Tam Thái Tử

Chương 718: Bảo tàng truyền thừa của Tà tổ (3)




- Ta đương nhiên cũng muốn, nhưng so với cái chìa khóa này, hiện tại ta càng thêm cần minh hữu có thể hợp tác!

Tà Tôn trầm giọng nói.

- Vì sao lựa chọn ta? Trước kia chúng ta còn là địch nhân a?

Lý Lân cười cười hỏi.

- Từ khi chúng ta liên thủ ra tay thì đã không phải rồi. Ta không có địch ý gì với ngươi, nếu không, khi ở Hỗn Loạn Lĩnh cũng không dứt khoát rời đi như thế!

Tà Tôn trầm giọng nói.

Lý Lân không giải thích được, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.

- Ta biết ngươi không tin, nhưng ta căn bản không cần lừa dối ngươi. Ngươi nên biết, ta là cao thủ Thần cấp, chỉ là bị Tôn thượng giam cầm thực lực, điều này còn cảm ơn ngươi.

Tà Tôn trầm giọng nói.

- Cảm ơn ta? Hình như ta cũng không làm gì a?

Lý Lân hỏi lại.

- Không, lần trước giao thủ với ngươi ở Hỗn Loạn Lĩnh, ta đã hấp thu một chút chân khí màu lam từ trên người ngươi, đúng là nó làm cho năng lượng giam cầm thần hồn bị buông lỏng, do đó, thực lực của ta có khả năng khôi phục. Cho nên nói, trước kia chúng ta là địch nhân, nhưng ngươi cũng coi như là ân nhân của ta. Ta là người ân oán rõ ràng, tự nhiên không thể tiếp tục làm địch nhân của ngươi.

Tà Tôn trầm giọng nói.

Lý Lân yên lặng nhìn hắn, trong lòng suy tính lời này là thật hay giả. Nhưng nhìn hai mắt trong suốt của hắn cũng không giống là đang nói dối.

- Tạm thời như vậy đi, ta không có khả năng hoàn toàn tín nhiệm ngươi!

Lý Lân nói.

- Đó là tự nhiên, bây giờ chúng ta là minh hữu, muốn dùng toàn lực cướp hết toàn bộ chìa khóa. Ta nghĩ lấy được càng nhiều chìa khóa, khả năng đạt được bảo tàng truyền thừa càng lớn!

Tà Tôn trầm giọng nói.

Lý Lân gật đầu, trong mắt lộ ra chút phức tạp nhàn nhạt. Không nghĩ tới địch nhân lại trở thành minh hữu nhanh như vậy. Thật sự ứng với một câu kiếp trước, giữa người với người không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Lý Lân cùng Tà Tôn hợp tác rất đột ngột, nhưng không thể không nói, hiệu quả thực sự rất tốt. Nhất là sau khi giết tiếp người mà Tà Tôn liên hệ lúc trước, hai người có thể nói là đơn giản là mưu tài hại mạng rồi…

Khi hai người xử lý tên thanh niên phong cách, trong tay Lý Lân đã có ba cái chìa khóa, mà phía Tà Tôn cũng có hai cái.

- Đây là chuyện gì? Bốn người các ngươi đều có được chìa khóa?

Lý Lân khó hiểu hỏi, nếu thật là như thế, bọn họ không thể từng người một bước vào như vậy.

- Đương nhiên không phải, lúc trước chỉ có mình ta đoạt được chìa khóa. Chìa khóa mà bọn họ có được, không thể nghi ngờ gì là phục kích những người có được chìa khóa. Ngồi đi, tạm thời cứ kiên nhẫn chờ đợi, tiếp theo còn có bốn cái chìa khóa đang còn phân tán ở bên ngoài!

Tà Tôn trầm giọng nói.

Lý Lân lộ vẻ ngưng trọng, ba người có thể tụ tập tới trong tình huống không lâu, hiển nhiên, những người có được chìa khóa kia đã tập trung ở một nơi.

- Rốt cuộc thì các ngươi là thế lực gì?

Lý Lân trầm giọng hỏi, có thể có được nhiều cao thủ như vậy, không thể vô thanh vô tức như thế mới đúng.

- Nói thật, ta cũng không quá rõ, ta cũng bị người ta bắt rồi phong ấn, thành tượng gỗ của bọn hắn!

Tà Tôn nói.

Lý Lân cau mày, với thực lực của Tà Tôn mà tin tức mình muốn cũng không rõ ràng, thế lực này cũng quá mức thần bí.

