Tam Thái Tử

Chương 634: Cuộc chiến thống soái




Lời nói của tông chủ Trấn Thiên tông làm cho sắc mặt mọi người đại biến, trước đây bọn họ hoàn toàn không sợ hãi bởi vì trong tông môn của bọn họ còn có lão tổ Thần cấp tọa trấn, mà cường giả Thần cấp đã muốn đủ để cam đoan với bọn họ bảo trụ quá trình truyền thừa khi vạn tộc giáng lâm. Nhưng hiện tại chỗ dựa lão tổ Thần cấp thế nhưng lại vô thanh vô tức biến mất rồi, trong lúc nhất thời trên mặt các vị tông chủ cũng mờ mịt lộ ra sắc khẩn trương. - Tuy rằng lão tổ Thần cấp mất tích ly kỳ ngoài ý muốn của mọi người, nhưng sự tình cũng không phải hoàn toàn bất lợi đối với chúng ta, căn cứ vào hiểu biết của chúng ta, cao thủ Thần cấp trong vạn tộc thượng cổ dường như cũng đã mất, mà vạn tộc thượng cổ sở dĩ phát động công kích là muốn đoạt lấy càng nhiều lãnh địa cùng tài nguyên. Tông chủ Nguyên Thiên tông cất tiếng nói, vị này là một vị nữ tông chủ duy nhất trong số tông chủ ba đại Thiên tông, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không thể nói là xấu xí nhưng mà cũng không có quan hệ gì với cái gọi là xinh đẹp. Điểm trọng yếu nhất là vị trí ngồi, ở đó dĩ nhiên so với hai vị Thiên tông tông khác cao hơn một chút. Trong lòng Lý Lân có ý nghĩ, vị tông chủ Nguyên Thiên tông này thân cao chỉ sợ có trên hai thước thôi, nếu tính là người Thương Long đại lục thể phách tương đối cao to mà so sánh cùng thì cũng là thua chị kém em. - Nói như vậy, kế tiếp chỉ có đánh một trận. Có thể làm được đến tông chủ một tông môn, con mắt nhìn của những người này cũng không phải là đơn giản, nghe ba đại Thiên tông phân tích tình huống xong, mọi người đã hiểu được lựa chọn như thế nào mới là con đường cứu sinh. - Đánh thì đánh, thực lực vạn tộc thượng cổ tuy mạnh nhưng giữa các chủng tộc cũng không hòa thuận, nếu so sánh cùng với chúng ta bọn họ cũng là năm bè bảy mảng. Tông chủ Thần Thiên tông trầm giọng nói. Mọi người thần sắc ngưng trọng gật đầu, cuối cùng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía ba người Lý Lân Lão già gầy ngồi ở phía đầu mở miệng nói: - Lấy tình huống trước mắt, cho dù tập trung tất cả các cao thủ Hỗn Loạn Lĩnh cũng chưa chắc có thể ngăn cản được bước chân của vạn tộc thượng cổ, dù sao thì tu sĩ cũng không phải là quân đội, không thể tập trung lại cùng một chỗ cũng chỉ là năm bè bảy mảng. - Không sai, hiện nay vạn tộc thượng cổ đã sắp giáng lâm, mặc dù chỉnh hợp tất cả lực lượng cũng không có cách nào cam đoan lực lượng này có thể đối kháng được với vạn tộc thượng cổ. Lão già thứ hai mở miệng nói, lời nói của bọn họ làm cho sắc mặt tất cả các tông chủ của các thể lực đều rất khó nhìn. Cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Lân, biểu hiện lần trước của Lý Lân ở Ngọc Thần tông các tông chủ đều đã biết, hiện tại hai gã nhân vật cấp thống soái đều tỏ vẻ bi quan, nếu Lý Lân mà cũng như thế chỉ sợ tâm tư của mọi người đếu sẽ dao động. Sắc mặt tông chủ ba đại Thiên tông có chút khó coi, lòng tự tin của bọn họ theo hai nhân vật cấp thống soái kia mà bắt đầu dao động. Lý Lân vẫn không mở miệng, thần niệm của hắn đang đối thoại cùng với Hàn Tín. - Đại ca, lấy năng lực của đại ca cũng không được sao? Lý Lân cực kỳ tín nhiệm năng lực quân sự của Hàn Tín, điều này chẳng những có ảnh hưởng từ kiếp trước mà còn có biều