Tam Thái Tử

Chương 667: Gây họa




Lạc Khuynh Thành chính thức trở thành thành chủ của Vô Cực thành, lần này Chu Thiên Bảo tuy có ý kiến, nhưng Lạc Khuynh Thành thực sự có phần năng lực này cho nên sau khi Chu Thiên Bảo kiểm tra, rồi cũng đồng ý. Dù sao thì Lý Lân cũng mới là chủ của Hỗn Loạn lĩnh, an bài thân tín đảm nhiệm chức vụ thành chủ là chuyện chẳng đáng trách, nhưng vì thế mà Chu Thiên Bảo rất là khinh thường nhân phẩm của Lý Lân.

Lý Lân cũng không thể hiện thái độ gì, mặc khác sắc tâm của hắn cũng không thể nào thực hiện được. Tần Tuyết Linh tựa như là sợ hãi Lý Lân tới gần, cho nên dọn vào ở cùng với Ngao Vô Tình. Điều này khiến cho Lý Lân cảm thấy lực bất tòng tâm, ngay cả tiểu bạch thỏ như Tần Tuyết Linh cũng trở nên tinh minh như vậy, Lý Lân cảm thấy ngày sau của mình cũng sẽ không tốt đẹp gì rồi. Chuyện xấu không làm được, Lý Lân chỉ có thể liều mạng mà luyện công, nói cho cùng thực lực bản thân hắn không được thì chẳng làm được gì. Nhưng mà hắn có cố gắng như nào, thì cũng không thể đột phá tới Võ Tôn hậu kỳ, sau khi đi hỏi các Võ Tôn hậu kỳ khác, hắn cũng nhận được đáp án cho mình, nhưng điều này khiến cho hắn bất đắc dĩ vô cùng. Tích lũy không đủ, không phải là lực lượng, mà là cảnh giới, cảnh giới tăng lên không phải chỉ là một ngày một hai, hắn cần có thời gian dài để tìm hiểu và lĩnh hội.

Trong lúc Lý Lân đang xoay sở đủ đường, Ngao Vô Không cuối cùng cũng đã đến được Vô Cực thành.

Tuy rằng đầu sắc long này đã giải trừ khế ước với Lý Lân, nhưng vẫn cực kỳ mẫn cảm với khí tức của Lý Lân, huống hồ thành chủ của Vô Cực thành là Lạc Khuynh thành, cho nên hành động của hắn càng tựa như là ngựa quen đường cũ.

- Sắc long, đừng có nói với ta là ngươi muốn tới Hỗn Loạn lĩnh để tị nạn đấy.

Lý Lân nhìn sắc mặt tái xanh, bộ dạng chật vật không nói nên lời của Ngao Vô Không liền cao giọng nói.

Ngao Vô Không xấu hổ cười, có chút bất lương nói:

- Lý huynh, a không, Lý đại ca, lần này ngươi phải cứu ta, ta gặp phiền toái lớn rồi.

- Phiền toái? Đừng có nói là ngươi trêu chọc phải lão quái vật nào nhé, lần này là đùa giỡn đồ đệ, nữ nhi, hay là cháu gái của người ta?

Lý Lân không nói gì, chỉ biết cái tên hỗn đản này đến một cách thống khoái như thế thì hẳn là có vấn đề, quả nhiên là có đại phiền toái.

- Lần này, không phải như ngươi nói đâu!

Ngao Vô Không ra vẻ ngươi hiểu lầm rồi.

Lý Lân hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Nếu ngươi không nói cho ta thì đi tìm Lạc Khuynh Thành nhé, chắc nàng ta cũng có chút chờ mong với ngươi.

Lời của Lý Lân khiến cho Ngao Vô Không biến sắc, khuôn mặt tuấn tú hạ thấp nói:

- Đừng, ta nói không được sao! Tình huống lần này có chút đặc thù, ta chọc phải một tên cường giả bán Thần cấp.

- Bán Thần cấp?

Lý Lân cả kinh, tuy rằng bàn Thần cấp không phải hắn chưa tiếp xúc qua, thậm chí hắn quen cũng nhiều, thực lực đó ở phủ lĩnh chủ cũng không tính là nghiêm trọng. Nhưng Ngao Vô Không vốn còn cách thực lực Võ Tôn một chút, lại dễ dàng chọc phải một tên cường giả bán Thần cấp, điều này cũng quá là quỷ dị rồi.

