Tam Thái Tử

Chương 608: Ánh sáng vận rủi




- Nếu đã như vậy thì bọn ta cũng không nói đạo lí với các ngươi nữa.

Thanh niên áo trắng vẻ mặt tức giận ra tay đánh một luồng ánh sáng trắng về phía Hổ tộc lão tổ.

- Nếu thế thì đã sao? Dưới sát khí của lão phu, tất cả đều phải bị đánh vỡ.

Hổ tộc lão tổ nét mặt đầy vẻ khinh thường,đem sát khí hóa thành một thanh kiếm chém về hướng luồng ánh sáng trắng.

Xoẹt một tiếng, luồng bạch quang bị chém đứt ra làm hai, nhưng không như dự liệu của Hổ tộc lão tổ, luồng bạch quang không hề bị tan biến mà uốn cong lại rồi hợp một như trước.

Ầm một tiếng, luồng bạch quang sau khi chạm vào đến Hổ tộc lão tổ thì bỗng nhiên tan biết đi đâu mất, xem chừng Hổ tộc lão tổ không bị chút thương thích nào. Kết quả này khiến cả Hổ tộc lão tổ cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Cường giả cấp Thần của Thần Thiên tông kinh ngạc nói :

- Vừa rồi là... Ngươi lẽ nào thật sự luyện thành rồi?

Thanh niên áo trắng lắc đầu có chút tiếc nuối nói :

- Lần bế quan này may mắn lĩnh ngộ được chút ít về nó, nhưng có điều ánh sáng may rủi của ta vẫn còn ở mức sơ cấp nhập môn, không thể lấy mạng hắn được.

Hổ tộc lão tổ cười lạnh nói :

- Hừ! Thứ như may rủi mà ngươi cũng tin à, không ngại nói cho các ngươi biết, có lão phu ở đây, cho dù là hai cao thủ cấp Thần cũng đừng hòng bước vào được một bước.

Lão vô cùng tự tin vào thực lực và pháp tắc giết chóc trong các chiến đấu của mình.

Thanh niên áo trắng nở một nụ cười nói :

- Không cần thiết, Nhân tộc hiện nay không phải là Nhân tộc của trăm vạn năm trước nữa, cho dù không có đế triều thượng cổ thì bọn bại tướng các ngươi cũng không thể lay động được gì đâu. Còn về những kẻ sau lưng ngươi thì số mệnh của bọn chúng đã thay đổi rồi, ngược lại hiện nay là bọn ta cần phải ngăn ngươi lại mới đúng.

Cũng vào lúc này, một bóng người từ bên trong bay đến trước mặt của Hổ tộc lão tổ. Người này chính là kẻ bị trúng chiêu của Lý Lân khi nãy, Lão tộc Hổ tộc. Chỉ là trong lúc này máu thịt trên người lão đã bị nổ đến nát vụn hơn nữa thân, xương cốt trong nửa thân đó dính đầy máu tươi, thậm chí xương cốt lộ cả ra ngoài đó còn chứa đầy vết rạn nứt như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào vậy. Trong tay lão đang mang theo một thần hồn đang rất suy yếu, đó cũng chính là thần hồn của thiếu tộc trưởng Hổ tộc truy sát Lý Lân trước đó.

Tộc lão của Hổ tộc giọng cầu khẩn nói lớn :

- Lão tổ, người hãy mau cứu thiếu tộc trưởng đi!

Hổ tộc lão tổ sắc mặt tái đi như không tin vào mắt mình nói :

- Sao lại như vậy được, ngươi là cao thủ Võ Tôn cửu phẩm, sao lại gặp phải cảnh ngộ này chứ.

Trước đó lão đã giao phó rất rõ ràng là thiếu tộc trưởng Hổ tộc dắt theo các thuộc hạ của tộc khác không được tham chiến. Nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là truy sát những kẻ trốn chạy của Nhân tộc, đồng thời thu thập tài phú và linh mạch của trời đất mà thôi.

