Liễu Phúc sắc
mặt khó coi, lại không thể không ứng chiến. Những thủ hạ Võ Tôn kia hắn
đã không thể quản được nữa rồi, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ làm cách nào
có thể chạy thoát được mà thôi.
Vang ầm ầm!
Đại chiến toàn diện bùng nổ, Lý Lân đối với binh khí dài vận dụng cũng
không thật sự linh hoạt, sức chiến đấu không thể so sánh với khi cận
chiến, nhưng mà phương diện lực lượng của hắn có được ưu thế tuyệt đối,
thật ứng với câu nói: Nhất lực thắng thập tuệ.
Vạn tộc tàng địa không ngừng chấn động, bạch cốt cự sơn vô tận bị lật
tung, lão thi vạn năm ở chân núi bị dọa hốt hoảng chạy trốn, toàn bộ vạn tộc tàng địa trở nên hỗn loạn.
Thời gian chiến đấu càng dài, Lý Lân vận dụng hung kích càng thêm tiện
tay, trong chiến đấu, hắn quả thật có được thiên phú mà thường nhân khó
đạt đến, trước kia chỉ là thiếu đi đồng cấp chi chiến để ma luyện mà
thôi.
Dần dần Lý Lân chiếm thượng phong, toàn diện áp chế, Liễu Phúc bị buộc
không có cách nào khác, cuối cùng không thể không sử dụng bí pháp cấm
kỵ, thiêu đốt sinh mệnh, ý đồ liều chết phá vây.
Trên mặt Lý Lân lộ vẻ cười lạnh, nếu đã ra tay sẽ làm sạch sẽ, hắn sẽ không cho đối phương một cơ hội nào.
- Thế... Giới... Mộng... Huyễn...!
Theo Lý Lân lãnh khốc hô lên bốn chữ này, một cỗ khí thế kinh khủng ầm ầm phủ xuống trên người Liễu Phúc.
- Không... !
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được khí tức trên thân Liễu Phúc đang yếu dần đi. Trong chớp mắt
tu vi Thần cấp đã không còn, diện mạo trẻ tuổi cũng nhanh chóng biến
thành lão già, đợi khi ánh sáng pháp tắc tan đi, Liễu Phúc đã từ một
thanh niên hơn hai mươi tuổi biến thành lão nhân sáu bảy chục tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn chằng chịt, đôi mắt vốn lợi hại cũng trở nên đục
ngầu hơn rất nhiều.
Lý Lân sắc mặt hơi trắng bệch, từ khi chiến hồn thần bí dung nhập vào
trong cơ thể của hắn, đạo pháp tắc cường hãn khắc trên chiến hồn đã được Lý Lân dần nắm giữ, lúc trước sau khi lực lượng chiến hồn đột nhiên mất đi, loại pháp tắc này cũng không tiêu tán, Lý Lân cũng chỉ là muốn thử
một chút, không nghĩ tới thế nhưng thật sự thành công đánh ra pháp tắc
đầy đủ hoàn chỉnh.
Uy lực của pháp tắc vượt quá những gì Lý Lân tưởng tượng, lúc trước Lý
Lân cũng đã tự mình sử dụng pháp tắc Thế giới Mộng Huyễn, nhưng là vì
lúc ấy đối mặt với đối thủ cường đại hơn, hơn nữa Lý Lân dựa vào bản
năng của chiến hồn để tác chiến, cảm nhận không sâu sắc như tự mình dùng bây giờ. Mà người xui xẻo bị biến thành vật thí nghiệm, Liễu Phúc, càng thê thảm hơn. Bởi vì Lý Lân đối với lực lượng pháp tắc không quen
thuộc, bởi vậy lực đạo cũng khó tránh khỏi nặng hơn vài lần. Liễu Phúc
trực tiếp bị xóa đi ngàn năm tu vi, thực lực bản thân lại càng giảm
xuống một cảnh giới lớn, từ Thần cấp sơ giai biến thành Võ Tôn sơ giai.
Hơn nữa căn cứ theo hiểu biết của Lý Lân, bị Thế giới Mộng Huyễn xóa
sạch tu vi so với lúc trước Lý Lân lĩnh ngộ pháp tắcHoàn Nguyên hoàn
toàn bất đồng. Thế giới Mộng Huyễn xóa sạch lực lượng là hoàn toàn xóa
bỏ, căn bản không có cách nào khôi phục được nữa. Mà trọng yếu nhất là
Thế giới Mộng Huyễn chẳng những xóa sạch thực lực, còn xóa sạch đi những kinh nghiệm và hiểu biết về đoạn thực lực này, làm cho người ta mất đi
những cảm ngộ đã đạt được trong khoảng thời gian này.
