Tam Thái Tử

Chương 709: Tà tôn(2)




Lý Lân căn bản cũng không để ý đến gã, hai tròng mắt hắn đang gắt gao nhìn hai tay hoàn hảo của mình, sau một hổi lâu mới bất đắc dĩ nói:

- Thần thông thượng cổ bác đại tinh thâm, ta mới chỉ tập được da lông mà còn có kết quả như thế này, nếu hoàn toàn nắm vững được môn thần thông này, vậy thực lực của ta sẽ đạt đến trình độ nào.

Trong đáy lòng Lý Lân nhịn không được sự hưng phấn, hổi lâu trong lòng hắn lại cảm thấy có chút tà khí.

- Đáng tiếc đây là ma hồn mang đến pháp tắc không trọn vẹn, ta có thể lĩnh ngộ trọn vẹn hai cái tiểu thần thông là Hoàn Nguyêncùng Cướp Đoạt đã muốn đạt đến cực hạn, nhưng mà thần thông Hoàn Nguyên một khi tác dụng lên người địch nhân, đối với thân thể sẽ là một gánh nặng quá lớn.

Lý Lân không ngừng phân tích, không có một chút nào nghĩ đến mình đang sinh tử đại chiến trên lôi đài.

- Để cho Thập Binh trở về đi, gã không phải là đối thủ của Lý Lân này.

Thiếu niên tà khí áo trắng ở phía dưới trầm giọng nói.

- Tôn giả, Thập Binh vẫn còn chưa thua, bây giờ sao lại để gã xuống?

Lão già khô quắt Cửu Binh cất tiếng nói.

- Hừ, đối phương rõ ràng đang thí nghiệm một loại thần thông mới nắm giữ được, Thập Binh kiên trì càng lâu, chờ đợi gã liền chỉ có tử vong, nhưng sẽ lại làm cho thực lực của đối phương tăng lên rất nhanh. Hiện tại cho dù là ta cũng chưa hẳn đã là đối thủ của người này.

Thiếu niên tà khí áo trắng trầm giọng nói.

- Cái gì? Ngay cả Tôn giả ngài cũng không tin tưởng sẽ chiến thắng sao? Lão tộc trước khi rời đi không phải đã nói, tôn giả vẫn là… vẫn là vô địch dưới Thần cấp sao?

Lão già khô quắt Cửu Binh thần sắc ngưng trọng nói.

- Trên thế giới này làm gì có thể tồn tại vô địch thực sự, còn không phải…Hỏng rồi.

Thanh niên tà khí áo trắng sắc mặt khó coi, ầm ầm đứng dậy nhằm thẳng phía lôi đài.

Đáng tiếc, thời điểm y xông lên lôi đài thì thi thể Thập Binh đã không đầu ngơ ngác đứng thẳng ở đó. Không có máu tươi phun ra, giống như là trong cơ thể Thập Binh căn bản không hề có máu tươi vậy.

- Thật là một thủ đoạn độc ác.

Thiếu niên áo trắng xông lên lôi đài, sắc mặt khó coi nói.

- Hừ, gã động sát tâm đối với ta, đó chính là uy hiếp, đối với uy hiếp thì chỉ có giết chết mới yên tâm. Ngươi là ai? Vì sao lại đến làm náo loạn Hỗn Loạn Lĩnh của ta.

Lý Lân trầm giọng nói

- Giỏi, giỏi, giỏi! Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, bản tôn không thể không bội phục. Nhưng Thập Binh là người của bản tôn, ngươi đã giết gã như thế, ta nhất định phải vì gã mà tìm về công đạo.

Thiếu niên tà khí áo trắng trầm giọng nói.

- Nếu ta đoán không sai, những kẻ đến khiêu chiến này đều là người của ngươi, nói một cách khác là ngươi muốn khiêu chiến toàn bộ phủ lĩnh chủ chúng ta. Hãy nói ra mục đích của ngươi, ta có thể tha mạng cho ngươi, nếu không hôm nay sẽ chính là ngày chết của ngươi.

- Ngày chết? Nhưng ta cũng không muốn chết, ngươi cũng không giết được ta, đem đầu của Thập Binh ra đây, nếu không chúng ta chỉ có thể xung đột vũ trang.

Thiếu niên tà khí áo trắng trầm giọng nói.

- Nếu ngươi muốn đầu người, đánh bại ta là có thể.

