Tam Thái Tử

Chương 747: Bá đạo ra tay




Tần Tuyết Linh gật gật đầu, sau hồi lâu hơi lo lắng nói:

- Huynh nói xem, tương lai liệu chúng ta có thể là địch của Đại Đường hay không?

- Hiện tại cũng chưa biết, chín đại đế triều thượng cổ mới xuất hiện một cái, những đế quốc khác chỉ sợ cũng sẽ nối đuôi nhau mà xuất hiện, chúng ta không thể cùng với bọn họ so đấu, chỉ có cách đem toàn lực đi phát triển. Thực lực Thần cấp nhìn thì như cũng đủ, nhưng trên thực tế, trên sóng triều thực sự đến thì cái rắm cũng không phải.

Lời nói của Lý Lân tuy là thô tục, nhưng ý thì cũng không phải là thô tục, vẫn là phải có nắm tay cứng rắn to khỏe mới là đạo lý.

Đã nhìn thấy Hắc Thủy Vương thành từ phía xa xa, màu đen thành quách nguyên bản vốn nguy nga cao lớn trở nên bình thường, tưởng tượng trước đến phồn hoa đại thành thị, nông thôn cho dù cổng lầu có tốt đi nữa thì khí phái cũng thiếu đi một phần đại khí.

Lấy thần niệm Lý Lân chỉ là thần thức đảo qua, ngay cả một con kiến ở Hắc Thủy Vương thành cũng không chạy khỏi con mắt của hắn, nhưng là hắn không có, thậm chí ở ngoài cửa Hắc Thủy Vương thành không xa hắn cho Ám Ảnh hạ xuống.

- Lý Lân, huynh muốn cải trang đi vi hành sao?

Trên mặt Tần Tuyết Linh lộ ra một nụ cười thản nhiên.

- Đi thôi, đi xem cái nhà thứ nhất của ta thay đổi như thế nào?

Lý Lân khẽ cười nói, sau đó thu hồi thực lực tự tay cầm tay Tần Tuyết Linh, hai người giống như một đôi vợ chồng tán tu thanh niên trẻ tuổi đi đến Hắc Thủy Vương thành.

Đi đến phía trước không xa, cảm nhận được toàn bộ tin tức tự động từ Hắc Thủy Vương thành tản ra, điều này làm cho hắn cảm thấy thoải mái dị thường.

Tiến vào Hắc Thủy Vương thành, Lý Lân lập tức bị cảnh phồn hoa náo nhiệt ở xung quanh làm cho chấn động, nhưng mà rất nhanh đôi mày của hắn lại nhăn lại, bởi vì phồn hoa ở nơi này thế nhưng phần lớn lại liên quan với linh thú. Da lông linh thú, móng vuốt sắc, xương cốt, tinh hạch, tinh thịt, thậm chí ngay cả hổ con còn sống cũng đều có. Rất nhiều kẻ du đãng ở Vương thành bên người mang theo nhiểu vật quý thuộc về linh thú, trên mặt từng người, từng người đều tỏ ra kiêu ngạo hãnh diện.

- Làm sao vậy?

Tần Tuyết Linh nhìn thấy sắc mặt không tốt của Lý Lân, cất tiếng hỏi.

- Hắc Thủy Vương thành sao lại có thể trở thành nơi buôn bán linh thú?

Lý Lân thấp giọng nói.

- Ta nghĩ rằng chuyện này không thể không liên quan đến Vũ vương, gã biết thế lực rất lớn của huynh ở Hắc Thủy Vương thành, ra tay công phá Hắc Thủy lâm cũng chỉ là để đoạn tuyệt tất cả liên hệ của huynh. Mọi người đều biết Hắc Thủy Vương thành là thuộc sở hữu của Hán Vương phủ huynh trên mặt đất, nơi này trở thành nơi buôn bán linh thú tất nhiên sẽ phá hủy hoàn toàn quan hệ tốt đẹp của huynh với linh thú tộc.

Tần Tuyết Linh sau một thoáng trầm tư cất tiếng nói, dù sao nàng cũng là người kế thừa của một đại gia tộc bồi dưỡng nên, sau khi rửa sạch duyên hoa, trí tuệ của Tần Tuyết Linh là không thể khinh thường.

- Đi thôi, chúng ta đi đến Hán Vương phủ xem.

Sắc mặt Lý Lân có chút khó coi, nếu quả thật là Vũ Vương đã gây nên, hắn nghĩ đến giữa song phương phải có điều quyết đoán.

