Tam Thái Tử

Chương 670: Có lai lịch lớn




Lão giả râu dài âm thầm truyền lệnh cho thuộc hạ :

- Lão bát, ra dạy cho hắn một bài học, dạy hắn biết thế nào là tôn trọng trưởng bối.

- Dạ! Sư phụ!

Một gã thanh niên dáng người mập mạp từ sau lưng lão giả bước tới, ngay lập tức hắn vung tay đánh một chưởng với sức mạnh bá đạo đánh bay vị thống lĩnh Võ Tôn lục phẩm kia.

Điều này khiến cho dân chúng trong Vô Cực thành vô cùng sửng sốt mà lặng im như những tên ngốc nhìn lão giả trên không kia.

- Hỗn xược, bắt hắn lại cho ta!

Một tiếng quát vọng ra từ trong phủ lĩnh chủ, tiếp đó là mấy chục bóng người từ trong phóng ra vây lấy lão giả râu dài và đám người sau lưng lão.

- Có nhiều cao thủ cảnh giới Võ Tôn cửu phẩm đỉnh cao đến vậy sao?

Sắc mặt lão giả có chút thay đổi, tuy không có gì là đáng sợ với một cao thủ bán Thần cấp như lão, nhưng kết quả này cũng đã nói cho lão biết Vô Cực thành này e rằng không hề đơn giản. Bản thân lão vốn chỉ là do nóng giận mà xông đến đây, xem ra lần này có lẽ đã có chút càn rỡ rồi.

Một cao thủ cấp Võ Tôn cửu phẩm thân mặc giáp cười đe dọa :

- Lão già kia, không ngờ ngươi lại dám đến Vô Cực thành này mà tác quái. Ngươi giỏi lắm, giỏi lắm, thật rất giỏi đấy!

Lão giả râu dài nổi giận quát :

- Hừ! Giao Ngao Vô Không ra đây, bằng không thì đừng trách ta trở mặt vô tình.

Lão hiển nhiên đã chắc chắn rằng Ngao Vô Không vẫn còn trốn trong Vô Cực Thành. Với suy nghĩ của một cao thủ bán Thần cấp như lão, việc ra điều kiện với một thành trì phải giao nộp một kẻ ngoại tộc là điều vô cùng dễ dàng và đơn giản.

- Diệt sạch bọn ta? Khẩu khí của ngươi thật không nhỏ, nếu như là ba tháng trước thì ta còn có chút e dè, nhưng vào thời điểm hiện tại thì với thực lực của các ngươi mà dám đến Vô Cực thành này làm loạn thì đúng là tự tìm cái chết.

Một cao thủ Võ Tôn cửu phẩm khác lạnh lùng nói :

- Đừng phí lời nữa, bắt bọn chúng lại thôi!

Lão giả râu dài cười lạnh lùng, nói với các đệ tử phía sau của lão :

- Các ngươi hãy lui xuống, yên tâm mà xem vi sư ra tay.

Mười mấy đệ tử thực lực cấp Võ Tôn trở lên của lão giả râu dài sau khi nghe lệnh của sư phụ thì liền lui ra phía sau đứng nhìn. Những cao thủ khác của Vô Cực thành cũng không nhằm vào bọn họ nữa, bởi từ đầu đến cuối, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào lão giả râu dài. Thậm chí ánh mắt của họ còn tỏ ra vô cùng hưng phấn, những ánh mắt này giống như không phải là đang nhìn một kẻ địch khó đối phó mà là như đang nhìn một con mồi vậy.

Trên không trung, Lý Lân, Châu Thiên Bảo, Ngao Vô Tình và những người khác của phủ lĩnh chủ cũng đã xuất hiện để quan sát trận chiến.

Ầm... Ầm...!

Từng luồng khí tức kì dị từ thân của mấy chục cao thủ Võ Tôn cửu phẩm này bắt đầu tăng lên, những luồng khí tức khát máu đó như xông thẳng lên cả trời cao.

Grào... Grầm...!

Một tiếng gào thét vang lên, cả trời đất dường như trong chớp mắt đã bị khóa chặt lại vậy. Tiếng gào thét cổ xưa này tái hiện lại trời đất, làm cho cả một vùng trời đất tràn ngập luồng khí hư ảo mịt mù.

