Lý Lân trầm giọng nói :
- Mau trả lại huyết mạch Thần Long thượng cổ lại, tuy ta không rõ ngươi
đã đoạt nó bằng cách nào, nhưng Ngao Vô Không là bạn của ta, ta không
thể thấy bạn bè gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được.
Lời của Lý Lân làm Dung Dung cô nương sắc mặt tái nhợt đi.
- Huyết mạch Thần Long không có trên người ta!
Lời của Dung Dung làm Lý Lân mặt biến sắc, y trầm giọng nói :
- Đừng nói với ta là ngươi không có tước đoạt huyết mạch của hắn nhé?
Lý Lân vô cùng tức giận, Ngao Vô Không tuy là long phẩm không tốt, nhưng nói cho cùng thì hắn cũng không đáng ghét, đàn ông thì ai mà không háo
sắc chứ, đây cũng là một trong những thói hư tật xấu của họ mà thôi. Có
điều là Ngao Vô Không tỏ ra có chút quá lộ liễu, hắn không kiêng dè gì
đối với chuyện này mà thôi.
- Không, huyết mạch thuần khiết của Ngao Vô Không chính là do ta cướp
đi, nhưng hiện nay nó không có trên thân thể ta, ta không dùng nó để tu
luyện vào người.
Kết quả này làm Lý Lân vô cùng kinh ngạc, một lúc sau thì y trầm giọng hỏi :
- Vậy huyết mạch thuần khiết của hắn hiện nay đang ở đâu?
Dung Dung giọng đầy quyết tâm nói :
- Ta đã đem nó tặng cho người khác rồi. Nếu ngươi muốn báo thù cho bạn của ngươi thì hãy giết chết ta đi!
Dung Dung chẳng qua chỉ là một Võ Hoàng hậu kì, đến đỉnh cao còn chưa
đạt được thì sao có tư cách là đối thủ của một cường giả Thần cấp như Lý Lân chứ.
Mộng Tử Tình cất giọng quan tâm :
- Lân nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì hả?
Lý Lân không nói gì thêm mà đưa tay kéo con cá chạch kia lên, thân thể
nó hiện nay cũng chưa có cái gì đặc biệt, chỉ là có chút khí thế bá đạo
mà thôi.
- Ngao Vô Không, ta đã tìm ra kẻ đoạt mất huyết mạch của ngươi rồi, ả
không phải là đối thủ của ngươi đâu, giải quyết như thế nào ngươi hãy tự quyết định lấy đi.
Lý Lân trầm giọng nói với Ngao Vô Không, y cũng không còn quan tâm là
Ngao Vô Không lúc này có nghe hiểu được lời y nói hay không nữa.
- Ngươi... Ngươi vẫn còn sống à?
Tuy vừa rồi Lý Lân đã nhiều lần nhắc đến huyết mạch Thần Long, và Dung
Dung cũng đã dần đoán ra rồi, nhưng khi tận mắt chứng kiến Lý Lân gọi đó là Ngao Vô Không thì ả cũng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Vù...!
Một nguồn tinh lực dày đặc màu lam phát ra, cả người con cá chạch kia
nay đã được bao phủ bởi một luồng tinh lực đó và dần dần hóa thành hình
người.
Ngao Vô Không nét mặt vẫn như trước, nhưng hiện nay biểu hiện có chút
cứng nhắc hơn. Hắn nghiêm nghị cung kính hành lễ với Lý Lân như tỏ ra tạ ơn ân nhân cứu mạng của mình.
Sau đó Ngao Vô Không quay sang phía Dung Dung nói giọng đầy nghiêm túc :
- Nàng trước giờ chưa hề yêu ta, tất cả chỉ là giả vờ thôi đúng không?
Dung Dung tỏ ra có chút bối rối và nhìn Ngao Vô Không, nhưng hồi sau thì cũng gật đầu.
- Ta thật ngốc, một kẻ có long phẩm tệ như ta thì sao lại có người thích được chứ. Ta không trách nàng, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện
mà thôi.
Ngao Vô Không nói xong thì thở dài một cái rồi cả người hắn như nhẹ nhõm đi rất nhiều, khí chất trên người hắn hiện nay cũng bắt đầu thay đổi.
