Tam Thái Tử

Chương 710: Cầu viện đến từ Bích Lạc hoàng triều




Lý Lân bật cười nói :

- Ha Ha! Khẩu khí lớn lắm, nếu không biết ngươi thì ta còn tưởng ngươi là Tà Tổ thời thượng cổ nữa chứ! Lời của ta đã nói ra thì ko lặp lại. Phủ lĩnh chủ của ta được gầy dựng nên từ chiến tranh, còn chưa có gì khiến ta sợ hãi cả..

- Nếu đã như vậy thì chỉ còn cách là chiến đấu thôi!

Tà Tôn nhăn mặt, vận khí tức trong người ra chuẩn bị tấn công sát diệt Lý Lân.

Cửu Binh đang đứng bên dưới xem đột nhiên nói lớn :

- Tà Tôn đại nhân xin dừng tay, chúng tôi vừa nhận được tin tức mới, đã phát hiện ra chiếc chìa khóa thứ hai tại Phi Mã lĩnh, hiện tại đang có rất nhiều cao thủ đến tranh đoạt, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tà Tôn liền ngừng lại, trầm giọng hỏi :

- Đối phương có thân phận gì?

Cửu Binh vội vã trả lời :

- Là một kẻ tu hành độc lập, hiện tại e là hắn đang bị rất nhiều ngươi đuổi bắt rồi.

- Lập tức đi đến nơi đó!

Tà Tôn nhảy xuống khỏi lôi đài trong ánh mắt ngạc nhiên của Lý Lân, sau đó hắn mau chóng dẫn theo đám cường giả bán Thần cấp mà rời đi.

Trần Trinh liền truyền âm cho Lý Lân :

- Lĩnh chủ đại nhân, chúng tôi đã cho người mai phục khắp nơi rồi, chỉ cần ngài hạ lệnh thì lập tức có thể phục kích lấy thủ cấp của đám người kia.

Lý Lân lạnh lùng nói :

- Không cần đâu, đám người này sẽ không quay lại đây nữa. Bởi vì nếu còn quay lại thì chúng sẽ chết không toàn thây.

Châu Thiên Bảo phấn khích nói :

- Lĩnh chủ đại nhân, ngài đã đạt đến cảnh giới bán Thần cấp rồi sao?

Lý Lân trầm giọng nói :

- Vẫn còn thiếu một chút, có điều trước đó khi chiến đấu với Tà Tôn thì ta đã có thêm những giác ngộ mới, đây cũng là lần đầu ta tiếp cận với cảnh giới Thần.

Lý Lân trở về phủ đệ của mình, y không vội đi tìm người đã dẫn ra trận hào kiếp này là Lạc Khuynh Thành mà việc đầu tiên y làm là gọi người phụ trách những thông tin tình báo là ngũ hoàng tử tới.

- Ngũ đệ, có do thám được thông tin gì về đối phương không?

Ngũ hoàng tử trầm giọng nói :

- Vẫn chưa do thám được, có điều đối phương có thể quy nạp đến hơn mười cường giả bán Thần cấp làm tùy tùng thì thân phận hắn thật không đơn giản.

- Điều tra, bằng bất cứ giá nào cũng phải điều tra ra được thân phận thật của đám người đó.

Cũng trong lúc này, một tiếng bước chân dồn dập đi đến.

Lạc Khuynh Thành từ bên ngoài nói giọng vào :

- Lý Lân, muội có chuyện muốn cầu cứu huynh!

Lý Lân đưa tay ra hiệu lính gác cho Lạc Khuynh Thành vào, sau đó còn cho người gọi cả Tần Tuyết Linh đến tụ hợp. Trong thời gian này thì Tần Tuyết Linh vô cùng chăm chỉ tu luyện, chỉ tiếc là không có tiến triển gì mới, nếu so với cảnh giới cuồng bạo trước kia thì thật không thể nào so sánh được, hơn nữa lại càng không phù hợp với thiên phú của nàng. Kết quả này làm Lý Lân thêm phần mày mò suy nghĩ. Sức mạnh của Tần Tuyết Linh vốn đến từ nguyên tố chi tổ, mà nguyên tố chi tổ lại một phân thành năm, có lẽ khi cả năm người cùng lúc vận công thì mới có thể làm cho thực lực của họ có tiến triển được. Nếu như thật là như vậy thì công sức tu luyện của Tần Tuyết Linh mới không bị uổng phí.

