Tam Thái Tử

Chương 737: Trà trộn vào Liễu gia (2)




Cái tên mập mạp này chính là quản gia nội phủ Liễu gia, tuy rằng không được coi là tầng lớp trên, nhưng những việc hắn biết được so với cái bao cỏ khô Liễu Hạ Huệ còn nhiều hơn. Lý Lân dự định chọn người này làm mục tiêu đầu tiên của mình.

Quản gia mập mạp gật gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, liền mang theo Lý Lân, rất nhanh đã tìm được một gian phòng yên tĩnh. Ngay khi Lý Lân xác định không có người phát hiện ra, lập tức nhanh chóng ra tay bắt lấy hắn.

Lý Lân không tra khảo, mà trực tiếp dùng thần thức cường hãn phá vỡ thần hồn của người này, trong nháy mắt thu lấy toàn bộ trí nhớ.

Quản gia mập mạp thần sắc trên mặt lập tức trở nên ngây dại, thần hồn bị phá, ý thức của hắn đã hoàn toàn hỏng mất, trở thành một tên đần độn.

Một lúc sau Lý Lân thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra thần sắc ghê tởm.

- Nội phủ Liễu gia thật là hỗn loạn, tên mập mạp ghê tởm này thế mà tư thông với tiểu thiếp của gia chủ, lại thêm chuyện vừa gặp lúc nãy, xem ra Liễu gia thật sự mục nát.

Lý Lân suy tính trong lòng. Quản gia mập mạp cũng không phải tổng quản gia, thế lực giống như Liễu gia, tổng quản gia cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể đảm nhiệm, đây tuyệt đối là quyền cao chức trọng. Quản gia mập mạp, chẳng qua là bằng vào quan hệ bên họ ngoại của gia chủ Liễu gia mới có được chức quản gia nho nhỏ này. Khu vực hắn quản lý chính là tiểu viện của tiểu thiếp mà hắn tư thông.

Nhưng sinh hoạt cá nhân của quản gia mập mạp tuy rằng vô cùng hỗn loạn, nhưng cũng làm cho Lý Lân chiếm được rất nhiều chỗ hữu dụng. Ví như Liễu gia có một chỗ truyền thừa, rất nhiều con cháu Liễu gia sau khi sinh ra đều đi vào trong đó, một khi đi ra, khí tức sinh mệnh lượn lờ quanh thân, tư chất trở nên cực kỳ cường hãn. Chính là vì nơi truyền thừa chí bảo này, Liễu gia mới có thể bảo đảm huyết mạch thuần khiết cường đại lên theo từng thế hệ.

- Truyền thừa chí bảo? Thứ này có phải là thứ cây Sinh Mệnh cần hay không?

Lý Lân không dám khẳng định, hắn quyết định tạm thời chuyển mục tiêu lên việc này.

Có trí nhớ của quản gia mập mạp, Lý Lân hành động trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Về phần tại sao Lý Lân không cường hành đọc trí nhớ của Liễu Hạ Huệ, mà lại xuống tay với một quản gia hạ nhân không có quyền lợi gì, nói ra kỳ thật cũng rất đơn giản, bởi vì Liễu gia trực hệ mỗi người từ khi sinh ra đã có một lệnh bài sinh mệnh đặt trong tộc, một khi thần hồn của người này bị phá hỏng hoặc là bị giết chết, lệnh bài sinh mệnh kia sẽ vỡ vụn, người phụ trách sẽ nhanh chóng báo cáo tin tức cho gia chủ Liễu gia. Đến lúc đó Liễu Hạ Huệ do Lý Lân giả mạo này tự nhiên sẽ bị bại lộ. Liễu Hạ Huệ tuy rằng khốn kiếp, nhưng Lý Lân xem ra địa vị trong tộc của hắn cũng không cao, về phần tại sao lại có cường giả Thần cấp bảo hộ, chỉ sợ bên trong có đặc thù nguyên nhân nào đó mà chính mình không biết.

Cấm chế bên trong Liễu gia cực mạnh, căn bản không thể xuyên qua không gian. Thậm chí rất nhiều chỗ đều có cảm giác bị giám thị rất quỷ dị, điều này làm cho Lý Lân hiểu được cái gì có thể đụng vào, cái gì tốt nhất chỉ nên đứng xa nhìn.

