Thanh niên áo
trắng không khỏi ngạc nhiên, trong lòng đoán thầm có thể đó là một cao
thủ cấp Thần khác đang làm việc này, nếu là như vậy thì hôm nay có lẽ sẽ bạo phát một trận chiến của các cường giả cấp Thần. Đến lúc đó có lẽ y
không khỏi phải xuất toàn lực chiến đấu rồi.
Cường giả cấp Thần của Thiên Thần tông trầm giọng nói :
- Là một thiếu niên. Phương pháp luyện chế Huyết Tế đàn vốn đã thất
truyền từ lâu, nhưng không biết bằng cách nào mà Ám Ảnh tộc của thượng
cổ lại có thể luyện chế ra phôi thai của Huyết Tế đàn. Phôi thai này sau đó lọt vào tay của một thiếu niên tên Lý Lân. Tiểu tử này rất ư là thần bí, khống chế thi thể và Huyết Tế đàn có thể đều là thủ pháp ẩn tàng
của hắn.
Đúng ra chuyện của Lý Lân vốn không làm cho y quan tâm đến, nhưng trong
một thần thần niệm của y xuất ra đi ngao du sơn thủy thì đúng lúc nhìn
thấy cự ly mà Lý Lân vượt qua hư không tiến về Dương thành giúp đỡ Cửu
Thiên Ứng Nguyên môn, trình độ đó thật làm cho một cao thủ cấp Thần như y tự cho là không bằng. Cũng từ đó y luôn theo dõi quá trình trưởng thành của Lý Lân. Nhưng về vị sư phụ thần bí của Lý Lân là Tiêu Dao Tử thì y
cảm thấy rất nghi ngờ về sự tồn tại của người này, cho dù là một người
không màng danh lợi thì cũng không thể biến mất đến không còn tông tích
như vậy. Dẫu sao những sinh linh từng sống trên Thuơng Long đại lục đều
phải lưu lại dấu vết trong trời đất, trừ phi vị sư phụ đó của Lý Lân có
sức mạnh đạt đến trình độ vượt qua được khuôn khổ của trời đất. Nhưng
điều đó có thể xảy ra sao? Trong đất trời bao nhiêu năm qua những người
đạt đến trình độ đó có được mấy người chứ?
Thanh niên áo trắng ngạc nhiên nói :
- Thiếu niên? Lẽ nào hắn đến từ Tây Vực?
Cường giả Thần Thiên tông lắc đầu nói :
- Theo lão phu biết được thì hắn đến từ Thần Khí chi địa. Hình như là xuất thân từ một hoàng triều cấp cao vừa mới nổi lên.
Thanh niên áo trắng trầm giọng nói :
- Hoàng triều cao cấp? Đợi đã, ngươi nói Thần Khí chi địa? Có phải là
Thần Khí chi địa bên ngoài trăm vạn dặm của Mãng Hoang tuyệt địa, một
trong thập đại cấm địa không?
Cường giả Thần Thiên tông trầm giọng hỏi :
- Không sai, mảnh Thần Khí chi địa đó có vấn đề gì à?
Thanh niên áo trắng trầm giọng nói :
- Đó là một nơi không đơn giản. Tuy tôi chưa đến đó bao giờ, nhưng đã từng cảm nhận được khí tức từ nơi xa của nó.
Cường giả Thần Thiên tông nói :
- Có lẽ là vậy, có điều trong lịch sử của Nhân tộc thì những cường giả
ẩn thân cũng không phải là ít, có người ẩn náu ở Thần Khí chi địa cũng
không có gì là lạ. Chúng ta thật không có khả năng dây vào sự tồn tại
của nó đâu.
Cách nghĩ này của thanh niên áo trắng sao y lại chưa từng nghĩ qua chứ,
thậm chí y còn cho người đi thăm dò, chỉ tiếc là không thu được bất cứ
kết quả nào. Những người lí giải được về Thần Khí chi địa này thật không có nhiều.
