Tam Thái Tử

Chương 68: Chấn động




Mười tên lính từ bên trong Ngự Lâm quân đi lên võ đài, đứng thẳng tắp ở trước mặt Lý Lân.

- Điện hạ, hiện tại để cho bọn họ xuống dưới còn kịp, vài người này đều là binh sĩ ương bướng trong quân doanh, xuất thủ hung ác, bọn họ sẽ không thủ hạ lưu tình.

Trần Mặc có chút lo lắng nói. Nếu như là những binh lính khác lên đài, Trần Mặc cũng không lưu ý, dù sao thân phận Hoàng tử Điện hạ tôn quý, những binh lính kia trong lúc đánh nhau đều sẽ chủ động hạ thủ lưu tình. Thế nhưng những binh sĩ ương bướng này bất đồng, những người này từng người đều kiêu căng khó thuần, tại trong Ngự lâm quân đều nổi danh khó quản giáo. Trước đây đã nhiều lần phát sinh chuyện binh sĩ ương bướng đả thương quan quân huấn luyện, kéo bè kéo lũ đánh nhau càng như cơm bữa. Điều này làm cho các quan quân cao tầng Ngự Lâm quân phi thường đau đầu. Lần này Ngự Lâm quân xuất chinh, tất cả những binh sĩ ương bướng đều tập trung toàn bộ trong hai vạn năm ngàn người do Lý Lân chỉ huy. Bởi vì sự kiện này, trong quân đã phát sinh nhiều cuộc binh sĩ ẩu đả đánh nhau quy mô lớn, điều này làm cho rất nhiều binh sĩ an phận trong quân bất mãn, đối với Tam hoàng tử Lý Lân làm ra tất cả chuyện này, chưa thấy mặt đã sản sinh bất mãn rất lớn, đây cũng là một trong nguyên nhân chủ yếu trước đây ánh mắt binh sĩ Ngự Lâm quân nhìn Lý Lân bất thiện .

- Thủ hạ lưu tình? Bổn hoàng tử khi nào nói qua muốn bọn họ nhường. Bổn hoàng tử nếu như bằng vào bản lĩnh thật sự đánh bại bọn họ, chứng minh Bổn hoàng tử vừa nói không có sai. Lẽ nào ngươi cho rằng Bổn hoàng tử đứng ở chỗ này chỉ để giả bộ phải không.

Lý Lân giận tái mặt nói.

Trần Mặc sửng sốt, không nghĩ tới Lý Lân vậy mà nghiêm túc thật, mặt nóng dán cái mông lạnh khiến gã xấu hổ không ngớt. Nếu Tam hoàng tử đã quyết định, là thuộc hạ gã cũng chỉ có thể mặc kệ. Bất quá là phó tướng Ngự Lâm quân, Trần Mặc vẫn nhân cơ hội hướng về mười tên lính nháy mắt ra hiệu, hi vọng bọn họ không nên làm ra chuyện quá giới hạn. Đáng tiếc, mười người này từng người đều kiêu ngạo khó thuần, dù trước mặt là Hoàng tử cũng không có ý tứ nương tay. Thấy loại tình huống này, Trần Mặc ngoại trừ lắc đầu cười khổ cái gì đều không làm được, chỉ hi vọng không nên dẫn tới nhiễu loạn quá lớn. Chuyện phát sinh ngày hôm nay quá mức điên cuồng, điên cuồng khiến hắn đến bây giờ đều không có kịp phản ứng hoàn toàn.

- Đến đây đi!

Lý Lân đem hoa phục trên người cởi ra, lộ ra trang phục võ sĩ màu xanh bên trong, đây là hắn để cho tiện huấn luyện dọc đường mà cố ý mặc ở bên trong.

Thanh niên nam tử cấp bậc nhất phẩm Võ sư dẫn đầu tiến lên trước một bước, trên mặt nam tử này có một vệt sẹo cắt quá nửa khuôn mặt, cười rộ lên một cái, hồng thịt tung bay, thoạt nhìn dị thường dữ tợn. Y quay về Lý Lân lộ ra một nụ cười hung ác.

- Hoàng tử điện hạ, người cũng phải cẩn thận, quyền cước không có mắt, nếu như làm ngài bị thương thì không nên trách ta đầu to quá thô lỗ.

- Hãy bớt sàm ngôn, đến đây đi!