hiện lần trước ở Ngọc Thần tông. - Không phải không được, điều căn bản là làm cho số lượng nhiều các võ giả bướng bỉnh và không biết tuân thủ kỷ luật như thế trong một thời gian ngắn mà chịu được trận chiến quân đội là cực kỳ khó khăn, nếu như là ta, ta cũng không muốn tham gia một cuộc chiến đấu như vậy, nó quá vất vả, chỉ một lo lắng không chu toàn là kết quả binh bại thân vong. Trên mặt Hàn Tín tràn đầy sắc ngưng trọng. - Nhưng đại ca lần trước ở Ngọc Thần tông trong một thời gian ngắn như vậy đã dạy dỗ cho mấy trăm tên cao thủ có thể sử dụng binh trận, tại sao lần này lại không được. Lý Lân khó hiểu hỏi, trước đây tất cả đều là hắn đã tự mình trải qua, lấy năng lực của Hàn Tín ngay lúc đó, chỉnh hợp những người này trở thành quân đội dường như cũng không phải là quá khó khăn. - Ngươi nghĩ rất đơn giản, chỉ mấy trăm người thôi như thế mà dạy dỗ cũng đã khó khăn, tin tưởng hai người bên ngoài cũng có thể dễ dàng làm được, nhưng mà hiện nay tu sĩ bên ngoài có tới hàng hơn nghìn vạn, trong đó còn có cả võ giả bên trên Tiên Thiên, đây so với lần trước tính chất hoàn toàn bất đồng. Hàn Tín thở dài thần sắc ngưng trọng nói. - Nếu nói như thế đại ca cũng dự định buông tha sao? Lý Lân trầm giọng hỏi. Hàn Tín trầm ngâm: - Thay đổi chuyện không thể nào mới thú vị, ngươi nghĩ có đúng như vậy không? Lời nói của Hàn Tín làm cho Lý Lân sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười thản nhiên. - Nếu đại ca có lòng tin, huynh đệ tự nhiên sẽ vui vẻ đáp ứng. Trong đại điện của Trấn Thiên tông, Lý Lân mở to mắt nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người nói: - Tình huống quả thật là không thể lạc quan, nhưng cũng không phải là không còn hy vọng. Lời nói của Lý Lân làm cho ánh mắt của mọi người hiện lên một chút tinh quang, tông chủ Trấn Thiên tông cùng tông chủ Thần Thiên tông liếc nhìn nhau, trong đáy mắt đều hiện lên một thần sắc nhẹ nhõm, họ cùng thở ra một hơi thật dài. - Đồ trẻ con không biết, ngươi có biết rằng đây là chiến tranh không, cũng không phải là trò chơi của trẻ con. Lão già gầy cầm đầu đột nhiên đứng lên nhìn Lý Lân căm tức nói. Gã thống soái khác mặc dù không có kích động như lão già thứ nhất kia nhưng thần sắc cũng tỏ ra hết sức bất ngờ, dù sao thì hai người cũng là thống soái danh chấn một phương, Lý Lân chẳng qua là một thanh niên tiểu tử vừa mới mọc ra, giữa hai bên thân phận có rất nhiều khác biệt. - Tiền bối, chiến tranh cần xem xét là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chúng ta là thế lực thổ địa của Hỗn Loạn Lĩnh nắm giữ được địa lợi cùng với nhân hòa, thiên thời tuy rằng không có, nhưng có được địa lợi và nhân hòa không phải là không có lực đánh một trận. Trên mặt Lý Lân không hề có biểu hiện tức giận, rất là bình tĩnh nói. - Thiên thời địa lợi nhân hòa, đó chỉ là ứng dụng thích hợp ở chiến tranh phàm tục. Đây là cuộc đại quyết chiến của giới tu sĩ, một cường giả cấp đỉnh cũng đủ để có thể giết hết trăm vạn ngàn vạn võ giả Tiên thiên, huống chi vạn tộc thượng cổ tích lũy hàng trăm vạn năm, nội tình chỉ sợ so với Hỗn Loạn Lĩnh còn hùng hậu hơn nhiều, đối mặt với một đối thủ như vậy, ngươi cảm thấy cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa còn có chỗ dùng sao? Khí thể lão già thật bức người, trong mắt đều là sắc ngưng trọng. - Không