Khí tức dâm tà trên người Ngao Vô Không nay đã tan biến đi ít nhiều,
thay vào đó là một nét anh minh thần võ.
- Ngươi không giết ta?
Dung Dung rất kinh ngạc với những lời mà Ngao Vô Không vừa nói.
- Giết nàng rồi thì huyết mạch Thần Long cũng không thể trở về được, tuy ta không biết nàng đem nó cho ai, nhưng ta có thể cảm ứng ra được.
huyết mạch Thần Long của ta đã bị người khác vừa mới luyện hóa rồi, cho
dù có đoạt lại được nó cũng chưa chắc đã chịu dung hòa vào cơ thể ta
nữa.
Dung Dung nhìn Ngao Vô Không, thần sắc ả có chút phức tạp.
Ngao Vô Không chào từ biệt Lý Lân một cách cung kính, tuy mất đi huyết
mạch Thần Long làm chỗ dựa, nhưng nói cho cùng Ngao Vô Không cũng là một thiên tài của Long tộc, trải qua bao phen sinh tử làm hắn hiện nay
trưởng thành hơn rất nhiều. Ngao Vô Không muốn ra ngoài ngắm nhìn thế
giới này, rèn luyện thân thể để đi một con đường mà trước kia hắn chưa
từng đi qua.
Đối với quyết định này của Ngao Vô Không thì Lý Lân vô cùng tán thành.
Dẫu sao Ngao Vô Không được như hiện nay cũng là do Lý Lân một tay giúp
đỡ, dĩ nhiên là Lý Lân hi vọng hắn sẽ vững bước mà tiến xa hơn. Nghĩ đến một con cá chạch thần uy cái thế sau này mà Lý Lân cảm thấy vô cùng lí
thú.
Ngao Vô Không tuy không trách Dung Dung, cũng không muốn truy cứu người
đã luyện hóa huyết mạch thuần khiết của hắn là ai, nhưng Dung Dung cũng
không cách nào tha thứ được cho bản thân mình, ả khẩn xin tông chủ cho
phép mình vào trong cấm địa Thần Tình để bế quan mười năm nhằm quên đi
tất cả những chuyện trần tục.
Dưới yêu cầu của Lý Lân, Lăng Tiêu tông đã bắt đầu cải biến toàn diện.
Đầu tiên Lý Lân thanh trừ hết tất cả những quy định hà khắc mất hết tính người của Lăng Tiêu tông, đối với những người muốn rời khỏi Lăng Tiêu
tông thì Lý Lân cũng không hề ngăn cản. Việc gây nhiều phiền phức đối
với Lý Lân lúc này chính là những người vì đi quá xa trong con đường vô
tình mà mất hết cả tính người. Dẫu sao đó cũng là những cường giả có
thực lực mạnh, lại có địa vị cao trong Lăng Tiêu tông. Sau khi trầm ngâm hồi lâu thì Lý Lân cũng đã tìm ra được cách giải quyết, y lợi dụng sức
mạnh thời gian và không gian của mình tạo ra một không gian nhỏ làm nhà
lao để giam những người đã mất hết nhân tính này vào trong đó.
Việc làm này của Lý Lân đã làm cho rất nhiều người trong Lăng Tiêu tông
bất mãn, dẫu sao y cũng là một người ngoài, có tư cách gì mà xử lí
chuyện trong ngoài của Lăng Tiêu tông được chứ.
Lý Lân cũng không hề để tâm đến việc này, y vẫn theo những gì bản thân
đã sắp xếp trước mà làm, bởi vốn dĩ Lý Lân muốn giải quyết nhanh chóng
việc này để ra đi, hiện tại tình phụ mẫu đối với y thật sự đã là một thứ xa xỉ không sao với đến được nữa rồi. Chỉ tiếc là dự định vốn vẫn là dự định, sự việc thật diễn ra đã khiến trong lòng Lý Lân vô cùng do dự.
Mộng Tử Tình đối xử với Lý Lân vô cùng tốt, có lẽ là do bù đắp lại những sai lầm trước kia của mình mà một người kế thừa sức mạnh thượng cổ,
thực lực vô cùng khủng khiếp như Mộng Tử Tình đã quan tâm Lý Lân không
khác gì một bà mẹ bình thường khác. Khi Lý Lân nhìn thấy mẫu thân của
mình đem đến cho y một dĩa thức ăn màu đen, y không biết đó là thứ gì
nên đã từ chối không ăn, nhưng trong lòng Lý Lân lúc đó thật cũng vô
cùng xúc động.
