Tam Thái Tử

Chương 725: Thần thông của Ám Ảnh




Nếu điều này làm Lý Lân phải bỏ cuộc thì thật quá đáng tiếc rồi. Trong nhất thời Lý Lân ngược lại không chú ý đến.

Chính trong lúc Lý Lân đang xoay sở thì một ý niệm từ trong Lục Mang Tinh truyền ra, điều này làm Lý Lân có chút kích động.

Sau đó thì Lý Lân lợi dụng chân khí của bản thân mình mà tạo ra một vòng bảo vệ cách li với áp lực của hỗn độn mà đưa một bóng đen vào trong vòng bảo vệ đó.

Meoooo Grào !

Một tiếng kêu như tiếng mèo nhưng lại có chút giống tiếng hổ gầm vang lên, một con mèo nhỏ màu đen to bằng nắm tay xuất hiện trong vòng bảo vệ của Lý Lân. Hai mắt đen tuyền của nó như rất phấn khích mà dán chặt vào Lý Lân, điều này thật vô cùng quyến rũ.

- Ám Ảnh, ngươi có thể phá vỡ cấm chế này chăng?

Bóng đen vừa rồi chính là Ám Ảnh, tiếng kêu cũng chính là của nó. Có điều với cấm chế nơi này thì sao nó có thể phá vỡ được chứ. Do đó Lý Lân không có chút hi vọng nào vào Ám Ảnh, đến cả một cường giả bán Thần cấp như y còn không phá vỡ được thì với một con mèo vừa đạt đến cảnh giới Võ Tôn, đến nói còn chưa nói được, thực lực thua xa Lý Lân thì căn bản không có năng lực này.

Meoooo Grào !

Ám Ảnh liếc Lý Lân một cái như tỏ ra giận dỗi vì thái độ không tin tưởng của y vậy, sau đó thì nó xoay người lại phía cấm chế ngũ sắc kia. Ám Ảnh mở to miệng phóng ra một nguồn năng lượng màu xanh lá. Nguồn năng lượng xanh lá này xuyên qua không gian trong hỗn độn mà bám vào cấm chế ngũ sắc như là một chất keo dán vậy. Sau đó thì những tiếng tu tu la la vang lên, nguồn năng lượng xanh lá của Ám Ảnh phủ lên trên cấm chế không ngờ lại khiến cho cấm chế ngũ sắc từ từ tan biến dần đi.

Lý Lân vô cùng kinh ngạc với việc này, sức mạnh của cấm chế đó y vốn cũng không rõ, nhưng với thực lực của một cường giả Thần cấp bình thường thì thật rất khó mà đánh vỡ nó được, ngay cả Lý Lân cũng còn bị những đòn tấn công của mình dội lại mà làm bị thương. Vậy mà năng lực của Ám Ảnh lại có thể ăn mòn cả cấm chế này, trong tình huống cấm chế vẫn hoàn chỉnh mà ăn mòn làm nó khuyết vào một lối đi đủ để một người chui vào. Loại năng lực này thật khiến Lý Lân cảm thấy khó tin, và không ngờ Ám Ảnh lại có thể nắm bắt được năng lực kì diệu này.

Lý Lân cũng phát hiện ra là mình cần phải đánh giá lại năng lực của Ám Ảnh, con mèo nhỏ có chủng tộc rất mơ hồ này không ngờ lại có một năng lực diệu kì đến như vậy.

Meoooo Grào !

Ám Ảnh kêu lên một tiếng rồi mặt đầy đắc ý quay sang nhìn Lý Lân như là muốn tranh công với chủ nhân của mình vậy.

Lý Lân cũng cười tán đồng và nói :

- Anh bạn nhỏ, cố thêm chút nữa, chúng ta nhất định phải tiến vào bên trong nó.

Ám Ảnh gật đầu rồi tiếp tục há miệng phun ra ba nguồn năng lượng diệu kì màu xanh lá đó nữa. Cũng trong lúc này khí tức trên người nó đã suy yếu đi thấy rõ, chứng tỏ việc phun ra nguồn năng lượng xanh này đã làm cho nó tiêu hao rất nhiều sức lực.