Lý Lân trầm giọng nói.

Thiếu niên tà khí áo trằng trầm ngâm hồi lâu, gật gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi có tư cách để cho bản tôn ra tay. Nhớ kỹ, người hôm nay giết ngươi chính là Tà Tôn.

Nói xong, thiếu niên áo trắng ầm ầm ra tay, tốc độ so với vừa rồi Lý Lân đối chiến cùng với Thập Binh nhanh gấp bội, thần thức Lý Lân thế nhưng cũng không theo kịp bước chân của y.

Một tiếng ầm vang.

Lý Lân bị một quyền của Tà Tôn oanh bay ra ngoài, sau đó là liên tục trọng quyền luân phiên, trong lòng đối phương dường như không thoải mái, thế nên mới có phương thức đánh giáp lá cà tiến hành tiêu hao thực lực

Lý Lân hét lên một tiếng, hai tay bỗng nhiên vung lên đánh ra Thái Cực quyền mà đã rất lâu rồi y không sử dụng. Tốc độ của đối phương là quá nhanh, so đấu tốc độ thì Lý Lân thật không thể nào theo kịp. Nếu đã nhanh đến không theo kịp thì chỉ còn một con đường, đó là lấy chậm đánh nhanh, mà trong kí ức kiếp trước của Lý Lân thì y chỉ có thể nghĩ đến Thái Cực quyền là hợp lí nhất mà thôi.

Dưới sức ép kinh người của Tà Tôn, Lý Lân trong một khoảng khắc đã lĩnh ngộ ra sự ảo diệu của Thái Cực quyền, hai luồng ý chí tương phản nhau lập tức hình thành trong cơ thể Lý Lân. Âm dương sinh tương khắc, trong người Lý Lân vốn đang tồn tại một lượng lớn những luồng ý chí tương sinh tương khắc với nhau. Sự đối lập giữa Tiên Thiên chân khí và ma khí bản nguồn, cũng là sự đối lập giữa khí thế sát phạt và sức mạnh sinh lực. Bất cứ một loại nào trong số đó đều có đủ khả năng để tạo nên một cao thủ khó lường, chỉ tiếc là Lý Lân vẫn chưa có cách nào sử dụng được triệt để toàn bộ những nguồn sức mạnh đó.

Một tiết tấu chậm rãi bắt đầu hòa nhập vào thế phòng thủ phản công của Lý Lân, bất kể là tốc độ của đối phương có nhanh và đáng sợ đến đâu thì Lý Lân cũng có thể nhẹ nhàng mà tiếp được, không những vậy còn tổ chức những đòn phản công nhỏ. Tuy rằng những đòn phản công này không đủ để gây sát thương lớn cho đối phương, nhưng nó cũng đã gây ra không ít khó dễ.

Ầm một tiếng, Tà Tôn lui lại không tấn công nữa, trên nét mặt hắn lộ rõ nét khó coi.

Hai mắt vốn đang mở của Lý Lân bắt đầu từ từ nhắm lại, hai tay chầm chậm múa động tác của Thái Cực quyền, tốc độ này thậm chí còn chậm hơn cả một người lười biếng đang làm việc nữa. Nhưng điều đó lại làm cho Tà Tôn vô cùng khiếp sợ, do hắn cảm nhận được trên thân thể Lý Lân hiện nay có một khí tức rất quen thuộc, một loại khí tức làm hắn ghen tỵ không thôi.

- Thật không ngờ trong tình huống này mà hắn lại có thể giác ngộ được, cũng không biết là ngộ tính của tên tiểu tử này cao hay là do hắn may mắn đây.

Tà Tôn tự nói thầm, hắn cũng không tiếp tục tấn công nữa, bởi với tiết tấu này của đối phương thì tất cả mọi đòn tấn công của y đều sẽ bị hóa giải.

Những người xung quanh cũng đang căng thẳng quan sát trận chiến. Họ vô cùng kinh ngạc với tốc độ của Tà Tôn và khả năng giác ngộ của Lý Lân.

Trên người Lý Lân dần dần xuất hiện hai luồng khí đen và trắng. Luồng khí màu đen làm cho người khác cảm thấy vô cùng tà ác, còn luồng khí màu trắng thì thể hiện sự lương thiện đáng quý. Hai luồng khí tức này tụ hợp lại thành một vòng thái cực âm dương không ngừng chuyển động trên người Lý Lân, có thể nói là vô cùng kì dị.

