Tam Thái Tử

Chương 762: Mộng tử la




- Chàng đã đến rồi?

Trong mắt Mộng Tử La khó kìm nổi một chút kích động. Loại phản ứng này làm cho Lý Lân có chút khó hiểu.

- Không sai, không ngờ là ta còn sống chứ gì!

Lý Chấn Viễn lạnh giọng nói.

Mỹ nhân mặc cung trang màu tím vẻ mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên một chút đau đớn thật sâu.

- Chấn Viễn, xin lỗi!

Lời xin lỗi của Mộng Tử La vượt ngoài dự đoán của mọi người.

- Tông chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?

Một mụ già sắc mặt khó coi nói.

- Ta là tông chủ, làm cái gì còn cần ngươi lắm mồm sao?

Mỹ nhân cung trang đanh mặt, lớn tiếng nói.

Mụ già đầu bạc biến sắc, cuối cùng lấy vẻ mặt khó coi cúi đầu.

Mộng Tử La quay đầu nhìn về phía Lý Chấn Viễn, lại chỉ thấy vẻ mặt tức giận của y.

- Ngươi cảm thấy xin lỗi có thể bù lại sai lầm năm đó của ngươi? Mười lăm năm ngắn ngủi ngươi đã đột phá đến Thần cấp trung kỳ, huyết mạch hoàng thất Đại Tần xem ra đã bị ngươi luyện hóa hoàn toàn.

Lý Chấn Viễn vẻ mặt cười lạnh nói.

- Chấn Viễn, chàng biết ta không thể nào ra tay với chàng, chàng đi đi!

Trên mặt Mộng Tử La hiện lên chút thống khổ.

- Đi? Không lấy về những thứ năm đó ta đã mất đi, ta cũng sẽ không đi.

Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.

Mộng Tử La lắc đầu, nói:

- Chấn Viễn, chàng không nên ép ta.

- Ép ngươi? Không cần ở đó làm bộ làm tịch, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể mắc mưu sao? Năm đó là ta quá ngây thơ, ngu ngốc mới có thể xuất ra chân tâm với ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi đang ở trước mặt ta chỉ là cừu nhân, không chết không ngừng.

Lý Chấn Viễn lớn tiếng quát.

Trên mặt Mộng Tử La hiện đầy vẻ thống khổ, nàng tiến lên từng bước, muốn giải thích cái gì đó.

Hai tên Thần vệ bên người Lý Chấn Viễn ầm ầm tiến lên, cắt đứt tiếp xúc của Mộng Tử La cùng Lý Chấn Viễn. Thậm chí chân khí dao động trên thân hai người vậy mà không kém Mộng Tử La là bao. Thần sắc trên mặt Mộng Tử La cứng đờ, suy sụp thở dài.

Lý Lân từng bước từng bước đi đến giữa Mộng Tử La cùng Lý Chấn Viễn, sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Nói cho ta biết chuyện năm đó.

Lời của Lý Lân là nói với Lý Chấn Viễn, nhưng ánh mắt sáng quắc của hắn lại nhìn Mộng Tử La. Nữ nhân này chính là mẫu thân kiếp này của mình sao? Diện mạo có vài phần tương tự, nhưng không có cho hắn cảm giác thân cận của huyết mạch tương liên.

- Ngươi là ai?

Sắc mặt Mộng Tử La thoáng có chút khó coi. Đối với người chắn giữa nàng và Lý Chấn Viễn, trong lòng Mộng Tử La có sự chán ghét nói không nên lời.

- Hắn là ai? Ngươi vậy mà không biết hắn? Ngươi có còn nhân tính hay không?

Lý Chấn Viễn tức giận nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Mộng Tử La biến sắc, cẩn thận đánh giá Lý Lân, trên vầng trán có vài phần quen thuộc, nhưng Mộng Tử La có thể khẳng định vạn phần, nàng chưa từng gặp qua Lý Lân.

- Ta gọi là Lý Lân, Tam hoàng tử Đại Đường.

Lý Lân trầm giọng nói, nhưng trong lòng đã quyết định chắc, nếu nữ nhân này là mẫu thân kiếp này của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nhận.

- Lý Lân?

Mộng Tử La nhướng mày, ngay sau đó, sắc mặt có chút thay đổi.

- Ngươi là Lân nhi, vài năm không gặp đã trưởng thành rồi.