Trên chiến trường xuất hiện vô số ma khí, phàm là những thi thể nào bị
nó xâm nhiễm vào sẽ lập tức đứng dậy một cách kì dị và tấn công vào các
cao thủ của vạn tộc thượng cổ. Suy sức chiến đấu của những thi thể này
không được bằng một phần mười thực lực thật, nhưng chúng không biết đau
và không hề sợ chết, chỉ khi nào bị đối phương đánh nát toàn thân thì
chúng mới chịu dừng lại. Cũng may mắn một điều là vạn tộc thượng cổ đối
với việc hủy diệt các thi thể này không có quá nhiều qui củ, chỉ cần
phát hiện đám thi thể có thể gây trở ngại và giết chết đồng bọn của mình thì chúng sẽ không hề do dự mà xuống tay. Nhưng sau khi vạn tộc thượng
cổ tàn sát đến đỏ cả mắt thì chúng cũng không hề phát hiện là những
những mảnh của thi thể đang dần dần tan biến vào trong đống bùn máu đang càng lúc càng dày lên.
Trong chiến trường, Viên thủ thành đột nhiên sắc mặt có chút thay đổi, nói với hai cao thủ hộ vệ còn sót lại :
- Mau chạy về hướng nam, hướng nam chính là sinh môn, nơi đó lực lượng của kẻ địch là ít nhất!
Từ khi cấm chế của Hổ tộc lão tổ bị thanh niên áo trắng phá vỡ thì sự áp chế của thiên cơ cũng đã mất đi, năng lực thiên phú của Viên Thiên
Cương cũng tự động quay trở về với y, từ đó y dễ dàng vượt qua những
nguy hiểm trên chiến trường mà tìm một con đường sống.
Sự thật đã chứng minh lời của Viên Thiên Cương là vô cùng chính xác, ở
hướng này kẻ địch rất ít, còn các cao thủ của Nhân tộc thì lại rất
nhiều. Nhóm cao thủ trông thấy Viên thủ thành đã đến thì liền tụ tập lại đi theo y, trong chớp mắt đã tập hợp được không dưới trăm người.
Cũng trong lúc này, Viên thủ thành đột nhiên đứng dậy, hướng về một ngọn núi đất ở phía xa mà nói :
- Có phải Lý huynh đang ở đó không?
Ngọn núi đó vẫn tĩnh lặng, không có bất cứ một phản ứng nào với câu hỏi
của Viên thủ thành, cứ như là y đang nói chuyện với không khí vậy.
Viên thủ thành trầm giọng nói :
- Lý huynh, ta không biết huynh đang ẩn thân bằng cách nào, nhưng ta có
thể thấy được khí vận xung thiên của huynh. Càng huống hồ ở tại Hỗn Loạn lĩnh này, người có thể thao túng một ma khí bản nguồn như vậy chỉ có
thể là người đã ngưng tụ ma khu như Lý huynh thôi.
Tiếc rằng hướng mà y đang nhìn về lại không hề phát ra một chút động
tĩnh nào, điều này làm Viên thủ thành vô cùng khó xử. Những người đứng
sau lưng y cũng cảm giác y đang rất khác thường, một cao thủ cấp Võ Tôn
như y mà sao lại nhìn về hướng ngọn núi đất ấy mãi, mặc dù là hướng đó
đến cả một cái lông quạ đen cũng không thấy xuất hiện.
Viên thủ thành lại trầm giọng nói :
- Nếu Lý huynh đã không muốn lộ diện thì ta đành phải dùng đến chước
cuối cùng thôi, ta biết võ công Lý huynh đang tu luyện chính là Thần Ma
quyết, ta hiện nay đang có tin tức về một quyển Thần Ma quyết, không
biết tin tức này có thể làm Lý huynh động lòng mà ra gặp mặt ta được
không?
Lời của y vừa dứt thì ở phía trên ngọn núi đất liền mở ra một cánh cửa hư không, Lý Lân nét mặt bực dọc từ trong mà bước ra.
- Viên huynh, tội tình gì huynh phải làm vậy? Nơi đây là chiến trường,
ta cũng không muốn sau khi đi ra bị người khác vô cớ đuổi giết!
Chút cười gượng của Lý Lân không làm cho Viên thủ thành đồng tình, nét mặt y vô cùng nghiêm trang nói :
- Lý huynh, hiện nay viện binh vẫn còn chưa đến, người duy nhất có thể cứu vãn chiến trường này thật chỉ còn có mình huynh.
Lý Lân không chút nghĩ ngợi lắc đầu cho là Viên thủ thành đã quá xem trọng y rồi :
- Tôi? Huynh thật biết nói đùa, tôi chỉ là một con tép mòng có cảnh giới Võ Tôn sơ cấp, sao có thể đủ khả năng để thay đổi thứ gì ở chiến trường này chứ.