- Ngươi rốt cuộc làm cái gì?

Lý Lân nặng giọng hỏi.

Sắc mặt Ngao Vô Không xấu hổ, nhưng thấy Lý Lân thật sự muốn quay ngưởi bỏ đi thì ngay lập tức lên tiếng:

- Ta bắt cóc lão bà của tên bán Thần cấp đó!

- Cái gì?

Lý Lân bỗng quay người, lần này thì hắn triệt để chấn kinh rồi, lão bà của cường giả bán Thần cấp, kết quả này khiến cho hắn không thể tưởng tượng được. Dù sao thì lão bà của người ta cũng không phải trẻ tuổi nha, mặc dù có thuật trú nhan, nhưng không thể nào mà cứ thế bị hấp dẫn bởi người khác được. Có thể nói diện mạo Ngao Vô Không có thể sát thương thiếu nữ, nhưng đối với nữ tử đã lịch duyệt, thành thục thì là vô dụng. Dù sao thì tuổi tác lớn rồi thì cái gì cũng đã chứng kiến qua, xấu đẹp cũng chỉ là hồng phấn khô lâu mà thôi, chứ đừng nói khảo nghiệm của năm tháng.

- Ngươi hiểu sai rồi, Dung Dung năm nay chỉ mới có hai mươi thôi, ta từ nơi lão gia hỏa kia giải cứu được nàng.

Ngao Vô Không gào lên.

- Nếu ta đoán không nhầm thì diện mạo của vị Dung Dung cô nương này rất được nha.

Lý Lân khinh bỉ nói.

Ngao Vô Không chỉ có xấu hổ cúi đầu.

- Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, là một trong những việc thiên kinh địa nghĩa nhất, hơn nữa kẻ bị ngươi đoạt vợ lại là kẻ mà ngươi không thể động tới được. Tiểu tử ngươi quả là tai tinh, tai họa mà! Quan trọng hơn, đó là ngươi làm xong hết thảy mọi chuyện rồi còn vui vẻ về Hỗn Loạn lĩnh được, mạng ngươi thực là cứng như con gián nha.

Lý Lân trêu chọc hắn.

- Lý Lân, lần này ngươi phải giúp ta, nếu không thì ta chết chắc rồi.

Ngao Vô Không vẻ mặt cầu xin nói.

- Cho ta gặp cô gái ngươi mang đến đã.

Lý Lân khẽ nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Trên mặt Ngao Vô Không đầy vẻ đề phòng.

- Hỗn đản, ngươi nghĩ cái gì, lão bà của lão tử, ai mà không phải tuyệt thế mỹ nữ, còn phải đi tranh lão bà người khác sao?

Lý Lân phẫn nộ, một cước đạp bay Ngao Vô Không. Bởi với thực lực bây giờ của Lý Lân thì hắn muốn hành Ngao Vô Không, thì đến trốn, đối phương cũng không làm được.

- Khụ khụ, xem thì xem! Chứ đừng động tay a!

Ngao Vô Không chật vật chạy lại, hắn mở ra nội thế giới gần thành thực thể, dẫn một vị mỹ nữ cao gầy đi ra.

Lý Lân vừa nhìn thấy người thì không khỏi nhíu mày, nữ tử này thoạt trông mới hơn hai mươi, thực lực chỉ có Vương Tọa đỉnh phong, cũng không phải mạnh. Về phần diện mạo, nếu đã lọt được vào đôi mắt gian tà của Ngao Vô Không thì tuyệt đối không xấu, duy nhất một điều khiến cho Lý Lân có chút khó hiểu, đó là nữ nhân này có diện mạo với khí chất khá giống Lạc Khuynh Thành. Cái này bảo sao cái tên sắc long này lại làm ra hành động liều lĩnh như vậy.

- Vô Không đại ca, nơi đây là đâu?

Nữ tử lên tiếng, thanh âm rất dễ nghe, hiển nhiên khí chất tuy giống, nhưng cá tính thì chắc chắn không.

- Nơi này là Hỗn Loạn lĩnh, còn vị đứng trước mặt đây là lĩnh chủ của Hỗn Loạn lĩnh!

Ngao Vô Không chỉ vào Lý Lân, đồng thời cũng bước lên chắn tầm nhìn của Lý Lân nhìn về phía Dung Dung.

Lý Lân thu hồi ánh mắt, lên tiếng hỏi:

- Đối phương có thân phận gì?

