Tam Thái Tử

Chương 720: Bảo tàng truyền thừa của Tà tổ(5)




Lý Lân nhanh chóng chạy đến ôm bé gái đang run rẩy kia vào lòng.

Bé gái run rẩy ngước mặt lên, thì ra đây chính là khuôn mặt mà Lý Lân ngày đêm mong nhớ, y nói :

- Yên Nhiên, Yên Nhiên! Sao em lại ở đây?

- Anh ơi, anh ơi! Em sợ quá!

Hình dáng của cô bé không ngờ lại chính là em gái Triệu Yên Nhiên ở kiếp trước của Lý Lân. Bộ quần áo này cũng chính là bộ quần áo mà ngày xưa Yên Nhiên đã cùng Lý Lân lưu lạc, lang thang trên đường phố, có điều là nó sạch sẽ hơn rất nhiều.

- Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!

Lý Lân nhỏ giọng an ủi rồi sau đó cõng em gái mình lên lưng, y xé toạc chiếc áo đang mặc kết thành sợi dây và cột chặt Yên Nhiên vào lưng mình.

- Anh ơi, em sợ quá!

- Yên Nhiên ngoan, nhắm mắt lại đi!

Lý Lân trầm giọng nói rồi nhanh chóng nhấc một chiếc ghế mềm lên đập đập vào ngọn lửa. Sau khi tạo ra một lối đi nhỏ trong biển lửa thì y nhanh chóng nhảy từng bước ra ngoài.

- Cứu tôi, cứu tôi với!

Phía sau Lý Lân cũng có người kêu cứu, nhưng lại không có dũng khí để nhảy ra ngoài biển lửa như y.

Trên mặt và ngực của Lý Lân bắt đầu đau nhức, cả thân trước của y như bị sức nóng của lửa làm cháy bỏng và nứt toạc cả ra. Máu tươi từ trong đó mà chảy ra ngoài, tạo nên những vết thương nhất định trên người Lý Lân.

Con đường lửa này dài hơn cả dự liệu của Lý Lân, y có cảm giác chạy một đoạn rất dài rồi mà vẫn chưa thoát được ra ngoài.

- Con mẹ nó! Đừng hòng lấy được mạng của lão tử ta!

Lý Lân hét lớn, quên cả đau đớn mà điên cuồng xông ra ngoài.

Vù...!

Một trận gió mát thổi đến làm Lý Lân không những không cảm thấy thoải mái mà còn đau đớn hơn nữa. Nhưng hiện tại y cũng không có thời gian mà để ý đến việc này mà tăng tốc cõng em gái mình chạy thẳng ra ngoài. Sau khi phát hiện Yên Nhiên đã bị ngợp khói làm cho hôn mê, trên người chỉ có những vết thương nhỏ nhưng tính mạng bình yên vô sự thì Lý Lân như nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tiếp sau đó hai mắt Lý Lân tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.

Khi Lý Lân có cảm giác trở lại thì y đã ở trong bệnh viện, toàn thân trước đau nhức vô cùng của y nay đã được chữa trị phần nhiều, bây giờ Lý Lân chỉ còn cảm thấy tê và ngứa. Điều này chứng tỏ các tế bào trong cơ thể Lý Lân đang dần dần hồi phục.

- Anh ơi, anh tỉnh rồi!

Một giọng nói quan tâm từ trước mặt Lý Lân cất lên.

Lý Lân định thần lại và thần sắc y có chút mâu thuẫn nói :

- Yên Nhiên?

- Anh ơi, cám ơn anh đã cứu em! Nhưng mà tại sao đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà anh lại gọi em là Yên Nhiên?

Giọng nói ngây thơ của Triệu Yên Nhiên càng làm cho Lý lân thêm phần trầm lặng.

Cửa phòng bệnh mở ra, một y tá dáng vẻ cao gầy bước vào.

Hai mắt Lý Lân như trố ra, không cầm được lòng mà nói :

- Vãn Tình, sao muội lại là y tá của nơi đây?

Cô y tá với hình dáng của Lâm Vãn Tình hiều kì hỏi :

- Vị tiên sinh đây biết tôi sao?

Lý Lân như đờ người ra, không biết trả lời cô y tá bằng cách nào.