- Không hổ là gia tộc ẩn thế truyền thừa cửu viễn, nội tình không phải những cái được xưng là siêu cấp thế lực có thể so sánh.

Lý Lân nhịn không được cảm thán. Kiến trúc cổ kính xa xưa làm cho Lý Lân được mở rộng tầm mắt, cao giai linh thụ có thể tùy ý trồng tại ven đường, tựa như cây dương liễu ở thế giới phàm tục vậy. Từng mảng ruộng thuốc lớn được mở mang quanh thân linh thụ, thiên địa nguyên khí được linh thụ thổ nạp tẩm bổ cho linh dược sinh trưởng, ở giữa linh thụ và linh thảo đã hình thành một vòng tuần hoàn bừng bừng sức sống. Điều này làm cho Lý Lân chấn động, ở trong không gian Lục Mang Tinh, mở ruộng thuốc so với nơi này còn tốt hơn, đáng tiếc từ sau khi Tinh Linh Thánh nữ chuyên xử lý ruộng thuốc biến mất, ruộng thuốc vẫn được Tần Tuyết Linh chiếu cố, chỉ là Tần Tuyết Linh không có hiểu biết nhiều về linh thụ và linh dược, bởi vậy mặc dù trong không gian Lục Mang Tinh của Lý Lân có cây Sinh Mệnh là siêu cấp linh thụ cũng không cách nào thúc đẩy linh dược phát triển nhanh hơn.

Cấm địa của Liễu gia được đặt tại nơi sâu trong gia tộc, Lý Lân dọc theo đường thẳng đi vào bên trong, mấy đệ tử Liễu gia nhìn thấy Lý Lân, bây giờ đang mang khuôn mặt thối tha của Liễu Hạ Huệ, tự nhiên không ai dám đi trêu chọc hắn. Dọc theo đường đi vậy mà không gặp sự cố gì.

Khi Lý Lân xâm nhập sâu vào bên trong, phía trước hiện ra một tòa núi đen thùi cực lớn chặn đường đi, cự sơn cực kỳ cao lớn, vươn thẳng đến tầng mây. Lý Lân cho dù chưa tra xét tỉ mỉ. Nhưng tòa cự sơn này đem lại cho hắn một cảm giác cực kỳ quỷ dị, giống nhau đây không phải là một tòa cự sơn, mà là một con mãnh thú cực lớn. Căn cứ theo như Lý Lân đã ép hỏi Liễu Hạ Huệ cùng với quản gia mập mạp, lấy được tình báo, phát hiện tòa cự sơn trước mắt chỉ có thể nhìn, nhưng không ai có thể chân chính tiếp xúc đến ngọn núi lớn này. Cường giả Thần cấp của Liễu gia muốn từ trên cao tiến vào, phải xuyên qua tầng mây, cự sơn màu đen này dường như bị chia làm hai nửa, nửa ở phía dưới tầng mây hướng đến nơi khác, nếu cứ hướng về cự sơn mà đi, kết quả cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, cự sơn màu đen dường như vẫn ở cách mình rất xa.

Mục tiêu của Lý Lân không phải tòa cự sơn màu đen kia, mà là trọng địa truyền thừa phía trước của Liễu gia. Căn cứ Lý Lân tìm hiểu và suy đoán, nơi đó có rất nhiều cường giả Thần cấp của Liễu gia bế quan, là khu vực có nhiều cao thủ Thần cấp nhất.

Đối với việc che giấu khí tức, vẫn là sở trường của Lý Lân, tin rằng chỉ cần không đối mặt với cường giả Thần cấp, bằng vào sự quỷ dị của Lục Mang Tinh, cho dù thần thức của cường giả Thần cấp phủ xuống trên người hắn cũng không thể nhìn thấu ngụy trang của hắn được.

Lý Lân xâm nhập càng sâu, chung quanh càng có rất ít người của Liễu gia hoạt động, giống như nơi này là nơi vô chủ. Nhưng Lý Lân biết, ngay tại lúc chính mình bước vào nơi này, đã có thần niệm của cường giả Thần cấp bao phủ lên người hắn.

Lý Lân bình thản, chỉ im lặng đi về phía trước.

- Tiểu tử kia, còn không dừng lại?

Một giọng nói già nua truyền đến, Lý Lân dừng bước lại, thần sắc bình tĩnh nhìn về phương xa.