Khí phận của Lăng Tiêu tông cũng đã khác trước rất nhiều, rất nhiều
những cô gái trước đó ra đi nay cũng đã quay lại với Lăng Tiêu tông. Đời có bi hoan li hợp, người có lúc này lúc khác, sự trở về của từng cô gái cũng đều đã làm cho bầu không khí trong Lăng Tiêu tông phát sinh rất
nhiều thay đổi.
Cũng chính trong lúc Lý Lân nghĩ mọi việc đã sắp kết thúc thì trước cửa
lớn của Lăng Tiêu tông xảy ra một chấn động mạnh, một bàn tay khổng lồ
trong suốt như ngọc đã xuất hiện và muốn chụp lấy Lý Lân.
- To gan!
Mộng Tử Tình nhanh chóng xông lên hét lớn rồi dùng hai tay mình phát ra khí kình chặn đứng bàn tay khổng lồ kia lại.
Mộng Tử Tình quát :
- Ngươi là thần thánh phương nào?
Kẻ này dám ra tay muốn ám sát con trai mình ngay trước mắt mình, điều này làm Mộng Tử Tình vô cùng phẫn nộ.
- Sức mạnh của vô tình chi tổ? Không ngờ sau mấy trăm vạn năm rồi, sức mạnh của bà ta lại lần nữa được phục sinh.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Tiếp sau đó là một bóng đen từ trong lòng đất xông lên. Đây là một người phụ nữ mặc quần áo kiểu cổ xưa,
chiếc khăn che mặt đã giấu đi diện mạo của ả, toàn thân ả toát ra một
khí tức vô cùng khủng khiếp. Người này vừa xuất hiện đã khóa chặt Mộng
Tử Tình lại, hai bên rơi vào thế giằng co.
- Khí tức của thượng cổ, ngươi là cường giả thượng cổ?
Mộng Tử Tình mặt biến sắc, tuy bà đã kế thừa sức mạnh của vô tình chi
tổ, nhưng vẫn chỉ là một phần mà thôi, chưa hoàn toàn đạt được đến đỉnh
cao, nếu đánh nhau với một cường giả thượng cổ thật sự thì thật là không đủ sức rồi. Trước đó Mộng Tử Tình có thể tiếp chiêu được cũng là do đối phương quá xem nhẹ họ, nếu như đối phương dốc toàn lực xuất kích thì e
rằng bà và Lý Lân đã chết từ lâu rồi.
Đối phương lạnh lùng nói :
- Ta chính là kẻ thù của vô tình chi tổ!
Tuy đối phương không nói ra thân phận, nhưng tất cả đều từ miệng ả mà
nhận được một tin tức kinh hoàng. Có thể đối địch với vô tình chi tổ mà
còn có thể tồn lại được đến ngày hôm nay thì thật sự là thực lực của ả
không cần nói ra cũng biết được là khủng khiếp đến thế nào rồi.
Ngao Tử Thanh trầm giọng nói :
- Nếu đã là kẻ địch của vô tình chi tổ thì sao lại ở dưới lòng đất của
Lăng Tiêu tông bọn ta? Lẽ nào ngươi chính là người bị vô tình chi tổ
giam giữ nơi đây?
Đối phương là nữ tử mặc cung trang màu đen ngạo nghễ nói :
- Giam giữ? Nực cười, cho dù là vô tình chi tổ còn ở thời kì đỉnh cao
cũng còn không dám nói ra những lời này trước mặt ta nữa là.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ người phụ nữ mặc áo cung trang màu đen này,
cả Lăng Tiêu tông đều lặng im như tờ. Một kẻ mà đến cả vô tình chi tổ
cũng không thể trấn áp được thì tất nhiên là một nhân vật khủng khiếp
trong lịch sử rồi. Chỉ là cho dù có đoán già đoán non đến mức nào thì
Mộng Tử Tình rốt cuộc cũng không cách nào đoán ra được đó là ai.