Tam Thái Tử

Chương 742: Chạy trốn




Lão tổ của Liễu gia tức giận quát :

- Khốn khiếp, bọn các ngươi ngày nào cũng trấn giữ ở đây mà lại không biết ai đã cướp đi sinh mệnh bản nguồn à? Thật là đáng chết! Tìm, bất kể phải trả một cái giá đắt như thế nào cũng phải tìm ra cho ta.

Liễu Phong kiên trì nói :

- Lão tổ, trước đó tam thái tử của đại Tần đế triều vừa đi khỏi, vãn bối xem dáng vẻ của hắn rất vội vã, việc này nhất định chính là do hắn làm.

Lão tổ của Liễu gia có chút do dự, nhưng sau đó liền cười lạnh lùng mà nói :

- Hừ! Thật là to gan, đế triều thượng cổ thì đã sao chứ, hiện tại đã không còn là thời đại của chúng nữa rồi. Liễu Phong, các ngươi mau lập tức truy đuổi và bắt hắn về đây cho ta.

- Dạ!

Liễu Phong liền dẫn đầu những cao thủ Thần cấp của Liễu gia phóng đi, lần theo dấu vết khí tức của Lý Lân mà truy kích.

Lão tổ của Liễu gia cũng từ từ quay về biển rể cây của cây liễu, nét mặt lão bây giờ không còn nét giận dữ nữa mà còn tỏ ra một chút phấn khích.

- Mẫu thân đại nhân, hiện nay người đã mất đi sinh mệnh bản nguồn rồi, đã không còn sức mà chống lại ta nữa. Người là một cây thần liễu thượng cổ, hãy dung hòa vào cơ thể ta để giúp ta tăng thêm công lực đi.

Lão tổ của Liễu gia nói xong liền xông thẳng xuống. Lão đã khóa chặt tất cả các hướng của tiểu không gian này, chỉ cần có được bản thể của thần liễu thì lão nhất định sẽ vượt qua được thời khắc quan trọng này mà trở thành cường giả siêu cấp của một phương này.

Vù... Vù...!

Vô số nhánh rễ của thần liễu co tròn lại tạo thành một bức tường phòng vệ, nhưng với lão tổ của Liễu gia hiện nay thì nó không còn tác dụng nữa.

- Mẫu thân đại nhân, thần hồn của người đã tiêu tan rồi, lưu lại bản thể để làm gì nữa, hay là hãy giúp ta mãn nguyện đi!

Lão tổ của Liễu gia nói xong liền đánh một chưởng xuống những lỗ hổng của mặt đất nhằm phong ấn lấy tiểu không gian có chứa bản thể của cây thần liễu. Trong tiểu không gian này, bản thể của thần liễu bắt đầu rung lắc như là đang giãy dụa vậy, nhưng cuối cùng thì nó cũng hoàn toàn không có cách nào thay đổi được tình hình này.

Cuối cùng thì cây thần liễu khổng lồ này cũng đã bị lão tổ của Liễu gia nuốt lấy, cấm địa của Liễu gia cũng vì vậy mà sụp đổ theo nó.

Vô số những cường giả của Liễu gia từ tứ phương tám hướng cũng vì vậy mà quy tụ lại đây, rất nhiều người trong số họ tỏ ra vô cùng kinh sợ.

Gia chủ của Liễu gia trầm giọng hỏi :

- Lão tổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cấm địa của gia tộc ta sao lại vô cớ sụp đổ như vậy?

Tiếc là lão tổ của Liễu gia không hề có ý lộ diện, những cao thủ Thần cấp kia thì cũng đã truy đuổi theo Lý Lân rồi nên căn bản không còn ai trả lời câu hỏi của hắn cả.

Gia chủ của Liễu gia trầm giọng nói :

- Liễu Kiếm, ngươi là cường giả Thần cấp, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?

Một bóng người từ sau lưng hắn đi lên, người này xem dáng vẻ vô cùng ít nói. Nhưng có điều là gia chủ đã hỏi thì hắn không thể không trả lời được.