Lý Lân có chút đau lòng nhưng cũng biết là không còn cách nào tốt hơn được nữa. Y chỉ biết điều động sức mạnh điều động tinh khí sinh mệnh mà truyền vào trong người của Ám Ảnh, sau một lúc thì gần như nó đã khỏe trở lại.

Một tiếng phụt vang lên như tiếng bánh xe bị xì lốp vậy, năng lượng xanh lá của Ám Ảnh cuối cùng cũng đã thành công tạo ra một lỗ lớn trên cấm chế. Lý Lân liền nắm lấy cơ một mà đem theo Ám Ảnh bay vào bên trong. Sau khi vào đến bên trong thì Lý Lân vừa quay lại nhìn đã thấy cái lỗ trên cấm chế đó đã dần dần nhỏ lại.

Lý Lân hiếu kì nói :

- Anh bạn nhỏ, thần thông của ngươi rốt cuộc là gì vậy?

Meoooo Grào !

Ám Ảnh nũng nịu dựa dựa vào người Lý Lân, nhưng Lý Lân hiển nhiên vẫn không nhận được bất kì ý thức nào của nó truyền vào mình. Ám Ảnh hoàn toàn không giống một con linh thú bình thường , phần lớn linh thú vừa sinh ra đã có một trí tuệ không nhỏ, đột phá đến cấp Tiên Thiên thì đã có thể mở miệng ra nói chuyện. Nhưng Ám Ảnh lại không phải là loại linh thú này, nó hiện nay đã ở cảnh giới Võ Tôn mà vẫn không cách nào mở miệng nói chuyện được, thậm chí đến những biểu đạt bằng hành động để diễn tả ý muốn của mình cũng còn rất không rõ ràng.

Lý Lân cũng không còn cách nào khác, y đặt Ám Ảnh lên vai mà đi vào một thế giới nhỏ chưa từng đặt chân đến bao giờ khi vượt qua bức tường cấm chế này.

Grào...!

Khí tức của Lý Lân vừa xuất hiện thì cả một thế giới nhỏ này như chấn động, vô số những hài cốt bắt đầu cố ý cử động, huớng về phía của Lý Lân.

Lý Lân vô cùng kinh ngạc, tiếp theo đó y tỏ ra khó hiểu không thôi. Những hài cốt vốn đã hoàn toàn mất đi linh hồn này, thậm chí hình dạng còn không hoàn chỉnh lại xác thật là đã cử động được rồi, còn chủ động tụ lại về phía Lý Lân nữa.

- Trong thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao những hài cốt này lại tấn công mình?

Sự hiểu biết về thi thể và hài cốt của Lý Lân là không nhiều, tình huống hiện tại đã nằm ngoài tầm hiểu biết của y.

Lý Lân cũng không mạo muội ra tay, với thực lực của y thì việc tránh những lượt tấn công nhỏ này thật sự quá đơn giản.

Lý Lân tức tốc hướng vào trung tâm của thế giới nhỏ này mà tiến vào, y có cảm giác nhục thân bị mất của mình đang ở đó.

Tùy theo những hành động của Lý Lân mà những hài cốt này bắt đầu điên cuồng cử động và tấn công y, thậm chí còn xuất hiện những hài cốt có năng lực đặc biệt nữa. Khi Lý Lân vào đến trung tâm của tiểu thế giới này thì quanh y đã xuất hiện những khô lâu và thây ma có thực lực cấp Võ Hoàng, thậm chí còn có những thi thể mặc giáp đồng, giáp thép rất khó gặp ở thế giới bên ngoài nữa.

Lý Lân lúc này đã ra tay, y đánh văng số những hài cốt chỉ bằng một chưởng mà thôi và tốc độ đi của y cũng không hề bị chậm lại.

Grào...!

Một tiếng kêu gào từ phương xa truyền đến, ma khí bốc lên khắp trời giống như là một cái thế ma vương đã thức tỉnh rồi vậy.

Lý Lân tỏ ra có chút lo lắng, y nghĩ đến lời của Cự Long nói về kẻ thần bí đang ngủ say trong vạn tộc tàng địa này. Lẽ nào hắn đã thức tỉnh rồi? Dự đoán này của Lý Lân đã làm y cảm thấy vô cùng bất an.