Mộng Tử La cũng thoáng mềm đi, nhưng không có nhìn thấy sự thân thiết với nhi tử. Chuyện này chẳng những làm cho Lý Lân cảm thấy kinh ngạc, cho dù là Lý Chấn Viễn cũng có chút khó hiểu.

- Ta muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, ta rốt cuộc là ai? Hoặc là nói phụ mẫu ta là ai?

Lý Lân nghiêm túc hỏi.

Ai ngờ Mộng Tử La biến sắc, nhìn về phía Lý Chấn Viễn nói:

- Chàng nói với hắn cái gì? Hắn là con của chàng.

- Con ta?

Lý Chấn Viễn cười lạnh nói:

- Huyết mạch đế quốc Đại Tần của ta bị ngươi cắn nuốt, hài tử của ta không thể nào thừa kết loại huyết mạch này, nhưng hắn lại có, hơn nữa còn là huyết mạch trực hệ của hoàng thất. Ngươi cảm thấy lời nói dối của ngươi ta còn tin tưởng sao?

Lý Chấn Viễn trầm giọng nói.

Sắc mặt Mộng Tử La âm tình bất định, hồi lâu sau mới nhìn về phía Lý Lân khẽ cười nói:

- Đứa nhỏ, ta là mẫu thân của con.

Lý Lân lạnh lùng nhìn nàng, trầm giọng nói:

- Không, ngươi không phải là mẫu thân của ta, phụ mẫu ta rốt cuộc là ai?

Lời của Lý Lân làm chi sắc mặt Mộng Tử La trở nên khó coi.

- Chuyện năm đó ta sẽ không nói, Chấn Viễn, chàng hận ta cũng vậy thôi, muốn giết ta cũng vậy thôi, ta cũng không trách chàng. Năm đó, quả thật là ta mạnh mẽ tước đoạt đi lực huyết mạch của chàng, khiến chàng từ trên ngã xuống phàm trần. Nhưng có một chuyện ta phải nói rõ ràng, Mộng Tử La ta không phải là nữ nhân lăng nhăng, chàng là nam nhân duy nhất của ta.

Lời của Mộng Tử La khiến Lý Lân biến sắc. Nữ nhân này mặc dù không có nói rõ, nhưng có thể chắc chắn Ly đã hiểu ra rất nhiều. Hắn quả nhiên giống như lời gièm pha, một nửa thân phận không thực.

- Mẫu thân của ta rốt cuộc là ai?

Lý Lân lại trầm giọng hỏi.

Mộng Tử La lắc đầu nói:

- Ta sẽ không nói.

Lý Lân giận dữ ầm ầm ra tay, hai đấm bá đạo đánh tới Mộng Tử La. Nếu xác định nàng không phải mẫu thân, Lý Lân ra tay hành động cũng bớt chút băn khoăn.

Lý Chấn Viễn theo bản năng muốn ra tay ngăn cản Lý Lân, nhưng lại nhớ đến chuyện năm đó, y lại mạnh mẽ đè xuống động tác.

Một tiếng ầm vang, Lý Lân cùng Mộng Tử La chạm nhau một chưởng, thân mình Mộng Tử La lung lay, Lý Lân cũng phải lui vài bước mới đứng vững thân hình.

- Ngươi vậy mà cũng đạt tới Thần cấp? Năm đó ta đã phong ấn lực lượng huyết mạch hoàng tộc của ngươi, vì sao người còn có thể có được thực lực như thế?

Mộng Tử La không thể tin được nói.

- Huyết mạch không phải là tất cả, mạng của ta không phải do trời, cứ coi như các ngươi phong ấn huyết mạch của ta thì đã sao, chỉ cần ý chí kiên định, sẽ có một ngày đột phá thành công.

Lý Lân nghiêm túc nói. Một chưởng vừa mới rồi cũng làm Lý Lân ăn thiệt, cũng giúp hắn hiểu ra mình không phải là đối thủ của Mộng Tử La. Bởi vậy hắn quyết định buông tha công kích Mộng Tử La mà là dời ánh mắt nhìn về tám mụ già bán Thần cấp của Lăng Tiêu tông. Một mụ già luôn mở miệng lên tiếng kia, hẳn là có địa vị cực cao ở Lăng Tiêu tông, chắc sẽ biết cái gì đó mình cần.

- Xem ra ngươi thật sự trưởng thành, theo lý thuyết ngươi cũng đã đến tuổi biết được chân tướng sự việc. Nhưng mà ta đã từng đáp ứng người khác, không được nàng cho phép, đánh chết cũng không thể để lộ một chữ.

