Tam Thái Tử

Chương 717: Bảo tàng truyền thừa của Tà tổ(2)




- Không cần gấp, Tà Tổ là chủ nhân của ta, từ danh hào cũng có thể thấy được, ngài ấy cũng không phải là người tốt gì. Muốn đạt được bảo tàng truyền thừa của người, không phải ai cũng có thể làm được. Nhưng mà bảo tàng Tà Tổ có chín chìa khóa, bây giờ chỉ có hai người, còn lâu mới có thể mở ra bảo tàng truyền thừa!

Bộ xương cự long lớn tiếng nói.

- Chín cái? Sao nhiều như vậy?

Tà Tôn lộ vẻ mặt khó coi nói.

- Chín cái rất nhiều ư, số chín là số cực trí, bởi vậy, thời thượng cổ thường dùng nhiều nhất là số chín!

Hài cốt Cự Long cũng rất nhàm chán, cũng nói rất nhiều. Hiển nhiên, trải qua vô tận năm tháng sống một mình ở nơi này, một con rồng cũng trở thành kẻ hay lải nhải. Không ai biết hắn đã sống trong bộ dáng này bao lâu rồi, nhưng cũng không ai dám khinh thường thực lực của hắn.Nhưng chín cái chìa khóa cũng làm cho trong lòng Lý Lân cùng Tà Tôn nảy sinh ra ý niệm khác nhau.

Không gian cực lớn này cực kỳ trống trải, trừ bộ xương Cự Long không biết sống qua bao nhiêu năm tháng kia, cũng chỉ còn lại hài cốt cực lớn. Khi thấy những hài cốt này, Lý Lân còn cho rằng mình tới đúng chỗ rồi, phóng thần thức ra tìm kiếm bản thể đã thất lạc của mình, nhưng sau khi tra xét một vòng, trên mặt hắn tràn ngập thất vọng. Hài cốt nơi này có tuổi thấp nhất cũng mấy chục vạn năm rồi, thậm chí cả trăm vạn năm cũng có, có vài phần hài cốt đã hóa thành bột mịn dưới năm tháng, lưu lại thần huy nhàn nhạt, chứng tỏ những người này lúc còn sống cũng không phải nhân vật tầm thường.

Tà Tôn cũng không tìm Lý Lân gây sự, bởi vì hắn hiểu được, nếu tìm Lý Lân gây phiền toái bây giờ sẽ làm cho kẻ tới sau làm ngư ông đắc lợi. Chín cái chìa khóa truyền thừa của Tà Tôn, dù không phải một người một cái thì cũng không phải chỉ có hai người bọn họ mới có thể tới. Tà Tôn cùng Lý Lân không có quá nhiều thù hận, thậm chí, Tà Tôn vẫn thầm thưởng thức phần thiên phú nghịch thiên của Lý Lân. Nếu không phải hai bên đối lập, hắn căn bản sẽ không nhiều lần giao thủ với Lý Lân.

- Tiền bối, ngài có biết chuyện về Long tổ cường đại nhất Long tộc không?

Lý Lân đi tới bộ hài cốt Cự Long lớn như ngọn núi, mở miệng hỏi. Luận về hình thể, Lý Lân thậm chí không thể lớn hơn một cục xương nhỏ nhất trên thân Cự Long, luận về thực lực, hai người cũng không phải là một cấp bậc. Nhưng hài cốt Cự Long bị nhốt ở đây thật sự quá lâu, hiện tại, dù một con kiến muốn nói chuyện thì cũng đủ làm nó vui vẻ không thôi.

- Long tổ mạnh nhất? Không nghe nói qua, có lẽ Long tổ mạnh nhất xuất hiện sau khi ta ngã xuống. Tiểu tử, ngươi hỏi cái này làm gì?

- Tiền bối, lúc trước ta trở lại Thần Long tộc, vừa gặp phải kẻ vượt qua Long tổ mạnh nhất Long tộc trở về!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Long tộc cuối cũng cũng phân liệt ra rồi, lúc trước đã xảy ra chuyện này rồi, chỉ là có những lão già như chúng ta áp chế, hai tộc Thần Long, Cự Long mới không phát sinh phân chia. Nhưng vết rách kia đã được bù lại thế nào cũng không thể khôi phục tới tình trạng như ban đầu.

Hài cốt Cự Long cảm thán nói.

- Vậy tiền bối có biết Thánh Quân hay không?

Lý Lân lại hỏi tới một nhân vật mang đầy nghi vấn.