Từ trong tiếng gào thét đó, các cao thủ Võ Tôn cửu phẩm đã lần lượt hóa thân thành một con thần thú hoang dã và khát máu, khí tức toàn thân cũng bắt đầu bành trướng ra một sức mạnh không thua kém gì một cao thủ bán Thần cấp.

Nếu như tình thế trước đó là mấy chục cao thủ Võ Tôn cửu phẩm đang đối đầu với một cao thủ bán Thần cấp thì hiện nay nó đã biến thành mấy chục cao thủ bán Thần cấp đang quần sát một cao thủ bán Thần cấp.

Nét mặt lão giả râu dài biến sắc, cả người như ngây dại ra, tiếp sau đó thì lão cũng nhận ra là mình đang đá chân vào tấm thép rồi, mà tấm thép đó còn là một tấm thép vô cùng to lớn.

- Lão phu...

Lão giả râu dài còn chưa kịp nói dứt câu thì các thần thú thượng cổ kia đã bắt đầu tấn công lão rồi.

Sát khí khủng khiếp như đã khóa chặt lấy lão giả, mấy chục thần thú hoang dã đã cùng nhau hành động, sức mạnh đó không thua kém gì sức mạnh của một cao thủ Thần cấp cả.

Lão giả râu dài cũng không phải là dễ ăn hiếp, trước sức ép của các thần thú đang đến trước mắt, lão liền bạo phát ra một ma khí mãnh liệt ép các thần thú phải thoái lui rồi tranh thủ tìm đường trốn chạy.

- Chạy!

Lão giả râu dài bất chấp việc có nên cứu các đồ đệ hay không nữa mà điên cuồng tháo chạy.

Lý Lân cười đắc ý nói :

- Muốn trốn chạy à? Đã quá muộn rồi!

Nếu đã quyết định muốn bắt thì nhất định phải bắt sạch đối phương. Dẫu sao thì Vô Cực thành là thủ phủ của cả một Hỗn Loạn lĩnh, nếu đối phương đến khiêu chiến mà còn có thể thoát thân thành công thì sau này Vô Cực thành sẽ vô cùng rối loạn, thậm chí nếu không xử lí thỏa đáng thì ngay cả phủ lĩnh chủ cũng rất có thể sẽ sụp đổ theo.

Từ xa, các cao thủ mai phục trước đó của Nhân tộc đã lập tức xông ra đánh văng lão giả quay trở lại.

Mấy chục thần thú liền lập tức xông lên triệt để bao vây lấy lão giả râu dài. Trong một thời gian ngắn, những công kích vật lí và thần thông cùng nhau bạo phát, lão giả râu dài dường như đã không còn sức kháng cự, nhưng lão vẫn cố gắng bạo phát nội thế giới để bảo vệ bản thân. Chỉ tiếc là với sức tấn công của mấy chục cao thủ đồng cấp với mình thì lớp phòng thủ đó của lão là quá mỏng manh.

Aaaaaa!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một phần thân thể của lão giả đã bị Hắc Hổ thượng cổ cào đứt, toàn thân lão thì bị Man Ngưu đạp đến nát ra. Một sợi dây dài kì dị trong hư không xuất hiện, trói chặt lấy lão giả râu dài.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một canh giờ mà một cường giả bán Thần cấp đã bị tấn công và bắt giữ ở Hỗn Loạn lĩnh. Sư phụ đã bị bắt thì đệ tử cũng chịu chung số phận, không một ai trong số chúng thoát đi được cả.

Ngao Vô Không bây giờ mới xuất hiện, nét mặt lo âu của hắn trước đó đã như nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Lý Lân liếc nhìn hắn một cái, vốn muốn nói cho hắn biết về vấn đề của Dung Dung cô nương, nhưng do lão giả râu dài đã bị bắt, Lý Lân rất nôn nóng muốn biết trong người lão đã thu thập được bao nhiêu Thần Ma quyết nên tâm tư y đã sớm không đặt việc đó lên hàng đầu.

- Giải chúng đi thẩm vấn, ta muốn biết trong tay lão già này đã thu thập được bao nhiêu Thần Ma quyết rồi.

Ra lệnh xong, Lý Lân quay sang nói với Châu Thiên Bảo :

- Thế nào, thần thú quả nhiên là lợi hại đúng không?