liều mạng làm sao mà biết, chẳng lẽ cứ như bỏ đi cái vườn nhà. Lý Lân trầm giọng nói. - Ngươi, đây là ngươi muốn lấy toàn bộ sinh mệnh Hỗn Loạn Lĩnh ra làm trò đùa. Lão già tức giận nói. - Trò đùa ư? Trên mặt Lý Lân hiện lên một vẻ không hiểu, khóe miệng vẫn hiện lên một nụ cười thản nhiên. - Tiền bối, cá nhân ta thực sự khâm phục ngươi quý trọng đối với sinh mênh, nhưng chiến tranh là chiến tranh, không có người nào là thần chiến tranh, khi cuộc chiến còn chưa chấm dứt bất kỳ một kết quả nào cũng vẫn đều có khả năng. Thực lực thượng cổ vạn tộc không chỉ nói là cực kỳ cường đại, nhưng bọn chúng cũng có một nhược điểm rất lớn. Bọn họ là dị tộc, đã từng là địch nhân tranh đoạt Thương Long đại lục với Nhân tộc, hiện tại vạn tộc thượng cổ tu dưỡng trăm vạn năm có dục vọng muốn chiếm đất đai đang ngóc đầu trở lại, đây chẳng lẽ là chuyện tình của một mình địa vực Hỗn Loạn Lĩnh sao? Lý Lân trầm giọng nói. - Đây là ý gì của ngươi? Thần sắc lão già biến đổi, lão cũng không hiểu lời nói của Lý Lân. - Nếu chỉ là Hỗn Loạn Lĩnh, chỉ sợ sẽ không có người quan tâm, tử đạo hữu bất tử bần đạo, giới tu luyện từ trước tới nay vẫn đều tàn khốc như vậy. Nhưng đối thủ của chúng ta là vạn tộc thượng cổ là kẻ địch của cả Nhân tộc, đối kháng với vạn tộc thượng cổ không chỉ là trách nhiệm của riêng chúng ta mà là trách nhiệm của cả Nhân tộc. Nếu chúng ta có thể phát động toàn bộ lực lượng Nhân tộc trên Thương Long đại lục, ngài cảm thấy vạn tộc thượng cổ có thể càn rỡ được bao lâu. Lời nói của Lý Lân làm cho đôi mắt mọi người sáng ngời. - Hừ, nói thì dễ, các thế lực khác sẽ dễ dàng phái người đến sao? Lão già lạnh lùng cười nói, làm tướng mấy trăm năm, nhân sinh lịch duyệt của lão cũng không phải là Lý Lân có thể so sánh được. - Môi hở răng lạnh, vạn tộc thượng cổ công hãm Hỗn Loạn Lĩnh sẽ thỏa mãn sao, bọn chúng sẽ thâm nhập vào toàn bộ lãnh thổ, thậm chí từ bốn hướng khác nhau mà thâm nhập vào. Ta tuy rằng không biết tại sao cao thủ trên Thần cấp lại biến mất, nhưng ở trong một thời khắc mấu chốt lại vô thanh vô tức biến mất tất nhiên ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa, đây có lẽ là muốn Nhân tộc liên hợp, thoát khỏi năm bè bảy mảng. Lời nói của Lý Lân có ảnh hưởng rất lớn đối với mọi người, dù sao loại thuyết pháp này cũng cực kỳ mới lạ, thoạt nhìn thì như không thông, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc lại thấy hợp lý. - Nói đến cùng thì đây tất cả đều chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi. Gã thống soái thứ hai lạnh giọng nói. Lý Lân mỉm cười, không cần phải nhiểu lời nữa, nếu dựa theo bản tính của hắn, hắn căn bản là không cần hai vị cấp thống soái Nhân tộc kia khiêu khích. Dù sao thì người đối chiến là Hàn Tín mà không phải hắn, nhưng hắn vẫn nói là vì biểu đạt ý của chính mình. Hai gã thống soái được đề cử kia hiển nhiên là cũng không bị thuyết phục, cho tới bây giờ Lý Lân cũng không có ý muốn thuyết phục họ, mục đích của hắn là các vị tông chủ, mà nhìn lại trước mắt lời nói của hắn cũng có chút hiệu quả rõ ràng. Bao gồm tông chủ tam đại Thiên tông trong mắt mọi người cũng có thêm một tia ánh sáng hy vọng, duy chỉ có hy vọng mới có thể sinh ra cho người ta lực ngưng tụ vô cùng, duy chỉ có hy vọng mới có khả năng xoay chuyển cuộc chiến bất lợi này.