Lý Lân đi đến
hồ sinh mệnh, thần thức y tiến vào bên trong nó mà xem xét. Ngao Vô
Không sau khi khôi phục lại kí ức thì cũng đã rời đi rồi, bên trong hồ
hiện chỉ còn lại một bộ hài cốt màu đen của Thần Long và một bộ hài cốt
của Cự Long. Bộ hài cốt màu đen thuộc về Hắc Sát tổ long của Long tộc,
còn bộ hài cốt Cự Long thì thuộc về Ngao Thiên, sau khi được hồ sinh
mệnh bổ xung sinh lực thì hiện tại lửa sinh mệnh của Ngao Thiên đã có
thể cháy lên rồi, xem ra cách việc thức tỉnh từ trong việc ngủ say không còn xa nữa, việc này đối với Lý Lân là một việc vô cùng tốt. Còn bộ hài cốt màu đen của Thần Long kia hiện cũng đang ngưng tụ khí tức của linh
hồn, điều này làm Lý Lân cảm thấy vô cùng hiếu kì. Lẽ nào kẻ luôn muốn
so tài cao thấp với cường giả mạnh nhất của Long tộc là Hắc Sát tổ long
kia lần này còn không hồi sinh dưới tay của y sao.
Đối với tình huống kì lạ này thì Lý Lân suy nghĩ rất lâu, rồi cũng quyết định tiếp tục theo dõi, đây đúng là một kì tích của sinh mệnh, một bộ
hài cốt mà thần hồn tan biến không biết là đã bao nhiêu năm rồi, nay lại có thể ngưng tụ lại được, sản sinh ra những dao động nhỏ của thần hồn.
Những dao động này tuy vô cùng yếu ớt, nhưng Lý Lân có thể cảm nhận ra
được nó và quyết định tiếp tục theo dõi với mong muốn từ đó mà lí giải
được thêm về điều cơ mật trong sinh tử luân hồi.
Sau đó thì Lý Lân nhẫn nại đi chỉnh lí lại ruộng thuốc và vườn cây linh
dược. Hai đứa trẻ này thật đúng là hai con quỷ vào thôn, chúng làm đảo
loạn tất cả không gian trong Lục Mang Tinh. Cũng may là Lý Lân không quá xem trọng những cây linh dược này, nếu không thì lần này hai đứa trẻ
quả thật đã phá của y không biết bao nhiêu là công sức nuôi trồng rồi.
Giọng của Thích Già truyền đến :
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên trồng tốt những cây linh dược này. Có sự
tu dưỡng của cây sinh mệnh và cộng thêm sức mạnh thời không thì cây linh dược nơi đây được trồng chỉ một năm là có thể có được kết quả trăm,
ngàn năm so với những nơi khác. Nếu sức mạnh thời không của ngươi sau
này càng lúc càng thâm hậu thì biết đâu được sẽ trồng ra được một cây
thánh dược thì sao?
Lý Lân cười mà nói :
- Ta không phải là luyện dược sư, bỏ ra nhiều công sức để làm gì, có khi nó còn phản tác dụng lại làm tổn thương cả bản thân nữa. Ta có một
người bạn là luyện dược sư, đợi đến khi nào hắn trở thành một đại tông
sư luyện dược thì cho dù là những cây linh dược ở đây chưa đạt đến được
tầm thánh dược thì nhất định sau này nó cũng sẽ có tác dụng rất lớn.
Lý Lân nghĩ đến đoàn người sắp đến Hỗn Loạn lĩnh, có chị em Châu Thắng
Nam lại cộng thêm Bạch Tố Tố và Trần Trinh với rất nhiều những tướng tài giỏi thì y sẽ không còn lo việc Hỗn Loạn lĩnh sẽ có những biến động nào nữa.
Thích Già nói :
- Linh dược chưa chắc chỉ có thể luyện thành đơn dược mới có để phát huy tác dụng, còn những con đường khác, tuy là tác dụng không bằng được với đơn dược, nhưng xét cho cùng thì cũng không thua kém là bao.
- Cách gì?