- Căn cứ theo suy đoán của Liễu Phong đại nhân thì việc này nhất định có liên quan đến tam thái tử của đế triều đại Tần, có điều sự thật có phải là do hắn làm hay không thì vẫn còn chưa biết được.

Gia chủ của Liễu gia cau mày nói :

- Tam thái tử của đế triều đại Tần? Có phải là kẻ đã thống nhất Hỗn Loạn lĩnh tên là Lý Lân đó không?

Liễu Kiếm gật gật đầu rồi lui về phía sau gia chủ của Liễu gia. Liễu Kiếm là một cao thủ Thần cấp, hộ vệ của gia chủ của Liễu gia, bình thường hắn vô cùng trầm ngâm ít nói, nếu không có ai hỏi gì thì hắn có thể im lặng trong một thời gian rất dài. Cũng chính vì tính cách này của Liễu Kiếm mà hắn mới có thể trở thành hộ vệ thân tín của gia chủ của Liễu gia.

Gia chủ của Liễu gia trầm giọng nói :

- Tập trung tất cả lực lượng lại, nếu như phía lão tổ có lệnh thì hãy xuất binh tiêu diệt Hỗn Loạn lĩnh cho ta.

Cũng trong lúc này, một ý chí phẫn nộ truyền đi khắp nơi, các cao thủ của Liễu gia liền lập tức quy tụ về một nơi chuẩn bị đợi lệnh.

Tại giữa con đường độc đạo dẫn vào Liễu gia lúc này xuất hiện một tảng đá to lớn dựng đứng chắn giữa đường. Trên mặt của tảng đá này đầm đìa máu tươi khiến cho những chữ viết trên nó có một màu đỏ tươi của máu. Trên đỉnh của tảng đá có một thi thể máu tươi đầm đìa khiến người khác khi nhìn thấy phải rùng mình.

- Là Huệ nhi! Chết tiệt, là ai đã làm ra chuyện này?

Gia chủ của Liễu gia khi nhìn thấy thi thể đang trợn to mắt kia thì nét mặt như tái nhợt cả đi.

Liễu Kiếm nhỏ giọng nói :

- Là Lý Lân, trên đó là lời nhắn lại của hắn!

Gia chủ của Liễu gia nổi giận quát :

- Phát ra hiệu lệnh tập trung tất cả lực lượng, bất kể là phải trả giá đắt như thế nào ta cũng phải hủy diệt Hỗn Loạn lĩnh.

Hành vi làm kích động đối phương mà lúc đầu Lý Lân lựa chọn ra có mục đích muốn dẫn dụ sự chú ý của Liễu gia vào bản thân y, và y cũng đã thành công bước đầu, sáu cao thủ Thần cấp của Liễu gia đang cật lực lần theo khí tức để lại của Lý Lân mà truy đuổi. Nhưng tiếc là Lý Lân đã quên một điều, đó chính là phản ứng của gia chủ Liễu gia. Kẻ này tuy không phải là một cường giả Thần cấp, nhưng bên người hắn lúc nào cũng có cao thủ Thần cấp theo hộ vệ, chứng tỏ địa vị trong tộc của hắn là không đơn giản. Lý Lân đã giết đi đứa con yêu quí của hắn, điều này làm hắn vô cùng điên cuồng.

Thực lực hùng mạnh của Liễu gia là không thể nghi ngờ được, những cường giả bán Thần cấp sơ sơ cũng đã có đến cả trăm tên, lại cộng thêm những cao thủ Võ Tôn, chỉ trong một thời gian ngắn Liễu gia đã có thể triệu tập đến mười vạn tên cao thủ Võ Tôn. Lần này Liễu gia huy động đến mười chiếc phi châu, khí thế hung hãn mà tiến đánh Hỗn Loạn lĩnh.

Ở một nơi khác, Lý Lân đang điên cuồng tháo chạy bỗng có động thái mới, y vỗ vỗ đầu của Ám Ảnh rồi đưa nó vào bên trong Lục Mang Tinh.