- Bọn họ thuộc Liễu tộc, là một trong những gia tộc trong tám đại thế gia lánh đời thượng cổ!

Giọng nói ồm ồm sau lưng hai người vang lên. Lý Lân cùng Tà Tôn đồng thời quay người lại, hài cốt Cự Long kia đang nhìn hai người.

- Tiền bối, thế gia lánh đời là gì? Là một gia tộc siêu cấp sao?

Lý Lân nghi hoặc hỏi, hắn cũng đã nghe nói tới gia tộc lánh đời, nhưng mà thực lực hùng mạnh như thế đúng là hiếm thấy, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

- Khác với gia tộc trong miệng các ngươi, tám đại chủng tộc thượng cổ là huyết mạch chủng tộc, phàm là người kế thừa huyết mạch của chủng tộc đều là người một tộc. Mặt khác, gia tộc lánh đời thượng cổ đầu tiên là Long tộc.

Cự Long nói.

- Nói vậy thì Liễu tộc này cũng vậy? Chẳng lẽ bọn họ kế thừa huyết mạch cây liễu sao?

Lý Lân cảm thấy chuyện này thật sự hoang đường.

- Không sai, những gia tộc này đều là hậu duệ của Thần Liễu, chỉ là huyết mạch truyền thừa tới đời những kẻ này đã loãng đi rất nhiều, gần như không còn rồi. Thần Liễu sống rất lâu, sinh mệnh lực cường đại, cũng giống như ba người các ngươi vừa giết, bọn họ chỉ cần còn lại một tia huyết nhục là có thể sống lại!

Hài cốt Cự Long nói.

Lý Lân biến sắc, thần thức bắn vào trong huyết tế đàn, quả nhiên, máu thịt còn sót lại của người mặt quỷ, lão già tóc bạc cùng với thanh niên phong cách đang có một luồng sinh cơ đang lớn mạnh.

- Nếu không để ý tới thì bọn họ sẽ như thế nào?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Ngươi thấy cây liễu chưa? Một cành của nó mà sinh trưởng lần nữa thì có thể trưởng thành thành một gốc liễu. Nếu ngươi mặc kệ, có ba luồng sinh cơ này, không quá ba ngày thì sẽ dựng dục ra sinh mạng mới. Hơn nữa, tại địa phương như huyết tế đàn này, thực lực sẽ trở nên vô cùng cường đại.

Hài cốt Cự Long ồm ồm nói.

Thần sắc Lý Lân vừa động, rễ cây sinh mệnh đâm vào trong huyết tế đàn, sau đó phát triển như kén tằm mà bao lấy ba luồng sinh cơ.

- Cây sinh mệnh, vậy mà ngươi có được một gốc cây sinh mệnh, xem ra ba người này không thể thoát rồi!

Cự Long kinh ngạc nói.

Lý Lân không chút thay đổi, thúc dục lực lượng Lục Mang Tinh thu lấy ba luồng sinh cơ này vào trong không gian Lục Mang Tinh, sau đó bị cây sinh mệnh thật lớn cắn nuốt.

So với cây sinh mệnh cực kỳ khổng lồ, ba tia sinh mệnh lực này quả thực quá nhỏ bé không đáng để tâm. Nhưng một màn xảy ra làm cho Lý Lân khiếp sợ, sau khi cắn nuốt ba luồng sinh cơ này, cây sinh mệnh lại điên cuồng rung động, thể tích khổng lồ lại rút lại một chút, nhưng khí tức sinh mệnh lại càng thêm nồng đậm.

Dưới chân cây sinh mệnh, trong hồ sinh mệnh,một con lươn từ trên mặt nước vọt ra, từ mấy tháng ngắn ngủi, nó từ chiều dài mười mấy phân đã biến thành vài mét, khí tức trên thân cũng trở nên cường đại hơn. Nhưng khác với những con lươn khác tiến hóa thành giao long, con lươn màu vàng này lại không có dấu hiệu tiến hóa, Ngao Vô Không chính là con lươn lớn lên này.

Con lươn nhảy dựng lên, rất nhanh lại chui vào trong hồ sinh mệnh mà khôi phục thực lực.

Bên ngoài, Lý Lân lộ vẻ kinh ngạc khó dấu.

- Tiền bối, thứ gọi là Thần Liễu kia có quan hệ gì với cây sinh mệnh hay không?

Lý Lân hỏi.