Lý Lân xem chừng rất có hứng thú, bởi lẽ những đơn dược mà Hương Lân
luyện chế ra tuy có phẩm chất rất cao, nhưng số lượng lại cực kì có hạn. Đây cũng chính là một vấn đề nan giải của Lý Lân. Những linh dược đắt
tiền đối với y tuy là không đáng là gì, nhưng nếu luyện dược sư thông
thường không đạt được đến trình độ thì cũng không thể quá lãng phí nó
như vậy được. Lý Lân vốn cũng không phải là kẻ hoang phí, không hề đắn
đo mà vung tay quá trán, những gì mà y cung cấp cho mỗi luyện dược sư
cũng là rất có hạn.
Thích Già có chút cảm thán nói :
- Ở thời thượng cổ, khi Nhân tộc bắt đầu trỗi dậy thì việc luyện đơn
dược chỉ là thứ yếu, lúc đó những người dân đầu tiên thời thượng cổ đã
hái những cây linh dược về để làm thức ăn, thông qua việc ăn nó vào để
tăng cường khí huyết. Chỉ tiếc là theo sự biến hóa của thời đại, nhất là sau trận thần chiến thời thượng cổ thì cả thiên địa đã bị hủy diệt đi
dẫn đến việc những mật pháp thực liệu của những người dân đầu tiên thời
thượng cổ bị thất truyền rất nhiều, hiện nay những phương thức còn sót
lại tuy là có nhiều nhưng cũng đã không còn hợp thời nữa. Dẫu sao thì
nguyên khí của Thương Long đại lục cũng không thể nào sánh được so với
thời thượng cổ được.
- Được rồi, đi vào vấn đề chính đi!
Lý Lân tuy không rõ lai lịch của Thích Già, nhưng nó rất có khả năng là
một sinh vật cổ xưa còn sống sót từ thời thượng cổ đến nay, bằng không
thì nó không thể có nhiều kiến thức về thời thượng cổ được, và nó cũng
rất rõ ràng là đang hoài niệm về thời thượng cổ, nhưng Lý Lân thì lại
không hề có hứng thú gì về vấn đề này. Thời thượng cổ đã qua đi rồi, Lý
Lân sau khi trải qua kiếp trước của mình đến nay đã học được cách kềm
chế bản thân trước những thứ đã qua.
- Tiểu tử ngươi thật không có tính nhẫn nại, nhưng may cho ngươi là hôm
nay lão nhân gia ta đang có hứng, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Thích Già tỏ ra bất mãn, lầm bầm vài câu rồi cuối cùng cũng đem một thực phổ ra giao cho Lý Lân. Những vật liệu và linh dược trong thực phổ này
vốn không khó tìm, đều là những linh dược còn tồn tại trong trăm vạn năm nay. Nhưng về số lượng nguyên liệu cần cho thực phổ này thì thực sự là
quá nhiều, những linh dược phổ thông thôi mà cũng đã cần cả vạn cân,
linh dược quí thì cũng cần cả ngàn cân đơn vị, thế giới bên ngoài thật
sự khó mà chịu nổi sự hoang phí này. Nhưng với Lý Lân thì nhờ có cây
sinh mệnh và tinh khí của nó nên có thể thúc đẩy một lượng lớn linh dược đến tuổi trưởng thành, có thể nói Lý Lân gì cũng thiếu, nhưng không hề
thiếu số lượng linh dược, trong toàn cả Lục Mang Tinh, nhất là bên cạnh
của hồ sinh mệnh thì mỗi một phút giây đều có cây linh dược đến tuổi
trưởng thành.
- Phương thức này thật sự hữu dụng với ta sao?
Lý Lân có chút hiếu kì mà đánh tiếng hỏi. Dù nhìn như thế nào thì những
nguyên liệu linh dược này cũng đều không phải là những linh dược quý
giá, không những vậy mà trong số đó còn có một số có chứa chất độc mà
trong luyện đơn dược rất ít khi sử dụng đến nữa.