Vẻ mặt Lý Lân không thèm để ý nói. Nhất phẩm Võ sư đối với Lý Lân mà nói căn bản không hề uy hiếp, lấy Tiên Thiên Nhất Khí Quyết phối hợp Kim Cương Bất Động Minh Vương Kinh, Lý Lân có lòng tin đánh với cao thủ Võ sư đỉnh cao. Không phải nói Lý Lân cuồng vọng, dưới cảnh giới Tiên Thiên mặc dù nhiều, nhưng chênh lệch mỗi một cấp không nhiều. Nếu như là trên Tiên Thiên, không cần nói chênh lệch vài phẩm cấp, coi như là kém một phẩm cấp, phản ứng tại trên mặt thực lực đều là một trời một vực.

Thanh niên mặt sẹo khua nắm đấm, nhằm về phía Lý Lân. Theo y vừa động thủ, trên mặt Lý Lân lộ ra một vệt ý cười xem thường. phương thức lưu manh đầu đường đánh nhau sao có thể đánh đồng cùng người có kinh nghiệm trải qua thử thách sinh tử như hắn. Không giết chỉ đánh bại đối với Lý Lân mà nói trái lại có chút khó khăn.

Oanh...!

Thân thể Lý Lân khẽ động, toàn bộ sàn gỗ đều bởi vì Lý Lân đột nhiên bạo phát mà lay động một cái.

Thanh niên mặt sẹo sắc mặt đại biến, cảnh giới Lý Lân mặc dù là cửu phẩm Võ sĩ đỉnh cao, nhưng về trình độ chân khí hùng hồn thậm chí còn ở trên y, thân thể y đang vọt về trước lập tức dừng lại, hai tay đón đỡ một cước của Lý Lân đưa ra .

- Răng rắc...!

Một tiếng giòn vang, thanh niên mặt sẹo kêu thảm một tiếng, cả người dường như như đạn pháo bị Lý Lân một cước đưa ra đài cao, nhập vào trong đám người.

Toàn quân một mảnh xôn xao, ánh mắt nhìn Lý Lân dường như xem một quái vật. Động tác vừa rồi của Lý Lân hầu như tại trong chớp mắt liền hoàn thành, vẻn vẹn một đòn đã đá gãy cánh tay một gã cao thủ Võ sư, huống chi đem cả người y đá ra khỏi chiến trường, loại sức bật trong nháy mắt này quả thực có thể nói quá khủng bố.

- Ta đến!

Không chờ Lý Lân nói trì hoãn, binh sĩ cấp bậc nhị phẩm Võ sư hét lớn một tiếng nhằm về phía Lý Lân. Tên binh sĩ Ngự Lâm quân này cùng người đứng thứ nhất bất đồng, người này vóc người thấp bé, hành động dị thường linh hoạt.

Lý Lân ngưng thần chú ý, đối mặt nắm đấm của binh sĩ nhị phẩm Võ sư đánh tới làm như không thấy.

- Bành...!

Thân thể Lý Lân ngay tại lúc trường quyền đánh đến đã kịp tránh ra, đồng thời một tiếng nổ vang lên, Lý Lân dùng một trường quyền bình thường nhất nện ở trên bụng nhị phẩm Võ sư. Tên binh sĩ Ngự Lâm quân lập tức cảm thấy trong dạ dày tràn ngập sóng gió, một thân cậy mạnh căn bản không kịp phát động cả người liền rú thảm cong thành hình con tôm. Lý Lân không chút do dự đá ra một cước, tên lính này kêu thảm một tiếng đi theo khuôn rập của người đi trước.

Binh sĩ đứng thứ ba đối mặt với loại tình huống này, sắc mặt biến đổi. Thoáng xoay người lại liếc nhìn binh sĩ đứng đông nghịt dưới đài, sau đó không chần chờ nữa, cả người như gió lốc nhằm về phía Lý Lân. Dù sao cũng là Tam phẩm Võ sư, tốc độ so với tên binh sĩ thứ hai mạnh hơn một ít.

Thế nhưng rất nhanh tên lính này phải khiếp sợ. Bởi vì nắm đấm của y bị Lý Lân dùng thiết quyền cầm chặt. Mặc cho binh sĩ đứng thứ ba dùng sức thế nào, nắm đấm của y đều không nhúc nhích, cánh tay Lý Lân giống như một cái kìm sắt, bất luận đối phương nỗ lực thế nào đều là uổng phí.

- A...!