- Hỏng rồi, lẽ nào tên tiểu tử này đã thừa cơ hội mà lĩnh ngộ pháp tắc của Thần cấp, sau đó đột phá lĩnh vực bán Thần cấp.

Nghĩ đến sức chiến đấu được biểu hiện một cách khủng bố của Lý Lân, nếu như hắn đột phá bán Thần cấp thì hắn thật không còn cách nào để đối phó với y nữa.

Vù... Vù...!

Hai luồng khí trắng và đen đã biến mất, Lý Lân lúc này mở mắt ra tỏ vẻ tiếc nuối.

Tà Tôn như nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng hắn vẫn chưa vội ra tay tiếp. Lý Lân liền trầm giọng hỏi :

- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại tấn công vào Hỗn Loạn lĩnh?

Lý Lân đột nhiên mở miệng hỏi làm Tà Tôn có chút sửng sốt, trầm giọng nói :

- Bổn tôn không có ý tấn công Hỗn Loạn lĩnh, ta chỉ muốn tìm người và đòi lại thứ vốn thuộc về ta mà thôi.

- Ngươi muốn tìm ai?

Lý Lân có chút khó hiểu, vì hiển nhiên là đối phương không phải đến tìm mình.

Tà Tôn trầm giọng nói :

- Chìa khóa, chìa khóa có thể mở ra bảo tàng của Tà Tổ!

Lý Lân vẫn không hiểu mà hỏi :

- Tà Tổ, Tà Tổ là ai?

Tà Tôn có chút ngạc nhiên, xem Lý Lân như người tư trên trời rơi xuống mà nói :

- Người đến Tà Tổ mà cũng không biết à?

Lý Lân vuốt vuốt mũi, có chút ngượng ngùng nói :

- Thật thất lễ, ta chưa bao giờ nghe qua người có tên Tà Tổ bao giờ cả.

Tà Tôn lạnh lùng nhìn Lý Lân, xem chừng như y không phải đang diễn tuồng rồi trầm giọng nói :

- Bát công chúa của Bích Lạc Hoàng Triều đang ở bên cạnh ngươi?

Lý Lân sửng sốt, gật gật đầu. Đây cũng không phải là một bí mật gì to lớn, người biết được nó là quá nhiều rồi.

Tà Tôn trầm giọng nói :

- Bổn tôn nghe nói ngươi và ả có giao tình sâu đậm, mà bổn tôn trước đó cũng đã nghiên cứu qua về tính cách của Lý Lân ngươi, nếu bọn ta dùng sức mạnh để đến bắt ả thì tất nhiên sẽ trở thành kẻ địch của ngươi. Vì vậy cho nên bọn ta mới tạo ra lôi đài này mà ép ngươi ra mặt, muốn thông qua chiến đấu mà cướp ả từ trong tay ngươi.

Lý Lân không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt nói :

- Ngươi có bệnh à? Cho dù là ngươi có đánh bại hết tất cả cường giả ở Hỗn Loạn lĩnh này thì ta cũng không để ngươi đem Lạc Khuynh Thành đi đâu.

Tà Tôn trầm giọng nói :

- Lý lĩnh chủ, xin hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Đây là bảo tàng và truyền thừa của một trong những cường giả mạnh nhất thời thượng cổ là Tà Tổ. Ta đã đem tin tức này ra chia sẻ với ngài rồi, hi vọng Lý lĩnh chủ sẽ thay đổi chủ ý. Nếu như chúng ta thành công mà tìm được nó thì việc giương oai khắp đại giang nam bắc là điều không còn ngoài tầm tay nữa.

Lý Lân trầm giọng nói :

- Không cần nói nữa, có nhiều lợi ích hơn thì cũng vô dụng thôi, nếu Lạc Khuynh Thành không muốn thì ngươi đừng hòng nghĩ đến việc đưa nàng đi. Đây là giới hạn cuối cùng và cũng là nguyên tắc làm người của Lý Lân ta.

Lời của Lý Lân làm Tà Tôn có chút do dự.

Tà Tôn trầm giọng nói :

- Ngươi không phải là đối thủ của ta, ta lại không muốn giết ngươi. Hãy giao ả ra cho ta, ta sẽ đáp ứng ngươi một điều kiện.