Thích Già trầm giọng nói :
- Đương nhiên, với phương thức này thì việc bồi bổ cho nhục thân chỉ là
thứ yếu, việc bồi bổ cho thần hồn mới là quan trọng nhất. Nhục thân của
ngươi hiện nay đã đạt đến Thần cấp, bước tiếp theo thì việc tu luyện
trọng điểm chính là thần hồn. Có điều cho dù thần hồn của ngươi có được
tu luyện đến mức hoàn hảo như thế nào đi nữa thì việc đột phá được Thánh cấp cũng là điều vô cùng khó khăn, dẫu sao những tuyệt thế cao thủ
Thánh cấp ở thời thượng cổ cũng là không có nhiều đâu.
- Đa tạ!
Có thể nuôi dưỡng thần hồn đối với một cường giả Thần cấp như Lý Lân mà
nói thì thật là một phương thức quá sức quý giá, thậm chí so với những
quyển mật pháp thần thông thì nó còn trân quý hơn rất nhiều.
- Nếu như muốn cám ơn thật lòng thì sau này hãy tìm cho ta nhiều thêm mấy viên xá lợi của phật tổ là được rồi.
Lời của Thích Già làm Lý Lân đang trong tâm trạng cảm kích bỗng như muốn một cước mà đá văng nó lên trời vậy.
Trong lúc Lý Lân đang mày mò nghiên cứu phương thức của thực phổ thì cây sinh mệnh lúc này phát ra một hào quang rực rỡ, từ bên trong cây sinh
mệnh, hai bóng người có khí tức kinh người xông thẳng ra ngoài. Chỉ có
một điều không giống đó chính là một người thì thần quang tỏa sáng, một
kẻ thì ma khí ngất trời. Nhưng sau khi cả hai thu lại khí tức toàn thân
của mình thì hóa lại thành hai đứa bé chừng một tuổi xoe tròn hai mắt mà ngước nhìn Lý Lân.
- Oa... Cha ơi, thế giới này thật đáng sợ quá. Một cái cây mà cũng biết ăn thịt người nữa.
Thiên Thiên bắt đầu có phản ứng, nó chạy ra núp sau lưng Lý Lân và nhìn cây sinh mệnh với một bộ dạng vô cùng sợ hãi.
Băng Băng cười hi hi nói :
- Ca ca, ai bảo sức mạnh của huynh tà ác quá làm gì, muội ngược lại cảm
thấy rất là thoải mái, hiện tại trong người tràn đầy sức mạnh này.
Hiển nhiên có thể thấy được những lợi ích mà Băng Băng nhận được từ cây
sinh mệnh lớn hơn rất nhiều so với ca ca của mình. Nghĩ đến thì cũng có
thể hiểu được, dẫu sao cây sinh mệnh cũng là một thần thụ từ thời thượng cổ, thuộc tính trong thân của nó chính là thuộc tính thần thánh. Còn ma khí trong người Thiên Thiên thì còn thuần khiết và bá đạo hơn chính cả
Lý Lân, đây cũng là điều mà Lý Lân suy nghĩ đến đau đầu cũng không tìm
ra cách lí giải nguyên nhân của nó. Dẫu sao thì Thiên Thiên và Băng Băng cũng là do cùng một mẹ sinh ra, nhưng thuộc tính của cả hai đứa trẻ sao lại có thể cách xa nhau nhiều đến như thế.
Thiên Thiên không phục nói :
- Đừng lắm lời nữa, đợi đến khi bản ma vương luyện thành thần công thì
một thần vực nhỏ nhoi như ngươi căn bản không thể ngăn cản ta được.
- Ca ca thúi còn không chịu nhận thua đi, thần thông mà mẫu thân dạy cho muội có thể nói là chuyên khắc chế huynh đấy.
Băng Băng cười hi hi mà nhảy lên một vai của Lý Lân mà bám vào đó, hai mắt đen tuyền của nó nhìn vào Ám Ảnh ở đầu vai bên kia.
Ám Ảnh cảm thấy nguy hiểm như đang đến gần, nó nhanh chóng phóng người đến bên dưới cây sinh mệnh.
Băng Băng rỏ ra nuối tiếc mà nói :
- Hừ, con mèo con này thật quá giảo hoạt!