Chỉ có khi thực sự dùng đến, Lý Lân mới phát hiện ra sự khủng bố của
pháp tắc này. So với Thế giới Mộng Huyễn, thần thông Hoàn Nguyên của Lý
Lân thật sự chỉ có thể coi là da lông.
Lý Lân vũ động song chưởng, chân khí cực lớn bị tước đoạt dung nhập vào
trong tay Lý Lân, sau đó bị hắn cưỡng ép áp súc thành một quả cầu chân
khí.
- Cái này là lực lượng của ngươi, bên trong bao gồm tất cả sự hiểu biết
của ngươi về những sức mạnh này, hiện tại đã trở thành vật vô chủ.
Trên mặt Lý Lân lộ vẻ mỉm cười lạnh lùng.
- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ!
Liễu Phúc khàn giọng hô.
- Không sai, đối với địch nhân mà nói, ta chính là ma quỷ hung hãn nhất.
Trên mặt Lý Lân lộ vẻ mỉm cười lạnh nhạt. Uy lực của pháp tắc làm cho sự tự tin trong lòng hắn tăng lên rất nhiều.
Sau đó hắn liên tục ra tay, bắt hết toàn bộ người Liễu gia bao gồm cả
Liễu Phúc ở trong đó. Một lần nữa trở lại hoàng cung Bích Lạc hoàng
triều, nhìn hoàng triều tổn hại nghiêm trọng, trên mặt Lạc Tinh Thần
thần sắc ngưng trọng.
- Lạc huynh, tiếp theo ngươi dự định làm gì?
Lần này Liễu gia đột nhiên quật khởi, khiến cho lực lượng của Bích Lạc
hoàng triều gần như bị nhổ tận gốc, nếu không phải Lý Lân ra tay chặn
ngang, chỉ sợ truyền thừa của Bích Lạc hoàng triều thật sự sẽ bị đoạn
tuyệt, huyết mạch Lạc thị rất có thể sẽ bị xóa bỏ.
- Lý huynh, đa tạ ân cứu mạng của ngươi. Hiện tại Bích Lạc hoàng triều
đã bị phá hủy, Liễu gia cường hoành thu lấy số mệnh hoàng triều, cho dù
ta tập hợp lại, chỉ sợ cũng vô lực lật ngược thế cờ.
Lạc Tinh Thần vốn là người cực kỳ tự phụ, kể từ sau khi kế thừa ngôi vị
hoàng đế từ trong tay phụ hoàng, cho tới nay rất cẩn trọng, làm cho Bích Lạc hoàng triều đến nay phát triển cường thịnh. Nhìn từ điểm này, Lạc
Tinh Thần cũng không phụ sự kỳ vọng của đời trước Bích Lạc hoàng triều.
Đáng tiếc sự tình biến hóa quá nhanh, Liễu gia quật khởi cũng thật sự
quá nhanh, vũ lực hùng mạnh, lực lượng của Bích Lạc hoàng triều đối mặt
cỗ lực lượng cường thế mới quật khởi này căn bản không thể nào chống cự. Lạc Tinh Thần điều động toàn bộ tất cả lực lượng, ý đồ trả một cái giá
lớn, buông bỏ một phần lãnh thổ đổi lấy việc Liễu gia đình chỉ công
kích. Đáng tiếc kết quả thật đáng tiếc, Liễu gia được trưởng công tử
trực hệ Liễu Hạ Huệ cổ động, quyết tâm muốn tiêu diệt Bích Lạc hoàng
triều. Hơn nữa Liễu gia cao thủ quá nhiều, Bích Lạc hoàng triều bị hủy
cũng đã trở thành điều tất nhiên.
- Vậy kế tiếp ngươi có tính toán gì không?
Lý Lân trầm giọng hỏi.
Lạc Tinh Thần lắc đầu, trên mặt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ. Bích Lạc
hoàng triều hoàn toàn xong rồi, lực lượng trung thành và tận tâm trên cơ bản đã tổn thất hầu như không còn, quan viên thành chủ các nơi cũng đã
có đại bộ phận gia nhập vào Liễu gia.
- Ca ca, nếu không thì ngươi đi theo chúng ta đến Hỗn Loạn lĩnh đi! Ta
bây giờ là thành chủ Vô Cực thành, chúng ta có thể tại Vô Cực thành
trùng kiến Lạc gia. Huống chi vài vị ca ca tuy rằng chết trận. Nhưng cốt nhục của bọn hắn vẫn, chúng ta nhất định phải bảo hộ những người này
thuận lợi lớn lên.