- Thánh Quân? Đây là tôn hiệu sao? Nếu như là tên thì ta còn biết một hai, nhưng tôn hiệu truyền lại đời sau, một kẻ bị nhốt ở đây từ xa xưa như ta làm sao biết được!

Hài cốt Cự Long trầm giọng nói.

- Ta hoài nghi cường giả thượng cổ đua nhau sống lại chính là bút tích của Thánh Quân! Tiền bối, Tà Tổ đã vẫn lạc rồi sao? Có thể truyền thừa của Tà Tổ cũng là bút tích của hắn hay không?

Lý Lân lại hỏi tiếp.

- Hẳn là vẫn lạc rồi a, một trận chiến cuối cùng, ta trọng thương tới chết, là chủ nhân mang ta phong ấn ở nơi này, cũng để là bảo tàng truyền thừa, sau đó thì không trở lại nữa.

Trong giọng nói của hài cốt Cự Long mang theo chút thương cảm.

- Rốt cuộc thì thượng cổ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao từng vị cường giả thượng cổ theo nhau ngã xuống?

Lý Lân trầm ngâm hỏi.

- Chuyện này ta cũng muốn nói cho ngươi biết, tiếc là khi ta sống lại thì thần hồn lại không được hoàn chỉnh, bởi vậy, có rất nhiều chuyện ta cũng không nghĩ ra. Tóm lại, trận chiến ấy phi thường thảm thiết, toàn bộ đại lục Thần Thánh đều bị phế rồi!

Cự Long trầm giọng nói.

- Thiên địa bị đánh phế đi? Vậy tiền bối có biết Long tộc Thương Long không?

Lý Lân đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhớ tới nguồn gốc của đại lục Thương Long, trầm giọng hỏi.

- Thương Long là bạn tốt của ta, nhưng mà thiên phú của hắn vượt xa hơn ta nhiều, trước khi ta tham chiến, hắn đã thành công đột phá tới cảnh giới Tổ Long, chính là thanh niên cao thủ nổi tiếng nhất của Long tộc!

Cự Long trầm giọng nói.

Lời của nó làm cho Lý Lân có chút phấn khích, nhìn hài cốt của Cự Long liền biết nó có tuổi không nhỏ, nhưng có thể sánh ngang hàng với Thương Long đã cứu vớt cả đại lục, phần tư lịch này đã khủng bố tới mức rối tinh rối mù rồi. Ngay cả Tà Tôn phía xa cũng lộ vẻ kinh ngạc, “đồ cổ” a, đây là “đồ cổ” chân chính a!

- Tiền bối, ngài có biết ngoài không gian nơi này thì còn có không gian bí ẩn nào khác không?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Cái này thì lão phu biết, nơi này thật không đơn giản, tại thời kỳ đại chiến thượng cổ thì đây chính là một nơi tị nạn trọng yếu. Bởi vậy có vô số không gian nhỏ, nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, sau khi ta tỉnh lại thì phát hiện những không gian nhỏ đã thiếu đi rất nhiều. Nhưng cũng không phải là không có, nếu muốn đi vào thì phải coi cơ duyên.

Hài cốt Cự Long nói.

Lý Lân gật đầu, hiển nhiên bản thể của mình bị vây trong một tiểu thế giới nào đó, về phần đi như thế nào, trong lòng Lý Lân cũng không có chút đầu mối nào.

Ôngggggg….

Một tia kim quang chớp lóe qua sơn cốc, người hậu tuyển thứ ba xuất hiện.

Lý Lân biến sắc, đối phương hiển nhiên là kẻ mặt quỷ trấn giữ bên ngoài địa huyệt. Chỉ là không biết vì sao, nếu đã có được chìa khóa bảo tàng thì sao bây giờ hắn mới xuống.

- Tiểu tử, hắn bị thương, chúng ta liên thủ diệt hắn!

Một thanh âm nhỏ bé như tiếng muỗi kêu truyền vào trong tai Lý Lân.

Thần sắc Lý Lân hơi thay đổi, nhìn về hai người phía xa, hắn khẽ gật đầu.

- Tà Tôn, ta cũng biết ngươi không chết!

Người mặt quỷ thấy Tà Tôn bình yên vô sự, cười trào phúng nói.

Rầm một tiếng, Tà Tôn mạnh mẽ xuất thủ, công kích cường hãn còn chưa đạt tới Thần cấp, nhưng đã tiếp cận cực kỳ gần. Có thể nói, chỉ cần Tà Tôn tăng lên một phần lực lượng thì liền có thể phát huy ra lực lượng Thần cấp.