Tán tu ở Hắc Thủy Vương thành rất nhiều, thậm chí còn có nhiều người có thân phận hiển quý từ các địa vực khác đi đến, hiện tượng không bình thường này càng làm cho Lý Lân thêm khó hiểu. Hiện tại Đại Đường càn quét các thế lực ở xung quanh, nhưng Hắc Thủy Vương thành vẫn là tuyến thành trì ngoài cùng hoang dã cổ truyền, một lượng lớn ngoại nhân xuất nhập như vậy như thế nào cũng đều thấy là không bình thường.

Trên đường đi Lý Lân dần dần cũng phát hiện ra manh mối.

Hắc Thủy Vương thành rõ ràng cho thấy hai cánh lực lượng hỗ trợ tác dụng lẫn nhau, ngoài ra có một luồng chắc là người của Vũ Vương.

Nét mặt Lý Lân âm trầm, hắn không còn có tâm tư tiếp tục đi dạo nữa, khí thế ầm ầm bùng nổ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Hắc Thủy Vương thành. Một cảnh bất thình lình này làm chấn động tất cả Hắc Thủy Vương thành, thần niệm tất cả các cao thủ đều nhanh chóng quét về hướng Lý Lân, rất nhanh mấy đạo thân ảnh từ trong Vương Thành bay ra.

- Điện hạ, người đã trở về.

Đằng trước là một thân ảnh tuy rằng mặc quân trang nhưng cũng khó làm lu mờ đi phong cách tao nhã tuyệt sắc, ở trên người này khí oai hùng còn làm tăng thêm vài phần mi lực. Đây chính là đại tướng thứ nhất dưới trướng Lý Lân, cũng là một trong các nữ nhân mà hắn thực sự thừa nhận, nữ tướng trùm khăn Bạch nương tử.

- Điện hạ!

Ở phía sau lưng Bạch Tố Tố cũng có một thân ảnh cao gầy đang thực sự kích động, nhưng người này cực kỳ khắc chế, biểu hiện ra ngoài phần nhiều chỉ là cung kính.

- Hân Như, vất vả cho ngươi rồi.

Lý Lân không gọi tên Chu Thắng Nam, mà lại trực tiếp gọi lên khuê danh của nàng là Chu Hân Như, điều này làm cho Chu Thắng Nam không nhịn được, sắc mặt càng đỏ lên.

Rất nhanh, lại có mấy đạo thân ảnh nữa từ trong Vương thành bay đến, nhưng mà sự xuất hiện của những người này khiến cho Lý Lân không khỏi nhíu mày.

- Hân hạnh được gặp Tam Thái tử.

Đám người mới tới có cả thảy sáu người, trong đó người cầm đầu thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi. Người này đứng thẳng giữa không trung, không hề có ý khoát tay cung kính, trên thân người này hơ thở cực kỳ sắc bén, Lý Lân đã nhìn ra, tối thiểu cũng có tu vi bán Thần cấp, thực lực của mấy người ở phía sau cũng rất mạnh, không sai biệt lắm cũng có tu vi Võ Tôn hậu kỳ.

- Các ngươi là người của Vũ Vương?

Lý Lân trầm giọng cất tiếng hỏi.

- Ta là tì tướng Chu Thông dưới trướng Đại Thái tử, phụng mệnh giám sát Hắc Thủy Vương thành.

Người mới tới ngạo nghễ nói, căn bản gã cũng không có để Lý Lân tuổi còn trẻ này vào trong mắt.

- Các ngươi có thể đi.

Lý Lân lãnh đạm nói.

Sắc mặt Chu Thông biến sắc có vẻ không hiểu nói:

- Tam Thái tử, ngươi vừa mới nói cái gì?

- Các ngươi có thể đi, đừng để cho ta phải nói đến lần thứ ba.

Trong đáy mắt Lý Lân hiện lên một tia sát khí, chả trách ngay lúc đó Hắc Thủy Vương thành xuất hiện loại tình huống này, quả nhiên là Vũ Vương ở phía sau phá rối. Đối mặt với người làm bại hoại phong khí Hắc Thủy Vương thành, trên người Lý Lân đã sinh ra sát khí dày đặc.

- Tam thái tử, chúng ta là do Đại Thái Từ phái tới, không có mệnh lệnh của Đại Thái Tử chúng ta cũng sẽ không đi.

Sắc mặt Chu Thông cũng lạnh lùng, một tên Tam Thái tử không có thân phận thượng cổ thật đúng là không thể để vào trong mắt, đừng tưởng rằng được gọi là Thái Tử là có thể ngồi ngang hàng với Đại Thái Tử, chẳng qua đây là chiếu cố sĩ diện cho Lý Lân mà thôi.