Lạc Khuynh Thành bi thương nói. Lần này Liễu gia vây công Trung Châu
thành, tám vị Vương gia của Bích Lạc hoàng triều trước sau hi sinh cho
tổ quốc, Lạc gia từ Võ Hoàng trở lên trên cơ bản đã chết trận hết, có
thể nói trừ bỏ hai huynh muội Lạc Tinh Thần và Lạc Khuynh Thành ra thì
xác thực hoàng thất Bích Lạc hoàng triều đã suy nhược đến cùng cực rồi.
Lạc Tinh Thần thần sắc mặt ngưng trọng, cả nửa ngày mới bất đắc dĩ gật đầu.
- Ta chuẩn bị đi đến Liễu gia một chuyến!
Lời Lý Lân nói quả thực long trời lở đất, Lạc gia huynh muội khiếp sợ, không hiểu.
- Lý huynh, tuy rằng ngươi thực lực kinh thiên, nhưng dù sao cũng chỉ có một người, Liễu gia lai lịch rất lớn, dường như cao thủ Thần cấp trong
tộc cũng chưa từng biến mất, bằng vào một mình ngươi chỉ sợ cực kỳ nguy
hiểm.
Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.
- Không sao, nếu không địch lại, ta tự nhiên có biện pháp toàn thân trở
ra. Lạc huynh, Khuynh Thành, hai người các ngươi có thể tập hợp lại lực
lượng hiện tại của Bích Lạc hoàng triều, lập tức khởi hành đi trước đến
Hỗn Loạn lĩnh. Tình huống hiện tại các ngươi lưu lại chỉ tạo điều kiện
cho người khác lợi dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng.Liễu gia đột nhiên quật khởi trừ bỏ càn quét hoàng thất ra, đối với các gia tộc khác cũng là
một áp lực trầm trọng, dưới tình huống như vậy, cầm cự với Liễu gia, nắm chỗ yếu của Liễu gia mới là con đường sống.
- Lý Lân, nếu có thể ngươi vẫn không nên đi là hơn, quân tử báo thù mười năm không muộn, Hỗn Loạn lĩnh hiện tại đang ở thời kì phát triển rất
nhanh, không cần thiết phải đi mạo hiểm.
Lạc Khuynh Thành mở miệng khuyên giải nói.
Lý Lân lắc đầu, nói:
- Hiện tại có lẽ mới là thời cơ tốt nhất.
Nhìn sự kiên trì của Lý Lân, Lạc Khuynh Thành bất đắc dĩ gật gật đầu.
Sau đó Lạc Tinh Thần nhanh chóng triệu tập nhân thủ còn lại của hoàng
thất, lại cho những người này phân tán ra các hành tỉnh truyền mệnh lệnh tập hợp lực lượng trung thành với hoàng thất, sau đó từ biệt Lý Lân đi
về Hỗn Loạn lĩnh.
Ở ngoài thành Trung Châu, Lạc Tinh Thần nhìn muội muội đang có tâm sự, nhịn không được mở miệng nói:
- Nếu thích, vì sao không theo hắn cùng đi?
Lạc Khuynh Thành thần sắc sửng sốt, ngay sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sắc đỏ động lòng người.
- Cửu ca, ngươi nói cái gì thế, ai thích chứ.
Lạc Tinh Thần cười cười, nói:
- Cửu ca từ nhỏ đã nhìn ngươi lớn lên, đối chút tiểu tâm tư này của
ngươi còn không rõ như lòng bàn tay sao. Ngươi hâm mộ Tần cô nương chứ
gì! Nói thật, ta rất khó tưởng tượng người như Lý Lân vẫn còn có thể ôn
nhu như thế, chỉ cần từ phương diện đối đãi cảm tình mà nói, ta thật cảm thấy mặc cảm.
Lạc Tinh Thần trầm giọng nói.
- Việc đó và hắn có quan hệ gì, hắn đã có Tuyết Linh tỷ tỷ, còn có Ngao
Vô Tình xuất thân Long tộc, nghe nói còn có mấy phu nhân khác, một tên
đại hoa tâm như vậy làm sao có thể hợp với bản cô nương.
Lạc Khuynh Thành nói, nhưng vẻ phức tạp trong đáy mắt làm cho Lạc Tinh
Thần vừa nhìn đã biết lời nàng nói và suy nghĩ trong lòng không ăn khớp
nhau.