Ngao Vô Không trả lời:

- Một người mà ngươi vẫn luôn muốn tìm mà mãi không thể tìm được. Đây cũng là lý do mà ta ở xa vạn dặm mà vẫn chạy tới Hỗn Loạn lĩnh.

Lý Lân sửng sốt, hỏi lại:

- Là ai?

- Ngươi có nhớ Trần Thanh Tùng không, lão quái vật bán Thần cấp đó là sư phó của Trần Thanh Tùng. Chúng ta vẫn luôn bị tiểu tử đó lừa, hắn nói sư phụ hắn cũng ở Hỗn Loạn lĩnh, nhưng thực tế là không phải, hắn là người Thiên Cương lĩnh, chỉ là sơn môn sư phụ hắn bị vây ở giữa Thiên Cương lĩnh với Hỗn Loạn Lĩnh mà thôi.

Ngao Vô Không giải thích xong khiến cho Lý Lân hiểu ra, thật sự là đi mòn gót giày cũng thấy, gặp được thì chẳng tốn công phu. Tiêu tốn thời gian nhiều như thế mà không tìm thấy tung tích của tên đó, nhưng giờ lại dễ dàng có được, thậm chí chi tiết cũng bị Ngao Vô Không điều tra ra rồi.

- Thế lực của đối phương ra sao?

Nói đến thế lực bên ngoài Hỗn Loạn lĩnh thì Lý Lân cũng phải cẩn trọng vô cùng. Thương Long đại lục chia làm năm vùng, từng nơi thổ địa lại không được khai mang, cho nên thời kỳ thượng cổ đế quốc đem năm nơi này phân lại thành lĩnh. Hỗn Loạn lĩnh là một trong số đó. Nếu như tính cả địa vực, thì Hỗn Loạn lĩnh hẳn là nơi nhỏ nhất, chỉ có ba mươi sáu trung thành. Mỗi nơi chí ít đều có một thế lực lớn, riêng Hỗn Loạn lĩnh có tới ba siêu cấp thế lực, hẳn là phải cảm tạ tinh thạch mạch khoáng phong phú kia.

- Cái này thì tra không ra, nhưng căn cứ theo hiểu biết của ta thì kẻ này cũng không có thành lập thế lực, mà chỉ mang theo một đám đồ đệ vào trong núi sống, Trần Thanh Tùng lại là một trong số đó. Thực sự nếu không phải may mắn gặp được Dung Dung thì ta cũng không thể phát hiện ra đối phương được.

Ngao Vô Không bất đắc dĩ nói.

- Được, chuyện này để cho ta, nhưng mà trước đó ta còn cần phải hỏi Dung cô nương mấy câu đã.

Lý Lân nói.

Ngao Vô Không do dự một chút, rồi cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao hắn cũng cần Lý Lân bảo vệ cho, nếu như một chút yêu cầu nho nhỏ mà không làm được, thì song phương quả là không thể nhìn mặt nhau được.

- Dung Dung cô nương, sao lại phải gả cho một lão quái vật chứ? Với tướng mạo của cô hẳn là xuất thân bất phàm!

Lý Lân hỏi.

Dung Dung cô nương khẽ lên tiếng:

- Ta là lễ vật hiến tế cho Tôn giả mà thôi, tuy là làm phu nhân, nhưng chỉ là con rối mà thôi, nếu không phải gặp được Vô Không thì ta hiện giờ đã chết rồi!

Lý Lân ngạc nhiên hỏi :

- Tôn Giả? Chính là cao thủ bán Thần cấp đã lấy cô làm vợ đúng không?

Dung Dung gật gật đầu, trên nét mặt xinh đẹp của nàng hiện vẫn còn nét lo sợ. Lý Lân cau mày, y cảm giác được từ người cô gái tên Dung Dung này có một cái gì đó rất quen thuộc, nhưng cụ thể là vì lí do gì thì y cũng hoàn toàn mù tịt.

Lý Lân lại trầm giọng hỏi :

- Cô có thể kể cho ta nghe rõ về tình hình của vị Tôn Giả đó được không?

Dung Dung cô nương gật đầu và bắt đầu đem toàn bộ câu chuyện mà nàng đã trải qua nói hết cho Lý Lân, Ngao Vô Không cũng tiếp lời nhằm chứng minh lời của Dung Dung là sự thật.