- Anh ơi, anh có đói không? Chị đã đi mua đồ ăn cho anh rồi.

Nói xong thì một cô gái ăn mặc đơn giản có mái tóc dài bước vào.

Cô gái nhìn Lý Lân có chút gì đó lạ thường nói :

- Anh tỉnh rồi? Cám ơn anh đã cứu em gái của tôi.

Lý Lân có chút khó xử, cười nói :

- Đừng... Đừng khách sáo! Thật ngại quá, cô trông rất giống với một người bạn của tôi.

- Thật sao? Cô ấy tên gọi là gì?

Cô gái nhìn Lý Lân cười và trả lời, có điều trong giọng nói của cô thì có vẻ như không tin lắm vào lời của Lý Lân.

Lý Lân nói :

- Cô ấy tên là Tần Tuyết Linh, là vợ của tôi.

Cô gái sắc mặt tối sầm, sau đó thì có chút thẹn thùng.

- Tên vô lại này, nếu không niệm tình anh đã cứu em gái tôi thì tôi đã không tha cho anh rồi.

Nhìn cô gái nổi giận mà Lý Lân thấy vô cùng kì lạ, cả người y như hóa đá, tính cách của cô gái này quả thật là quá giống với Tần Tuyết Linh.

Triệu Yên Nhiên tỏ ra không hiểu nói :

- Anh ơi, chị của em đúng là tên Tần Tuyết Linh, nhưng chị ấy không phải là vợ của anh, đây là lần đầu bọn em gặp anh mà!

- Cô tên Tần Tuyết Linh?

Lý Lân cau mày rồi đột nhiên quay sang nhìn cô y tá hỏi :

- Tiểu thư có phải họ Tống, tên Vãn Tình?

Lâm Vãn Tình trả lời :

- Anh gọi tôi là Vãn Tình thì đúng rồi, nhưng tôi không phải họ Tống, tôi họ Lâm, Lâm Vãn Tình!

Lý Lân hít một hơi thật sâu, y đã hiểu rõ trong thế giới kiếp trước của ảo giác này thì cũng có pha trộn vào những người trong kiếp này.

Lý Lân quay sang nói với Tần Tuyết Linh sắc mặt đang cau có :

- Thật ngại quá, tôi đã quá càn rỡ rồi!

Nhìn thái độ nhận lỗi tích cực của Lý Lân và lại thêm vào y vừa vì cứu em gái mình mà suýt mất cả mạng thì Tần Tuyết Linh cũng nể mặt mà không chấp nhất nữa.

- Anh đói rồi phải không, tôi có mua đồ ăn cho anh đây.

Vừa nói Tần Tuyết Linh vừa mở túi nhựa lấy ra vài cái bánh bao để trên đầu giường của Lý Lân.

Lý Lân gật gật đầu, lấy một cái mà ăn, nói thật thì mùi vị cũng rất bình thường, có thể nói là không phải thức ăn ngon.

Ực...!

Triệu Yên nhiên nhìn cái bánh bao trong tay Lý Lân mà nuốt nước bọt, hiển nhiên là không muốn Lý Lân nhìn thấy.

Lý Lân có chút ngạc nhiên rồi lấy một cái đặt vào tay Triệu Yên Nhiên.

- Yên Nhiên, em cũng ăn đi!

- Em... Không được, cái này là mua cho anh mà.

Triệu Yên Nhiên không lấy, nhưng trong mắt thì tỏ ra có chút thèm thuồng.

Trong lòng Lý Lân vô cùng chua xót, không nói gì thêm mà dúi cái bánh vào tay cô bé.

- Ăn đi em, sau này anh sẽ cho em ăn hết những món ngon trên đời này, một cái bánh bao thì có là gì chứ.

Lời của Lý Lân làm Tần Tuyết Linh cau mày, nhưng nhìn cô em gái vừa nhỏ lại vừa gầy của mình thì hai mắt cô cũng như đỏ cả lên.

Lý Lân chỉ ở lại bệnh viện một ngày, không phải y không muốn ở lại để hưởng thụ những tiện nghi trong bệnh viện mà là chị em Tần Tuyết Linh thật quá nghèo. Lý Lân hôn mê mấy ngày qua đã làm cho chị em cô phải mượn một số tiền rất lớn. Do đó sau khi biết được chuyện này thì Lý Lân thà chấp nhận để gương mặt và toàn thân mình đầy vết sẹo vì phỏng còn hơn là nhìn thấy chị em Tần Tuyết Linh phải cố gượng cười như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt mình.