Viên thủ thành nhìn những thi thể hung hãn không hề sợ chết ở phía xa, nét mặt nghiêm trang nói :
- Lý huynh có bản lĩnh như vậy, căn cứ vào thiên cơ dự toán thì lần này
sinh cơ của cả Nhân tộc trong một vùng này đều phải dựa vào huynh, còn
người đang khống chế những con rối thi thể kia là Lý huynh đúng không?
Lý huynh còn nói là không tham chiến nữa sao?
Lý Lân lắc đầu, nét mặt nghiêm trang nói :
- Đây cũng không phải là một chiến trường tầm thường, những con rối thi
thể kia chẳng qua chỉ là một lực lượng nhỏ, thực chất không giúp được gì nhiều cho chiến trường này đâu.
Lý Lân vốn cũng không nắm rõ về cách không chế thi thể, chỉ là y lợi
dụng Mật Pháp Thần Binh Thiên Sách trong Lục Đạo Thiên Thư kết hợp với
sự bá đạo của ma khí bản nguồn làm Lý Lân có thể khống chế thân thể của
những người chiến tử trong một thời gian ngắn. Chỉ là thân thể của những kẻ chiến tử này chỉ có bản năng chiến đấu, vốn không phải là một bản
thể độc lập mới, nếu như Lý Lân thu lại những ma khí đã cung ứng cho
chúng thì chúng cũng sẽ chỉ còn lại là những cái xác bất động mà thôi.
Viên thủ thành trầm giọng nói :
- Nếu như cho huynh chỉ huy chiến trường này thì huynh có nắm chắc phần thắng không?
Lý Lân lắc đầu nhìn về phía các cường giả của vạn tộc thượng cổ đang tiến đến gần mà nói :
- Tôi chỉ huy? Một tiểu nhân vật không có thế lực như tôi sao lại có bản lĩnh đó chứ, Viên huynh xin đừng giễu cợt tôi nữa, nếu huynh muốn ẩn
thân thì tiểu đệ có thể giúp đỡ, nhưng số lượng không thể quá nhiều, bởi với sức của tôi thì không cách nào mở ra một không gian quá lớn trong
hư không được.
Viên thủ thành tiếp tục thuyết phục :
- Lý huynh, xin huynh hãy vì Nhân tộc và cũng là vì sinh mệnh của mọi
người mà giúp đỡ một tay. Những người này tuy không phải là người của
Trấn Thiên tông tôi, nhưng tôi đảm bảo họ sẽ nghe sự chỉ huy của huynh,
trong đó bao gồm cả tôi nữa.
- Huynh điên thật rồi! Những lời này không thể nói bừa được đâu!
Lý Lân cau mày có chút không hài lòng với sự tín nhiệm của Viên thủ
thành. Tuy rằng nhờ sự tham chiến của các thi thể bị khống chế mà cục
diện của chiến trường có chút khác đi, nhưng đại thể vẫn chưa có gì thay đổi, thực lực của Nhân tộc trong vùng này thực sự là quá yếu.
- Thủ thành, chúng tôi tin tưởng vào phán đoán của ngài, xin ngài hãy chỉ huy tất cả những người chúng tôi!
Người vừa nói chính là phó tông chủ của Thần Thiên tông, chỉ có điều là
thân thể của y hiện nay có chút tàn tạ, còn ngược lại Thần Võ Hoàng dưới sự bảo hộ của y lại không hề bị chút thương tích nào.
Thần Vô Song cũng mở lời thuyết phục Lý Lân :
- Lý huynh, huynh là một trong tứ đại cao thủ trẻ ở Hỗn Loạn lĩnh này,
nếu Viên thủ thành đã nói là huynh được thì huynh cứ thử một lần xem,
ngựa chết thì xuống đi bộ, dù sao thì vẫn hơn là chúng ta bó tay chịu
chết.
Lý Lân không nói lời nào, y cảm thấy chuyện này thật quá hoang đường,
vốn dĩ bản thân là người ngoài cuộc mà bây giờ chỉ vì vài câu nói của
Viên thủ thành mà đã lôi cả y vào, lại còn chỉ huy tất cả mọi người. Một thế cuộc hỗn loạn như thế này thật không phải là thứ mà người bình
thường có thể xử lý được.
Lúc này, một âm thanh thần bí chợt truyền đến ý thức của Lý Lân :
- Tiểu tử hãy mau đồng ý với hắn đi, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở đấy!