Ầm! Người mặt quỷ bị đánh bay, trên mặt nạ quỷ xuất hiện vết rách.

- Tà Tôn, ngươi điên rồi, chúng ta chính là đồng bọn!

Người mặt quỷ tức giận nói.

Ngay tại lúc này,cảm giác lạnh lẽo toàn thân từ sau lưng truyền tới, theo bản năng, hắn muốn trốn tránh, tiếc là đã chậm rồi, một luồng khí huyết sát khủng bố bùng nổ, lưỡi dao sắc bén kinh khủng kia từ bả vai hắn xẹt qua, người mặt quỷ vốn muốn chuẩn bị ra tay thì cánh tay trái đã mất đi cảm giác.

Phốc một tiếng, cánh tay trái của người mặt quỷ rơi xuống, máu tươi văng khắp nơi.

Người mặt quỷ phát ra tiếng kêu rên, điên cuồng theo không gian bên cạnh mà bỏ chạy.

Lý Lân cùng Tà Tôn được thế không tha người, công kích khủng bố không ngừng đuổi giết người mặt quỷ.

- Tà Tôn, tên phản đồ nhà ngươi, ngươi không sợ Tôn chủ tìm ngươi tính sổ sao?

Người mặt quỷ rống giận, tiếc là Tà Tôn không chút để ý tới, công kích càng thêm hung mãnh, không để cho đối phương có cơ hội chữa trị thương thế.

Lý Lân vung Hung kích, không ngừng ép nhỏ không gian sinh tồn của đối phương, phối hợp với công kích của Tà Tôn. Hắn không rõ quan hệ giữa người mặt quỷ với Tà Tôn, nhưng theo suy nghĩ của Lý Lân, song phương cũng không phải bằng hữu. Chó cắn chó thì hắn tự nhiên thuận theo bỏ đá xuống giếng, về phần vì sao trợ giúp Tà Tôn mà không giúp người mặt quỷ, đương nhiên là do Lý Lân hiểu biết Tà Tôn hơn. Như vậy, uy hiếp sẽ nhỏ hơn một chút so với người mặt quỷ mà hắn hoàn toàn không biết gì.

Phốc một tiếng, người mặt quỷ phát ra tiếng kêu không cam lòng, đầu lâu đã bị Tà Tôn chém đứt, cái mặt nạ quỷ cũng bị hung kích cùng với hung sát khi của Lý Lân mạnh mẽ xé nát, lộ ra khuôn mặt giống như lệ quỷ. Hai mắt kẻ này nhìn chằm chằm vào Tà Tôn, ánh mắt tràn ngập oán độc.

- Tà Tôn, ngươi không thể giết ta, Tôn chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ngươi chết rồi thì sẽ không còn giá trị lợi dụng, Tôn chủ sẽ không thể nào trách ta!

Tà Tôn đơn giản nói.

- Không, không được, ta nguyện nhận làm tùy tùng cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi!

Cái đầu lâu đã bị chém đứt ra lại lớn tiếng nói.

- Xin lỗi, ta không có hứng thú. Nhìn bộ dạng này của ngươi càng thêm ghê tởm, đừng nói chi là mỗi ngày theo bên cạnh ta!

Tà Tôn cười lạnh nói.

- Không, ta có bí mật muốn nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi phải đáp ứng không giết ta!

Người mặt quỷ lớn tiếng nói.

- Không có hứng thú,ngươi vẫn nên chết đi! Trên thế giới này không có gì an toàn hơn so với người chết!

Tà Tôn trầm giọng nói, giơ chân đạp xuống, mạnh mẽ tiêu diệt người mặt quỷ, sau đó, một cái chìa khóa màu vàng từ trên thi thể người mặt quỷ bay lên.

- Chìa khóa này thuộc về ngươi, xem như là thù lao hiệp trợ xuất thủ.

Tà Tôn trầm giọng nói.

- Ngươi không cần?

Lý Lân hơi kinh ngạc, trong suy nghĩ của hắn, khi chìa khóa của người mặt quỷ xuất hiện, kết minh giữa hai người liền tan rã, ít nhất cũng phải đánh nhau một hồi, thậm chí là solo sống chết cũng có khả năng. Không nghĩ tới Tà Tôn lại chủ động buông tha, điều này làm cho Lý Lân có chút khó hiểu.