Binh sĩ đứng thứ ba gầm lên một tiếng, hướng về bụng Lý Lân đá ra một cước. Lý Lân đồng dạng cũng không chậm trễ đá ra một cước. Hai chân đụng nhau, Lý Lân sắc mặt hơi biến hóa, binh sĩ đứng thứ ba sắc mặt thoáng cái trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt nhỏ xuống.

- Đi xuống cho Bổn hoàng tử!

Lý Lân uốn người một cái, cả người cực kỳ linh hoạt xuất hiện tại phía sau binh sĩ đứng thứ ba. Một đấm đánh ra, dễ dàng đem binh sĩ đứng thứ ba đánh ra khỏi vũ đài.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Lân dễ dàng đem ba gã binh sĩ Ngự Lâm quân ném ra khỏi chiến trường, hơn nữa cả đám đều trong khoảng thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu. Chỉ cần lấy tu vi võ đạo cửu phẩm Võ sĩ đã có thể đạt được loại trình độ này phải nói rất khủng bố.

- Bưu Tử, ngươi lên đi!

Tên binh sĩ thứ mười quay về tên binh sĩ thứ tư nói. Người này nguyên bản lúc lên đài còn tản mạn bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy ngưng trọng. Tu vi võ đạo của Lý Lân tuy rằng không mạnh, thế nhưng trực giác nói cho y biết, đây là một nhân vật nguy hiểm. Ba cuộc chiến đấu phía trước nhìn như hời hợt, Lý Lân cũng thắng dễ dàng vui vẻ. Thế nhưng tên binh sĩ thứ mười lại trong lúc chiến đấu nhìn ra rất nhiều thứ. Động tác Lý Lân đơn giản trực tiếp, vừa ra tay liền công kích vào chỗ yếu hại, hơn nữa chỉ cần bị đánh trúng, trực tiếp phải chết không thể nghi ngờ.

- Vâng, Hổ ca!

Tên binh sĩ thứ tư lớn tiếng đáp. Ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

- Tứ phẩm Võ sư sao? Xem thử thực lực rốt cuộc thế nào?

Trên mặt Lý Lân lộ ra tiếu ý. Ở trong cung, đối thủ của Lý Lân chính là tứ Hoàng Tử Lý Kỳ, mà hiện nay võ đạo thực lực của Lý Kỳ chính là tứ phẩm Võ sư, tương đương cùng tên hán tử cường tráng trước mắt này.

Binh sĩ Ngự Lâm quân tên Bưu Tử không có chọn phương thức công kích mà ba người phía trước dùng, y phi thường cẩn thận tiếp cận Lý Lân. Cả người toàn thân đều căng thẳng lên, chân khí ở trong người tứ phẩm Võ sư lan truyền, làm Lý Lân bị áp lực không nhỏ.

- Đến đây đi!

Vẻ nhẹ nhàng trên mặt Lý Lân biến mất. Tứ phẩm Võ sư đã khiến hắn cảm thụ được áp lực.

- A...!

Bưu Tử gầm lên một tiếng, dùng nắm đấm to đánh về phía lồng ngực Lý Lân.

- Bộ pháp không tệ, lực lượng cũng là mười phần. Hiện tại do có Tiên Thiên Nhất Khí Quyết thêm vào Kim Cương Bất Hoại Thần Công nên sức chiến đấu đã có thể tương đương cùng tứ phẩm Võ sư.

Lý Lân quả quyết phán đoán thực lực bây giờ của mình. Điều này làm cho trong lòng Lý Lân sản sinh cảm giác hưng phấn. Kiếp trước Lý Lân được xem như nửa Võ sĩ, bằng không cũng sẽ không tại thời đại mạt pháp vẫn còn làm ra chuyện đào phần mộ tổ tiên tìm kiếm điển tịch võ đạo. Kiếp này Thiên Địa nguyên khí sung túc, bản thân hắn lại không có cảm tình gút mắt, tự nhiên có thể càng thêm chuyên chú với tu luyện võ đạo.

Đối mặt nắm đấm của Bưu Tử, Lý Lân không có tránh, đồng dạng đơn giản đánh ra một quyền. Hai nắm đấm đụng vào nhau, phát sinh một tiếng vang nặng nề.

- Đằng đằng đằng...!

Hai người đều thối lui ba bước, trên mặt Lý Lân tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Tiếp tục!

Lý Lân gầm lên một tiếng, cả người trong nháy mắt nhằm về phía Bưu Tử. Bưu Tử càng không tỏ ra yếu kém, y vốn là nhân vật không kiêng nể gì cả, hơn nữa bây giờ đang ở dưới mí mắt vạn quân tranh đấu, y tự nhiên càng sẽ không nhận thức kinh sợ.

