ra tay giết hết chủng tộc này rồi.

- Meo meo mèo….

Tiểu gia hỏa thấp giọng rít gào đối với Lý Lân, nó rất là bất mãn chuyện Lý Lân làm nó tỉnh lại.

- Được rồi, người đã đạt được chỗ tốt khó tưởng tượng rồi, nếu còn ngủ tiếp thì cây Sinh Mệnh sắp thành chất dinh dưỡng của ngươi rồi!

Lý Lân nhẹ nhàng trấn an, năng lực của tiểu gia hỏa này rất trọng yếu, nhưng cây Sinh Mệnh lại là lực lượng bản nguyên không gian của Lục Mang Tinh, đối với Lý Lân thì càng thêm trọng yếu hơn.

Meo meo…

Tuy tiểu gia hỏa này rất bất mãn, nhưng chỉ biểu hiện kháng nghị một chút mà thôi, nhưng khi nó quay đầu nhìn Kỳ Lân chí tôn, lông lá trên thân đều dựng đứng lên, đột nhiên vù vù vọt lên vai Lý Lân, lộ vẻ đề phòng nhìn Kỳ Lân chí tôn.

Mọi người đưa mắt nhìn Kỳ Lân chí tôn, làm cho vị thiếu niên chí tôn này có chút bất mãn.

- Nhìn ta làm gì, Phệ Thiên Hổ thượng cổ vốn thuộc về thú tộc, theo lý phải do Kỳ Lân tộc chúng ta thống soái. Chỉ là ở thời kỳ viễn cổ, Phệ Thiên Hổ gan cọp to bằng trời, vậy mà dám trộm bảo tàng của Kỳ Lân Vương, bị Kỳ Lân tộc trục xuất ra khỏi thú tộc. Đây là Phệ Thiên Hổ gieo gió gặp bão, nó sợ ta chỉ là do bản năng truyền thừa từ huyết mạch.

Kỳ Lân chí tôn ngạo nghễ mở miệng nói.

Meo meo…

Ám Ảnh nhìn Kỳ Lân chí tôn gầm nhẹ, tuy nó không thể nói chuyện, nhưng trí tuệ đã không kém Nhân tộc, nó không có chút cung kính Kỳ Lân chí tôn, thậm chí còn có địch ý rất sâu.

Nhưng Kỳ Lân chí tôn cũng không thèm để ý, một Phệ Thiên Hổ còn chưa trưởng thành thì không đáng sợ gì, về phần uy hiếp trong tương lai, Kỳ Lân chí tôn càng không lo lắng, bởi vì huyết mạch Kỳ Lân tộc vốn đã áp chế trên Phệ Thiên Hổ, dù tương lai Phệ Thiên Hổ trưởng thành cũng đừng mơ uy hiếp được hắn.

- Được rồi! Ám Ảnh, ta cần lực lượng của ngươi!

Lý Lân trầm giọng nói.

Meo meo…

Ám Ảnh gầm nhẹ, sau đó vọt tới trước cấm chế của cổ miếu. Cấm chế vẫn chớp động kịch liệt, nhưng không có dấu hiệu vỡ tan. Nếu thật đúng như suy đoán của mọi người, cấm chế này có thể thừa nhận chiến đấu ở cấp bậc như Thiên đế, độ cứng rắn đã vượt qua tưởng tượng.

Ám Ảnh vươn móng vuốt màu đen, nhẹ nhàng cào lên cấm chế, sau đó, một vòng gợn sóng theo móng nhỏ của nó lan ra, nguyên bản cấm chế giam cầm tất cả trở nên trong suốt.