Tộc lão của Hổ tộc nét mặt đầy hổ thẹn nói :

- Chúng tôi đã đụng phải Lý Lân, không ngờ hắn đã luyện hóa cường giả Võ Tôn cửu phẩm của Quỳ Ngưu tộc, thậm chí còn cho hắn phát nổ. Thiếu tộc trưởng và các thiếu tộc trưởng của tộc khác trong lúc sơ ý đã bị diệt sạch toàn quân. Những người đi theo bảo vệ các thiếu tộc trưởng cũng bị chôn theo họ, thuộc hạ đã tận lực mới có thể bảo vệ được thần hồn yếu ớt này của thiếu tộc trưởng.

- Chỉ cần vẫn còn thần hồn thì bản tôn nhất định sẽ có thể chữa trị, nhưng có điều...

Hỗ tộc lão tổ nhìn chăm chăm vào hai cao thủ của Nhân tộc, nét mặt lộ chút lo lắng. Hai cao thủ đó của Nhân tộc hiển nhiên không thể để cho lão có thể yên tâm mà chữa trị cho thiếu tộc trưởng Hổ tộc được.

- Lão tổ...

Tộc lão của Hổ tộc nhìn về hướng hai cao thủ cấp Thần của Nhân tộc với một dáng vẻ run sợ.

Nhưng chính vì sự sợ hãi này đã làm cho khí tức toàn thân của tộc lão Hổ tộc không còn ổn định nữa, kết quả của việc này thật làm cho lão vô cùng kinh sợ, thần hồn của thiếu tộc trưởng Hổ tộc trong tay lão cũng vì đó mà vỡ vụn đi mất.

- Không... Không thể nào! Thiếu tộc trưởng...!

Tộc lão của Hổ tộc hai mắt như ngây dại ra, đến độ Hổ tộc lão tổ cũng y như vậy. Vừa nãy trên đường đi vẫn bình an vô sự mà, sao bây giờ mới rung người một cái đã vỡ vụn ra cả rồi. Nói cho cùng thì thiếu tộc trưởng Hổ tộc cũng là một cao thủ cấp Võ Tôn nhị phẩm, thần hồn cho dù chỉ còn lại một phần nhưng cũng không thể nào dễ dàng vỡ vụn ra như vậy được.

- Là các ngươi đang giở trò phải không?

Hổ tộc lão tổ tức giận quát. Tận mắt nhìn thấy một thiên tài siêu cấp của tộc mình ngã xuống, trong lòng lão vô cùng đau xót.

Cao thủ cấp Thần của Thần Thiên tông cười lạnh nói :

- Hừ! Giỏi cho tên ngậm máu phun người, nếu ngươi đã cho là như vậy thì cứ xem như là bọn ta làm đi!

Hổ tộc lão tổ nét mặt bỗng đờ ra, trong lòng có chút lúng túng, dẫu sao cảnh giới của lão so với hai kẻ kia vẫn cao hơn, nếu chúng giở trò thì chắc chắn lão phải phát hiện ra, đằng này lão lại không hề phát hiện thấy gì cả. Chỉ có thể nói rằng thiếu tộc trưởng Hổ tộc thật đã chết chỉ vì một cái rung người.

- Thiếu tộc trưởng, thuộc hạ có lỗi với người...!

Tộc lão của Hổ tộc nét mặt đầy vẻ đau thương. Nhưng trong lòng lão có bao nhiêu phần là tự trách và bao nhiêu phần là sợ hãi thì không ai biết được.

Hổ tộc lão tổ nét mặt giận dữ nói :

- Câm miệng! Lập tức đi ra chiến trường tử chiến đi!

Tộc lão của Hổ tộc ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng, một lúc sau liền đứng dậy vận nội thế giới chữa trị vết thương trên người rồi xoay mình xông vế phía chiến trường.

Cũng trong lúc này, tình huống trên chiến trường như đã thay đổi, các thi thể của những người vốn đã nằm xuống bỗng nhiên từ từ động đậy và đứng dậy, các thi thể kì dị ấy liền lập tức điên cuồng kết hợp với người của Nhân tộc tấn công các cao thủ của vạn tộc thượng cổ.