- Vậy người kia là ai?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ta nói rồi, không thể nói.

Mộng Tử La lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lý Lân nhìn về phía Lý Chấn Viễn.

- Chấn Viễn, ân oán giữa ta và chàng cũng đừng để hắn liên lụy vào. Chuyện năm đó đều là lỗi của ta, điểm ấy ta sẽ không phủ nhận. Chàng hôm nay đánh lên sơn môn là vì muốn lấy mạng của ta?

Mộng Tử La trầm giọng hỏi.

- Không, ta chưa từng nghĩ tới muốn giết ngươi, mặc dù năm đó người mạnh mẽ cướp đoạt huyết mạch truyền thừa của ta.

Lý Chấn Viễn lắc đầu, trong mắt có hận ý khắc cốt ghi tâm, cũng có tình yêu say đắm không thể tiêu tan.

- Cám ơn chàng, nhưng vận mệnh của chúng ta là hai hướng đối lập, ta là tông chủ Lăng Tiêu tông, mà chàng lại là người muốn hủy diệt toàn bộ Lăng Tiêu tông, giữa chúng ta nhất định phải phân thắng bại.

Mộng Tử La buồn bã nói.

Lý Chấn Viễn gật gật đầu, nói:

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình, đây là cơ hội cuối cùng của ta.

Sắc mặt Lý Lân trở nên khó nhìn hẳn, hắn cảm nhận được sát khí trên người hai người, biết đại chiến sẽ lại bùng nổ, Lý Lân chậm rãi lui về phía sau, vẻ mặt khó hiểu.

- Các ngươi đi phá vỡ hộ sơn đại trận!

Lý Chấn Viễn nói với hai tên Thần vệ bên người.

Hai người gật đầu, không coi ai ra gì, đứng dậy bay về phía sơn môn Lăng Tiêu tông.

- Lớn mật!

Mộng Tử La hô một tiếng, trong tay xuất hiện một dải hồng lăng, bay tới bao bọc hai người giữa không trung.

Xoẹt!!!

Một tiếng đao vang, đao mang sáng lạn hiện lên, hồng lăng bị chém đứt, trên người Lý Chấn Viễn cấp tốc hình thành một bộ áo giáp màu đen, khí tức trên thân trở nên cương mãnh mà bá đạo.

- Bộ này là Hắc Vũ nhuyễn giáp?

Mộng Tử La biến sắc, đáy mắt hiện lên một chút hồi tưởng.

- Không sai, đây là đồ năm đó ngươi đưa cho ta, có lẽ ngươi không ngờ tới, chính là nhờ bộ Hắc Vũ nhuyễn giáp này giúp ta tránh được một kiếp.

Lý Chấn Viễn lạnh giọng nói.

- Là thật? Lúc trước đã cảm thấy Hắc Vũ nhuyễn giáp này không đơn giản, bên trong có một tầng cấm chế mờ ảo, bởi vì ta không thể phù hợp mới tặng cho chàng, có lẽ chàng cùng nhuyễn giáp này đạt được ăn ý, cũng chiếm được cơ duyên.

Mộng Tử La trầm giọng nói.

Lý Chấn Viễn huy động trường đao, đao mang mãnh liệt chấn động lên, hai người lại ra tay. Mộng Tử La không tiếp tục sử dụng hồng lăng nữa, mà là một thanh nhuyễn kiếm cấp bậc cực cao. Đơn thuần dựa trên cảnh giới võ đạo mà nói, Lý Chấn Viễn không hề thua kém, nhưng đang ở sơn môn Lăng Tiêu tông, tại tồn tại tâm tư phá hư sơn môn là chính, bởi vậy ra tay không toàn lực ứng phó. Mà Mộng Tử La chẳng những phải chống cự công kích của Lý Chấn Viễn, còn phải phân tâm phòng ngừa hai người đại chiến phá hủy dưới mặt đất. Dưới tình huống như vậy, thế lực hai người ngang nhau, đại chiến không dứt.

Một mặt khác, tám mụ già tóc bạc lại vây công một tên Thần vệ, tám gã nam tử giống như con rối cũng từng người vọt lên không chiến đấu cùng tám tên Thần vệ. Còn lại ba tên Thần vệ thì vọt tới giữa sườn núi phía trước, bất quá bọn hắn bị một luồng bạch quang chặn lại, thậm chí tập hợp lực lượng của cả ba người cũng không thể phá vỡ.