- Nếu các ngươi đã không đi thì cũng không cần đi nữa.

Lý Lân lạnh mặt nói.

Chu Thông từ từ hạ xuống trên mặt đất, thần sắc trên người không thay đổi, từ trong đáy lòng cũng vẫn là một nụ cười lạnh khinh thường. Gã đã nghĩ Lý Lân không thể làm gì được gã nên bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp.

Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh từ phía sau Lý Lân ầm ầm lao lên phía trước, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Chu Thông.

Mặt Chu Thông biến sắc, đột nhiên gã đánh ra một chưởng, tốc độ của gã rất nhanh nhưng tốc độ của bóng đen còn nhanh hơn, chưởng phong của chưởng này còn chưa đến trước bóng đen, bóng đen liền vặn vẹo vòng qua chưởng phong vọt đến bên cạnh Chu Thông.

Sắc mặt Chu Thông đại biến, chân khí ầm ầm bùng nổ, gã muốn chấn mở bóng đen, đáng tiếc bóng đen này chỉ là đi sát qua bên người của gã, mục tiêu căn bản lại không phải là gã.

- Tam Thái Từ, ngươi đây là ý gì?

Sắc mặt Chu Thông vô cùng khó coi, lấy thực lực của gã, gã đã không thấy rõ cái vừa rồi là cái gì, điều này vừa đủ để thuyết minh rõ ràng, Lý Lân không đơn giản như gã đã nghĩ.

- Chung quanh ngàn dặm Hắc Thủy Vương thành này chính là đất phong của bản vương, đây chính là lãnh địa của tư nhân bản vương, Vũ Vương có tư cách gì mà phái người tới giám sát?

Lý Lân lạnh giọng nói.

- Vũ Vương giám quốc, Tam Thái tử, ngươi làm như thế ngươi không sợ Vũ Vương tra cứu sao?

Sắc mặt Chu Thông khó coi bởi vì thân ảnh vọt đến kia thế nhưng lại nhằm vào thuộc hạ phía sau gã, không nói đến lực công kích, chỉ cần tốc độ kia cũng đã đủ làm cho gã kiêng kị rồi.

Lý Lân cười lạnh một tiếng ầm ầm ra tay, trong nháy mắt trên hư không ngưng tụ một cái đại thủ chân khí cực đại, một tiếng ầm vang bàn tay to hạ xuống.

- Cao thủ Thần cấp.

Sắc mặt Chu Thông đại biến, đáng tiếc lúc này đã là lúc mà gã không còn có thể thay đổi được nữa rồi. Lý Lân thật sự động sát cơ, thần niệm Thần cấp giam cầm toàn bộ Hắc Thủy Vương thành, hy vọng chạy trốn của Chu Thông trở nên xa vời.

Chu Thông cũng rất kiên cường, thế nhưng gã cũng không mở miệng cầu xin tha thứ, trên người ầm ầm phát ra một luồng ánh sáng đen, hai tay giơ lên hung hăng chụp đến cùng một chỗ bàn tay to oanh kích trên cao không.

Ầm ầm!

Toàn bộ Hắc Thủy Vương thành giống như đã xảy ra một trận địa chấn thật lớn, tất cả mọi người bị thanh âm khủng bố này rung động. May mắn là Lý Lân đã dùng thần thức giam cầm toàn bộ Hắc Thủy Vương thành, nếu không Vương thành sẽ dưới một kích này của Lý Lân mà hủy diệt hoàn toàn.

Nguyên khí thiên địa bốn phía bởi vì thần niệm của Lý Lân đã tới trên người nên thần sắc trên mặt cũng lộ vẻ rung động.

Sưu.

Bóng đen giống như một nửa tia chớp linh hoạt dừng ở trên đầu vai Lý Lân, lúc này mọi người mới phát hiện, đó dĩ nhiên là một con mèo nhỏ màu đen có một đôi cánh dài màu trắng, thoạt nhìn đáng yêu dị thường, nhưng người ta không thể quên được tốc độ khủng bố vừa rồi khi nó ra tay. Mà theo Ám Ảnh bay trở về, ngoài Chu Thông ra còn có đến năm tên cao thủ Võ Tôn hậu kỳ, một đám hai mắt đều trống rỗng ngã xuống đất, trong nháy mắt thần hồn năm Võ Tôn hậu kỳ bị Ám Ảnh nhanh chóng cắn nuốt sạch.