- Chuyện này thì ta cũng không rõ lắm, nhưng cả hai đều là thực vật, có lẽ có quan hệ cạnh tranh cũng nên!

Cự Long nói.

Ônggg….

Hư không hiện lên chút ánh sáng màu vàng đất, một thân ảnh xuất hiện trong không gian này.

- Vị được chọn thứ sáu!

Lý Lân cùng Tà Tôn biến sắc.

- Động thủ!

Lý Lân nói nhanh.

- Đợi một chút!

Sắc mặt Tà Tôn trở nên vô cùng khó coi, sau một lúc lâu mới truyền âm cho Lý Lân:

- Không nên động thủ, người này chính là cao thủ Thần cấp chân chính!

Lời của Tà Tôn làm cho Lý Lân kịch liệt biến sắc, không hiểu nói:

- Không phải là cường giả Thần cấp đã không thể ra nữa sao?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Không có đơn giản như vậy, đại lục Thương Long quá lớn, làm sao có thể đem hết những cường giả trong thiên địa này mang đi. Hơn nữa trên thân người này có bảo vật khác thường, có thể trấn áp khí tức bản thân.

Tà Tôn trầm giọng nói.

Trên mặt người mới đến rất mơ hồ, hiển nhiên không muốn để người khác nhận ra thân phận mình. Người này lạnh lùng liếc nhìn Lý Lân cùng Tà Tôn, nhất là khi nhìn tới Tà Tôn, đồng tử nhịn không được mà co lại. Hiển nhiên hắn cũng nhận ra Tà Tôn là cường giả Thần cấp, chỉ là dùng bí pháp giam cầm thực lực bản thân. Sau khi lắc mình một cái, hắn bay tới một tòa cự thạch đã phong hóa, khoanh chân ngồi xuống.

- Yên lặng quan sát rồi tính!

Tà Tôn trầm giọng nói.

Lý Lân gật đầu, khiêu chiến cường giả Thần cấp, đầu của hắn còn chưa bị úng nước.

Trong nháy mắt, một canh giờ đi qua, tia quang mang Lý Lân chờ đợi kia rốt cuộc đã xuất hiện lần nữa, nhưng bóng người này vừa xuất hiện làm cho Lý Lân biến sắc.

Trong không gian Lục Mang Tinh, Lạc Khuynh Thành cũng cả kinh, nhịn không được hô lên:

- Là khí tức của Cửu ca, sao Cửu ca lại có thể tới đây?

- Ngươi xác định không cảm giác sai?

Tần Tuyết Linh hỏi.

- Sẽ không sai, thật sự là khí tức của Cửu ca, quá tốt rồi, hắn cũng không bị nhốt tại hoàng cung!

Bên ngoài, sắc mặt Lý Lân có chút trầm trọng.

- Hắn là bằng hữu của ta, không cần ra tay!

Lý Lân mở miệng nói với Tà Tôn.

Tà Tôn sửng sốt, lộ vẻ hiểu được. Về phần cao thủ Thần cấp kia, không chút liếc nhìn tới Lạc Tinh Thần.

Tia sáng tán đi, một thân ảnh thon dài mặc hoàng bào xuất hiện trước mặt mọi người.

- Lạc huynh, đã lâu không gặp!

Lý Lân bước tới, hữu ý vô ý chắn trước Tà Tôn cùng cao thủ thần bí kia với Lạc Tinh Thần.

- Ngươi là… Lý huynh? Sao lại xuất hiện tại nơi này?

Lạc Tinh Thần kinh ngạc hỏi.

- Lý do của chúng ta đều giống nhau, nhưng nhân số hiện tại cũng không phải toàn bộ!

Lý Lân mở miệng, chuẩn bị mang những gì biết về chín cái chìa khóa nói cho Lạc Tinh Thần nghe.

- Người đã tới đủ, hiện tại mở ra bảo tàng truyền thừa của Tà Tổ, bọn ngươi, ai có thể có được cơ duyên mở ra truyền thừa!

Hài cốt Cự Long trầm giọng nói, sau đó nó ngửa đầu gầm thét, một viên long châu hai màu vàng đen từ trong miệng nó bay ra, ầm ầm xuyên qua mặt đất. Mặt đất không ngừng nổ vang, một tòa thành đen thùi lùi chậm rãi dâng lên, trên cửa tòa thành viết một chữ “TÀ” với phong cách cổ xưa, cả tòa kiến trúc lộ ra tà khí quỷ dị.