- Ta cần có tiền!

Lý Lân ngửa mặt lên trời mà nói, trong thế giới ảo giác này tuy y đã bị cấm chế tu vi và phong ấn đi sức mạnh, nhưng thân thể Lý Lân đã đạt đến cảnh giới bất diệt thể của Thần cấp và ẩn chứa bên trong nó một tiềm lực vô cùng lớn. Do đó Lý Lân không cần quan tâm gì đến những vết sẹo này thì nó cũng sẽ tự động mà hồi phục.

Kiếp trước của Lý Lân là một sát thủ, lính đánh thuê, thứ y tinh thông chỉ là phương pháp giết người. Nhưng có điều đây là Hoa Hạ, pháp luật nghiêm khắc, nếu giết người thì phải bị đền mạng. Còn nếu ra khỏi quốc gia này thì y lại không có chứng minh thư.

Sau khi suy nghĩ rất lâu thì cuối cùng Lý Lân cũng đã nghĩ ra cách để kiếm tiền, đó chính là đi đánh bạc.

Cho dù Hoa Hạ có là một quốc gia có pháp luật nghiêm ngặt đến mức nào thì những nơi như sòng bạc là hoàn toàn không thể loại trừ tận gốc được. Ở khắp các đầu phố cuối hẻm người ta công khai đánh mạt chược, còn những sòng bạc đen thì với người thường xuyên đi lại trong hắc đạo như Lý Lân mà nói cũng không là nơi khó tìm.

Lý Lân không trực tiếp đi đến sòng bạc vì hiện tại y không có tiền. Với những nơi như sòng bạc nếu y không có tiền mà vào đó thì căn bản không có tư cách để đánh bạc.

Mục tiêu đầu tiên của Lý Lân chính là những chiếu bạc trên đường phố, tuy rằng số tiền đặt cược ở những nơi này không lớn, nhưng nếu kiên trì thì y cũng có thể tích lũy được một số vốn.

Và rất nhanh Lý Lân đã đi khắp các bàn mạt chược trên những con phố, với tài đánh bạc và kĩ thuật của y thì những người bình thường này thật không phải là đối thủ.

Chỉ vẹn trong vòng chưa đến ba ngày mà Lý Lân đã lập nên một kì tích, đánh khắp gần trăm chiếu bạc lớn nhỏ mà không thua bất cứ một trận nào, y cũng đã từ một người không có đồng nào trong túi mà dần biến thành một gã giàu có nắm trong tay hàng vạn đồng. Cũng vào lúc này thì những vết thương trên người Lý Lân đã hoàn toàn hồi phục lại bình thường, chỉ có điều là phần da của y rất mỏng và mềm mại làm y có cảm giác mình như là một cô gái vậy.

Để vào được sòng bạc thì Lý Lân cũng đã lân la tạo quan hệ với một số tay trong hắc đạo, dẫu sao thì sòng bạc cũng là một nơi bị cấm trong quốc gia này, nếu không quen biết gì thì thật là dù y có tiền cũng không thể nào vào trong được.

Vừa vào đến sòng bạc thì Lý Lân không khỏi cau mày, nơi này không chỉ ít loại hình đánh bạc, khách đến chơi không đông mà những khách này vừa nhìn là biết không phải những kẻ giàu có đích thực.

Lý Lân vô cùng thất vọng và chỉ biết còn nước còn tát, bắt đầu vào đánh. Với tài bài bạc của y thì những người trong sòng bạc, thậm chí là thợ đánh bạc tọa trấn nơi này cũng không phải là đối thủ. Chỉ trong một ngày mà sòng bạc đã không còn trụ vững được nữa, chúng gọi một đám người lên vây lấy Lý Lân. Những tên bảo kê cho sòng bạc này đều là những kẻ có thân hình cường tráng, chỉ tiếc là Lý Lân cũng không phải là người thường, cho dù thực lực không còn thì y cũng không phải là người mà đán côn đồ bình thường này có thể đối phó được.