Có điều việc đã đến nước này thì cho dù là núi đao biển lửa thì Lý Lân cũng vẫn quyết định liều một phen. Đồng thời tiếng gào thét đó cũng đã như một chỉ lệnh với các hài cốt đang điên cuồng này, chúng lần lượt đứng yên rồi ngã xuống, có rất nhiều những hài cốt khổng lồ không biết là của chủng tộc này cũng bắt đầu sụp đổ thành một đống xương vỡ nát, cả vùng trời đất như vừa xảy ra một cơn mưa xương trắng vậy.

Lý Lân bắt đầu cảm thấy bất an và thủ thế phòng bị. Kẻ có thể mệnh lệnh cho cả đám hài cốt và khô lâu này thì thực lực khủng bố của hắn là điều không thể bàn cãi nữa.

Bao đất khổng lồ xuất hiện phía trước mắt, mà lúc đầu Lý Lân cho là một ngọn núi để chống trời cho thế giới này thì khi đến gần y lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đây căn bản không phải là một ngọn núi hay bao đất mà là một mộ phần, không những vậy phía trước một phần còn có một mộ bia cao ngất trời như là một ngọn núi chống trời cho thế giới này vậy.Việc làm khó khăn như thế này, Lý Lân tự cho là mình không thể làm nổi.

Khi Lý Lân đi đến chân của bia mộ kia thì phát hiện ra một huyệt đạo tối đen dẫn vào trong mộ. Trong lòng Lý Lân có chút do dự là không biết có nên tiến vào trong hay không. Căn cứ theo cảm giác của mình thì Lý Lân cho rằng nhục thân của mình đang nằm bên trong ngôi mộ đó, và tiếng gào thét khống chế tất cả khô lâu hài cốt trong thế giới này cũng từ trong đó mà phát ra.

Lý Lân cũng không đắn đo thêm nữa mà quyết định đi vào trong. Nhưng lúc y vừa chuẩn bị vào thì một đao khí màu đen từ bên trong động huyệt phóng ra. Lý Lân định thần lại rồi xuất ra hung kích đánh nát luồng đao khí vô danh đó.

Đồng thời cũng vào lúc này thì Lý Lân cảm thấy có chút quen thuộc đến kì lạ, nhưng y có thể bảo đảm rằng khí tức tà ác đến như vậy thì trên đời rất hiếm gặp.

Xoẹt...!

Một tiếng vụt kiếm quen thuộc truyền ra, từ trong động huyệt, vô số những kiếm khí phóng ra tứ phương tám hướng. Lý Lân cũng điên cuồng múa hung kích, có chút tốn sức để ngăn chặn những luồng kiếm khí này.

- Đây lẽ nào chính là kiếm khí của Bạch Hổ kiếm? Và vừa nãy chính là đao khí của Thanh Long đao? Điều này sao có thể được, hai thanh thần binh này lẽ nào đã mất đi thuộc tính thần thánh mà biến thành ma kiếm ma đao vô cùng tà ác chứ.

Lý Lân có chút kích động, y múa hung kích mà xông thẳng vào trong động huyệt.

Một tiếng ầm vang lên, một thanh trường đao đầy vết nứt hung hãn chạm vào hung kích của Lý Lân, sức mạnh khủng khiếp của nó đã đánh bật hung kích và đánh văng Lý Lân ra ngoài trở lại.

- Sức mạnh thật khủng khiếp quá, chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy?

Lý Lân định thần trở lại, sức mạnh của y vốn dĩ dị thường hơn những kẻ khác rất nhiều, về phương diện so đọ sức mạnh thì Lý Lân rất hiếm khi thua. Nhưng lần này y đã gặp phải đối thủ rồi, đối phương chỉ bằng một thanh đao mà đã có thể đánh y văng lại ra ngoài, sức mạnh này có thể nói là hoàn toàn có thể áp chế Lý Lân.

Bịch Bịch Bịch!

Tiếng bước chân thình thịch từ trong động huyệt truyền ra, một bóng người cao to từ từ bên trong động huyệt tối tăm mà bước ra ngoài.

Kẻ này ôm thần binh trong tay, vận sức mạnh toàn thân để phòng vệ. Lý Lân biến sắc, giống như là đang nhìn thấy một điều gì rất khó tin vậy.