Cấm chế mà Lý Lân để lại phía sau lúc này đã bị phá vỡ, theo tin tức phản hồi lại thì những kẻ đuổi theo y chính là sáu cao thủ Thần cấp trong cấm địa. Nếu như đấu với sáu tên này thì cho dù Lý Lân có không địch lại được thì vẫn có thể toàn vẹn mà rút lui. Do đó y quyết định ở lại ra tay ngăn cản, cho dù là không giết được đối phương thì cũng không để cho chúng truy kích dễ dàng như vậy.

Ầm...!

Khí tức khủng khiếp từ hướng xa truyền đến, sáu cao thủ Thần cấp này đã cùng nhau phát ra một sức mạnh khó mà tưởng tượng được.

- Lý Lân, trả lại sinh mệnh bản nguồn cho tộc ta!

Sau giọng nói đầy phẫn nộ kia, Liễu Phong nét mặt hầm hầm phóng đến.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Hừ! Các ngươi có chứng cứ gì mà nói là ta làm hả?

Liễu Phong lạnh lùng cười :

- Trong khoảng thời gian này chỉ có một mình ngươi là người ngoài ở trong cấm địa của tộc ta, việc này không phải ngươi là thì còn ai vào đây nữa. Lý Lân, nếu ngươi không muốn liên lụy đến Hỗn Loạn lĩnh thì mau ngoan ngoãn giao trả sinh mệnh bản nguồn lại cho ta.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Các ngươi thật hiếp người quá đáng, lão tử ta chưa từng thấy qua sinh mệnh bản nguồn đó bao giờ, nếu như muốn đánh thì cứ ra tay đi, ta sẽ đánh với các ngươi một trận.

Liễu Phong nói :

- Hừ! Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu đã như vậy thì đừng trách bọn ta không khách sáo.

Nói xong Liễu Phong liền đưa tay ra hiệu cho các cường giả Thần cấp khác cùng nhau tấn công Lý Lân.

Xoẹt...!

Hung kích liền xuất hiện trong tay Lý Lân, y toàn lực xuất kích xông vào hỗn chiến với sáu tên cao thủ Thần cấp kia. Nếu luận về thực lực thì Lý Lân không hề thua kém bất cứ tên nào trong bọn chúng, nhưng nếu so về nhân số thì lại thua kém quá nhiều so với đối phương, vừa ra tay thì Lý Lân đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Lý Lân không những không hề vội vã mà còn tỏ ra chút phấn khích. Y hiện nay rất cần những trận chiến đỉnh cao như thế này để nâng thực lực của bản thân lên.

Hai bên nhanh chóng phá vỡ hư không mà tiến vào bên trong của hỗn độn. Đối với những cường giả Thần cấp thì chỉ có hỗn độn mới đúng là vũ đài cho họ thi triển sức mạnh. Thương Long đại lục quả thật quá mong manh, cường giả Thần cấp thực sự không thể có cách nào phát huy toàn bộ thực lực của mình được.

Trận chiến diễn ra liền ba ngày ba đêm, Lý Lân càng đánh càng hăng, tinh thần cũng càng lúc càng lên cao. Tốc độ của hung kích trong tay y cũng càng lúc càng tăng lên. Nếu như nói lúc đầu Lý Lân chỉ mới biết sử dụng hung kích không lâu, việc phát huy sức mạnh của nó là có hạn thì sau ba ngày chiến đấu không ngừng nghỉ, độ ăn ý của Lý Lân và hung kích đã tăng lên rất nhiều, hung kích giờ đây đã thực sự trở thành một vũ khí đáng sợ trong tay của Lý Lân.

Ầm một tiếng, toàn thân Lý Lân bê bết máu mà thoái lui, phần bụng của y lúc này đã bị thương và tạo thành một lỗ nhỏ đầy máu, đồng thời bản thân Lý Lân lúc này vô cùng điên cuồng mà không ngừng cười lớn.

Lý Lân thu hung kích lại và quay qua nói :

- Sáu người thì sao chứ? Các ngươi không giết nổi ta đâu!

- Chạy đi đâu?

Sáu cường giả Thần cấp của Liễu gia hét lên. Nhưng tiếc rằng cho dù có dốc toàn lực thì chúng cũng chưa chắc có thể đuổi kịp người đang nắm giữ sức mạnh về không gian và thời gian như Lý Lân.