Lý Lân mỉm cười nói :

- Tên Tà Tôn đó đã bị ta đánh đuổi rồi, không còn ai dám có mưu đồ gì với muội nữa đâu, muội có thể yên tâm rồi.

- Không phải việc đó, muội đến là muốn xin huynh hãy cứu lấy Bích Lạc hoàng triều!

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành tỏ ra vô cùng lo lắng, đây cũng là lần đầu Lý Lân thấy nàng ưu sầu đến như vậy.

Lý Lân kinh ngạc nói :

- Bích Lạc hoàng triều, Bích Lạc hoàng triều ra sao rồi?

Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :

- Muội vừa nhận được thư tín của cửu ca, theo lời y nói thì bên trong Bích Lạc hoàng triều có biến, rất nhiều quân đội tạo phản và không nghe theo sự lãnh đạo của huynh ấy nữa, một số đại quân có thực lực mạnh giờ cũng đã tan rã và bỏ ra ngoài các thế lực khác rồi. Cả một Trung Châu thành nay đã rất hỗn loạn, lão tổ thì bế quan không lộ diện, với thực lực hiện tại trong tay hoàng huynh thì thật khó để bảo giữ được Bích Lạc hoàng triều.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Rốt cuộc là ai đã tạo phản? Các đại gia tộc ở Trung Châu thành không phải đã bị hoàng huynh của muội diệt trừ cả rồi sao?

Lạc Tinh Thần vốn là một người rất ưu tú trong hoàng tộc, thủ pháp khống chế thế cục của y là rất tài tình, lẽ ra phải không để tình trạng này xảy ra mới phải chứ.

Lạc Khuynh Thành thở dài, trầm giọng nói :

- Không, tình hình lần này rất dị thường, các gia tộc phản loạn đều là những gia tộc hạng trung, trước lúc Trần gia tạo phản thì đã đầu quân cho cửu hoàng huynh rồi. Sau khi Trần gia bị diệt thì các gia tộc này rất được trọng dụng và dần dần phát triển mạnh. Tiếc là hoàng huynh không dự liệu trước được sự phát triển mạnh mẽ như diều gặp gió này của bọn chúng, các cao thủ trong các gia tộc đó không ngừng xuất hiện, đến khi xuất hiện các cao thủ Võ Tôn hậu kì thì hoàng huynh mới bắt đầu khẩn trương. Hơn nữa đối phương còn âm thầm lặng lẽ khống chế các chức vụ quan trọng, những người đứng đầu trong các bộ phận đó phần lớn đều trở thành người của chúng, và cũng chính vì vậy mà khi phản loạn xảy ra thì bộ máy hoạt động của Bích Lạc hoàng triều gần như bị tê liệt, lực lượng mà cửu hoàng huynh hiện nay còn nắm trong tay là rất có hạn.

Lý Lân trầm giọng hỏi :

- Tên Tà Tôn đó có phải đến từ một trong các gia tộc thần bí kia không?

Lạc Khuynh Thành gật gật đầu nói :

- Tuy bọn chúng đã ngụy trang, nhưng dựa vào khí tức muội có thể nhận ra được bọn chúng.

Lý Lân lại trầm giọng hỏi

- Bọn chúng hiện đang tìm chìa khóa bảo tàng của Tà Tổ, muội có biết gì về điều này không?

Lạc Khuynh Thành biến sắc, suy ngẫm hồi lâu rồi nói :

- Chính là vật này!

Trên tay Lạc Khuynh Thành là một chiếc chìa khóa màu vàng kim, hoa văn trên nó vô cùng kì lạ, có thể nói người chế tạo ra chiếc chìa khóa này nếu không phải là một cường giả có thực lực mạnh mẽ thì cũng là một kì tài về lĩnh vực này.

Lý Lân không đưa tay ra đón nhận mà trầm giọng nói :

- Vật này muội tốt nhất nên tự bảo quản lấy.

Đối với sự thoái thác của Lý Lân thì Lạc Khuynh Thành cũng không khách sáo mà thu chiếc chìa khóa lại, mặt nàng vô cùng nghiêm túc nói :

- Việc này huynh có thể giúp muội không?