Cũng không có người xuất hiện, điều này làm cho Lý Lân trong lòng thở ra nhẹ nhõm.

- Bây giờ không phải là thời điểm nơi truyền thừa mở ra, không cần nhàn rỗi đến nơi này.

Thanh âm không chút khách khí khiển trách.

- Lão tổ, vãn bối chỉ hy vọng nhìn lại nơi truyền thừa. Vãn bối hiện tại đã đến bán Thần cấp, thủy chung luôn không thể đột phá, vãn bối muốn đến nơi truyền thừa thử xem có thể tìm được chỗ tốt nào không.

Lý Lân cung kính nói.

- Không được, bây giờ còn không đến lúc đó. Nơi truyền thừa chỉ lần đầu tiên bước vào mới có hiệu quả. Không nên ở chỗ này cố tình gây sự.

Thanh âm thần bí rất không kiên nhẫn nói.

- Vâng! Vãn bối cáo từ!

Lý Lân cung kính nói. Nhưng sau đó xoay người bước đi, trên thực tế luôn luôn một mực yên lặng chú ý thần niệm của đối phương. Khi đối phương sắp thu hồi thần niệm, trên người Lý Lân khí thế Thần cấp dao động một cái rồi biến mất.

- A?

Một thanh âm kinh ngạc truyền đến, thần thức đối phương lại bao phủ Lý Lân, nhưng thủy chung không phát hiện được cảm giác quỷ dị nào.

Lý Lân trong lòng lộ ra nụ cười lạnh, trên thực tế thần thức vẫn đang chú ý tới đối phương. Hắn tin tưởng đối phương sẽ mắc câu. Căn cứ theo như lời tên quản gia mập mạp nói, cường giả Thần cấp có thể tự do ra vào nơi truyền thừa, Lý Lân nếu như ầm ầm thể hiện rõ tu vi Thần cấp, chẳng những không vào được, ngược lại còn có thể đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu. Huyết mạch lực của Liễu Hạ Huệ không thể che dấu hoàn toàn khí tức Thần cấp. Chỉ cần đối phương mở miệng, Lý Lân biết kế sách đã thành công hơn một nửa.

Lý Lân chậm rãi đi về phía trước, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng trong tâm dâng lên một nỗi khiếp sợ từ đáy lòng. Ước chừng có tám đạo thần niệm của cường giả Thần cấp từ trong cấm địa truyền đến. Hơn nữa trong đó có hai đạo thần niệm mịt mờ ngay cả Lý Lân cũng thiếu chút nữa không phát giác ra được.

Tình huống như thế làm cho Lý Lân không thể không buông tha cho ý định đi vào cấm địa Liễu gia, hắn chuẩn bị rời đi, đợi tương lai thực lực mạnh hơn, tự tin hơn rồi mới quay lại.

Đáng tiếc ý định của Lý Lân rất tốt, nhưng một giọng nói đã ngăn cản đường đi của hắn.

- Tiểu tử kia, ngươi vào đi!

Thanh âm lãnh đạm truyền đến, làm cho cước bộ đang hướng ra ngoài của Lý Lân không thể không dừng lại.

- Lão tổ, vãn bối muốn đợi cho đến khi nơi truyền thừa mở ra lại đi vào!

Lý Lân kiên trì nói.

- Hừ, tiểu tử kia ngươi có nghe rõ không?

Một cỗ sức mạnh truyền đến, muốn hút Lý Lân vào trong cấm địa.

Lý Lân vài lần có ý đồ bùng nổ thực lực phá vỡ luồng sức mạnh này, nhưng ý chí cường hãn lại bắt buộc hắn đình chỉ hành động.

Khi sức mạnh kia biến mất, Lý Lân phát hiện ra mình đã tiến vào một thế giới màu xanh lục, khắp nơi đều tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm. Rất nhiều thực vật dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sinh trưởng, sau đó tới cực hạn, héo rũ, lại hóa thành sinh mệnh năng lượng tinh thuần nhất tẩm bổ cho những thực vật mới. Vòng tuần hoàn thực vật diễn ra liên tục, làm cho người ta rung động không thôi. Lý Lân không cảm nhận được thời gian trôi qua trong đó, chứng minh rằng loại sinh trưởng này hoàn toàn là bởi vì sinh mệnh năng lượng nồng đậm tới cực điểm diễn biến mà thành.