Cường giả râu dài bán Thần cấp này tên thật là Tôn Thân Thông, sơn môn của lão tọa lạc ở biên giới của Hỗn Loạn lĩnh và Thiên Cương lĩnh, lão xưng hùng ngàn dặm, là một cao thủ ẩn cư tu luyện nổi tiếng ở Thiên Cương lĩnh. Do lãnh địa của lão nằm giữa nơi giao nhau của hai khu vực lớn, tài nguyên nghèo nàn, nên các thế lực lớn đều không để tâm đến. Điều này làm cho Tôn Thân Thông đã trở thành một thổ hoàng đế xưng hùng ngàn dặm, được người đời tôn xưng là Tôn Giả.

Chỉ là vị Tôn Giả này hiện nay đã bị phong ấn sức mạnh, đầu tóc rối bời đứng trước mặt Lý Lân.

- Ngươi chính là Tôn Thân Thông?

Lý Lân nhìn lão giả râu dài mà lắc đầu, đúng là những tên Võ Tôn cửu phẩm kia sau khi chuyển hóa thành bán Thần cấp thì ra tay thật không biết nặng nhẹ. Bộ dạng của lão giả râu dài mà Lý Lân nhìn thấy trước đó so với hiện tại thật là khác xa một trời một vực. Nếu không phải hơi thở này chính là của lão thì Lý Lân thậm chí còn tưởng lầm đây là một người hoàn toàn khác.

Tôn Thân Thông mặt đầy oán khí nói :

- Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ta dù sao cũng là một cường giả bán Thần cấp, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được.

- Ngươi ngang nhiên dám đánh đến Vô Cực thành của ta, còn dám cái gì là sĩ khả sát, bất hả nhục hả? Nếu như ta không niệm tình ngươi vẫn còn có chút lợi ích thì đã sớm cho ngươi hồn siêu phách lạc rồi.

Trong mắt của Lý Lân, lão như đã bị phán tội tử hình rồi. Tên tiểu nhân có thù phải báo này đối với việc hôm nay bị bắt sẽ cho đó là một sự sỉ nhục, nếu tha cho hắn một con đường sống thì sẽ trở thành hậu họa cho Hỗn Loạn lĩnh sau này. Dẫu sao trước mắt thì Hỗn Loạn lĩnh vẫn chưa có cường giả bán Thần cấp trấn giữ.

Tôn Thân Thông cười lạnh lẽo nói :

- Ta khuyên ngươi hãy mau chóng thả ta ra, giao nộp Ngao Vô Không và con tiện nhân đó, bằng không thì cả Hỗn Loạn lĩnh này sẽ lâm vào cảnh diệt vong đó.

- Sao? Ta cũng muốn biết Hỗn Loạn lĩnh sẽ bị diệt vong như thế nào. Người đâu! Giải hắn xuống ngục tra tấn, chỉ chừa lại một hơi thở là được rồi.

Lý Lân nói giọng rất lạnh lùng, nếu như lão đã không biết nặng nhẹ thì y cũng không cần phải khách sáo nữa.

Tôn Thân Thông tức giận quát :

- Hỗn xược, ngươi dám động thủ với ta, ngươi không sợ sau này chết không có đất chôn thân à?

Lý Lân cười sỉ nhục :

- Chết không có đất chôn thân? Chết thì là chết, còn cần gì đến đất chôn thân nữa chứ, lẽ nào nếu có đất chôn thì sẽ có cơ hội đội mồ sống lại hay sao?

Tôn Thân Thông bị giải đi nhưng vẫn tức giận mà mắng chửi không thôi, Lý Lân cũng không còn hứng thú thẩm vấn nữa. Yêu cầu của Lý Lân rất đơn giản, y chỉ muốn làm rõ việc trong tay của Tôn Thân Thông có bao nhiêu quyển Thần Ma quyết mà thôi. Xem ra lão già này có thể đem một quyển mà chia ra cho các đệ tử thì trong tay lão chắc chắn là không chỉ có quyển đó mà thôi. Điều này làm Lý Lân vô cùng kì vọng, hiện trong tay y đã có được ba quyển rưỡi, khoảng cách so với chín quyển hoàn chỉnh vẫn còn xa vời lắm.