Lý Lân trầm giọng nói :

- Việc này muội muốn huynh giúp như thế nào?

Hiện nay đã không còn như xưa nữa, thân phận của Lý Lân cũng đã hoàn toàn khác với vài năm trước, nếu y tùy tiện ra tay trợ giúp thì không những không giúp gì được cho Bích Lạc hoàng triều mà còn làm cho sự việc thêm phần rắc rối.

Lạc Khuynh Thành nói giọng thỉnh cầu :

- Lý Lân, huynh nay đã gần như là một cường giả vô địch bán Thần cấp, chỉ cần huynh chịu đến Bích Lạc hoàng triều thì nhất định sẽ có thể giúp cho cửu ca.

Châu Thiên Bảo đi vào, trầm giọng nói :

- Ta phản đối, lĩnh chủ ngài vừa mới trở về, lại đúng lúc có thể đem uy danh thắng trận mà nâng cao danh vọng của bản thân. Hiện tại nếu ngài lại bỏ đi thì sẽ bỏ phí cơ hội này. Hơn nữa phản loạn trong Bích Lạc hoàng triều là nội loạn, nếu ngài tùy tiện nhúng tay vào thì rất dễ bị người đời đàm tiếu.

Lạc Khuynh Thành giọng đầy bất mãn nói :

- Châu trưởng sử, ý ngài là gì? Ta chỉ đến xin Lý Lân đến giúp chứ không nói phải nhờ đến Hỗn Loạn lĩnh xuất binh.

Châu Thiên Bảo nói giọng lạnh nhạt :

- Lĩnh chủ chính là đại diện cho cả Hỗn Loạn lĩnh, lĩnh chủ đại nhân ra tay chính là đại biểu cho thái độ của phủ lĩnh chủ của Hỗn Loạn lĩnh, Hơn nữa cô có biết được hiện nay Bích Lạc hoàng đang nghĩ gì không? Y có thật cần đến sự giúp đỡ của chúng ta không?

Lạc Khuynh Thành chau mày, quả thật việc này nàng chưa từng bàn qua với Lạc Tinh Thần.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Khuynh Thành, giúp Bích Lạc hoàng triều là việc không khó, có điều ta cần một lí do chính đáng để xuất binh, nếu không sẽ dẫn đến Bích Lạc hoàng triều có lí do để phản đối.

Châu Thiên Bảo cũng không tán thành ý kiến của Lý Lân mà nói :

- Lĩnh chủ, bất kể là với lí do nào thì chúng ta cũng không thể xuất binh được. Tên Tà Tôn trước đó cũng chính từ một gia tộc thần bí nào đó bên trong Bích Lạc hoàng triều mà đến đây. Chúng không đơn giản, chúng che giấu thực lực bao lâu nay thì nhất định là có mưu đồ, chúng rất có khả năng là một thế lực siêu cấp kế thừa từ thời thượng cổ.

Đối phương chỉ vì muốn tìm một chiếc chìa khóa mà đã cử ra kẻ mạnh như vậy, điều này chứng tỏ thực lực của gia tộc đó là vô cùng lớn mạnh. Châu Thiên Bảo thật không dám đảm bảo nếu lần này xuất binh sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa. Hơn nữa Lý Lân lại vừa mới thành công đánh đuổi kẻ địch, uy danh của y nhất định trong một thời gian ngắn sẽ vang đi khắp nơi, những kẻ trước đây vốn có thành kiến với Lý Lân thì nay cũng đã dần dần chấp nhận y, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Châu Thiên Bảo tin rằng chỉ cần Lân này Lý Lân chịu ra mặt và làm một số việc thì nhất định sẽ thu phục được nhân tâm và biến các thế lực trong Hỗn Loạn lĩnh thành một thể thống nhất.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Không cần phải lo, qua việc này thì Hỗn Loạn lĩnh nhất định sẽ bình ổn trong một thời gian ngắn tới, còn công việc cụ thể như thế nào, có sự sắp xếp của ngươi ta đã rất yên tâm rồi. Còn về việc đến Bích Lạc hoàng triều thì cho dù là không phải vì Bích Lạc hoàng triều thì ta cũng sẽ đi.