Bành bành bành bành!

Hai người quyền đến quyền lại, toàn bộ đều cứng đối cứng, không hề có kỹ xảo đáng nói. Thế nhưng giáp sĩ Ngự Lâm quân đứng ở dưới tràng như ngừng thở, tràng diện mấy vạn người yên tĩnh ngay cả châm rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả ánh mắt giáp sĩ Ngự Lâm quân nhìn về phía Lý Lân tràn đầy chấn động. Lấy thực lực cửu phẩm Võ sĩ liên tiếp khiêu chiến ba gã cao thủ cấp Võ sư, càng cùng tứ phẩm Võ sư chính diện đối chiến không thể tách rời. Đây quả thực là một màn mang tính chấn động.

- Thống khoái! Thống khoái! Ha ha... !

Lý Lân cười to. Cả người chẳng những không có bởi vì liên tục duy trì tranh đấu cường độ cao mà uể oải, trái lại khí thế trên người càng thêm sắc bén.

Trái lại Bưu Tử đứng một bên không có ung dung như Lý Lân. Hai người lực đạo bắt đầu cơ bản tương đương, thế nhưng Lý Lân lực lượng có rất lớn một phần là đến từ thân thể cường hãn, hai người so với nhau, Bưu Tử liền ăn thiệt thòi lớn. Dù sao chân khí trong cơ thể con người là có hạn, theo không ngừng chiến đấu, đại lượng chân khí tiêu hao, cả người lực lượng sẽ trên phạm vi lớn ngã xuống. Tốc độ khôi phục chân khí cùng công pháp có quan hệ, cho dù là binh sĩ Ngự Lâm quân, có thể thu được công pháp Huyền cấp đều rất ít. Tiên Thiên Nhất Khí Quyết của Lý Lân tuy rằng không phân rõ đẳng cấp, nhưng riêng loại có thể thay đổi thể chế này, dưới huyền công Địa cấp căn bản không có khả năng.

- Bưu Tử, ngươi không phải ngày hôm qua lại chạy tới Xuân Hương Các chứ! Nhìn cái dáng vẻ kinh sợ của ngươi này. Mặt mũi binh sĩ Ngự Lâm quân chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết.

Tên binh sĩ thứ năm bất mãn cùng trào phúng nói.

- Hừ! Đinh Tiến, ngươi ít đứng nói không đau lưng. Tam hoàng tử thân thể quá cứng rắn, lão tử đập một chút cảm giác giống như nện trên mặt sắt thép, có bản lĩnh ngươi cùng người sắt đại chiến một trăm hiệp thử xem.

Bưu Tử Minh rõ ràng cùng binh sĩ tên là Đinh Tiến không hòa thuận, nghe thấy Đinh Tiến trào phúng, đầu cũng không quay liền trực tiếp chửi ầm lên.

- Đủ rồi! Bưu tử, ngươi không phải đối thủ của Tam hoàng tử, lui ra đi!

Hổ ca đứng ở cuối cùng mở miệng nói.

- Hổ ca, thi đấu còn chưa kết thúc, ta còn có thể đánh!

Bưu tử trầm giọng nói.

- Hừ, ngươi nhìn dưới xương sườn ngươi xem, Điện hạ đã nhường ngươi hơn mười chiêu. Mất mặt cũng phải có mức độ. Đừng làm cho lão tử mất mặt.

Hổ ca trầm giọng nói.

Bưu Tử vừa cúi đầu nhìn, cả người ngây ra như phỗng. Tại dưới xương sườn của y có ba lỗ ngón tay trực tiếp xuyên thấu áo giáp mềm mỏng, chỉ kém một tầng nội y mỏng manh là đánh xuyên qua xương sườn. Nghĩ đến vừa nãy dưới xương sườn tê rần, Bưu Tử cả người đầy mồ hôi lạnh. Tam hoàng tử vừa rồi nếu như hơi thêm chút lực, y hôm nay sợ rằng sẽ bàn giao ở chỗ này.

- Đa tạ Điện hạ thủ hạ lưu tình!

Bưu Tử thập phần chân thành nói.

- Nhuyễn giáp của ngươi có vấn đề, bằng không Bổn hoàng tử làm ngươi bị thương nặng, cũng không nên phá vỡ nhuyễn giáp.

Lý Lân bình thản nói, một đôi mắt hổ lại nhìn chằm chằm vào Hổ ca hai lần mở miệng.