Hổ tộc lão tổ giận dữ quát :

- Khống chế thi thể! Là ai? Là ai đã âm thầm nhúng tay vào việc này?

Hai cao thủ cấp Thần nét mặt tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Những thế lực có thủ pháp khống chế thi thể là rất ít, dẫu sao thì thi thể không giống như vũ khí, khống chế nó tức là không tôn trọng người đã chết, đại đa số người trong Nhân tộc đều không chấp nhận việc này. Trừ một số tông môn kì dị ở Tây Vực thì có dùng đến thủ pháp này còn tại tại Trung Vực rất ít khi nghe thấy có người sử dụng thủ pháp này.

Nhưng không thể phủ nhận được việc khống chế thi thể trong chiến trường là một thủ pháp vô cùng đáng sợ, cho dù là một võ giả có tính cách vô cùng cứng rắn thì khi phải đối đầu với người từng là bạn hữu nay lại trở thành kẻ thù là một điều vô cùng khó xử.

Thanh niên áo trắng trầm giọng nói :

- Xem ra đã có một người thần bí tham chiến mà chúng ta không biết rồi, đây có lẽ cũng là lúc xoay chuyển tình thế, từ giờ cho đến lúc đó tuyệt đối không thể để cho kẻ trước mặt tiến vào trong đó được!

Cao thủ cấp Thần của Thần Thiên tông nhìn vào vẻ nhiêm túc của thanh niên áo trắng trầm giọng nói :

- Đây chính là sức mạnh của ánh sáng xui rủi! Tuy rằng trước mắt nó không ảnh hưởng gì đến lão hổ đầu này nhưng nó vẫn có thể đem đến vận rủi cho những kẻ xung quanh lão.

Thanh niên áo trắng thản nhiên cười nói :

- Có lẽ là vậy, dẫu sao ta cũng chỉ vừa lĩnh ngộ được một ít mà thôi, còn rất nhiều điều không thể lí giải được.

Ánh sáng xui rủi vốn là một võ công tâm pháp của thượng cổ mà y tu luyện sau khi đột phá cấp Thần, võ công tâm pháp của thượng cổ này vốn là bảo vật trấn tông của Nguyên Thiên tông, trừ tổ sư sáng lập môn phái ra, hơn trăm vạn năm nay chưa ai có thể luyện được nó, do cơ duyên hảo hợp mà thanh niên áo trắng này cũng chỉ mới nhập môn mà thôi. Còn đối với sự bác đại tinh thâm của tâm pháp này thì y không cách nào hiểu rõ hoàn toàn được.

Sự chuẩn bị đề phòng của cả hai làm cho Hổ tộc lão tổ càng thêm khó xử. Hiện nay lão thật sự không thể ra tay, dẫu sao đây cũng là Thương Long đại lục, bọn chúng thật không dám sử dụng quá nhiều lực lượng, bằng không làm kinh động đến những lão quái vật thực sự thì rất ư là phiền phức. Vạn tộc thượng cổ cũng tuyệt đối không muốn Thương Long đại lục bị phá nát, vì nếu nó bị phá nát thì công sức và kế hoạch bấy lâu nay đều uổng phí cả.

Thanh niên áo trắng sắc mặt ngạc nhiên nói :

- Đây là... Huyết tế đàn? Có người đang muốn lợi dụng chiến trường này để luyện chế thứ đó sao?

Cao thủ cấp Thần của Thần Thiên tông nói :

- Ta biết kẻ ra tay đó là ai rồi!

- Là ai?

Tình hình trong chiến trường từ từ nghịch chuyển, người của Nhân tộc sau cơn kinh hoàng đã nhanh chóng lấy lại khí thế. Họ không còn cảm giác e dè đối với người khống chế thi thể như lúc đầu nữa.

Vù... Vù...!

Mặt đất từ từ đỏ dần lên như muốn nuốt chửng những bộ phận cơ thể người đẫm máu tươi vậy. Sau đó mặt đất liền phát ra một hào quang tà dị.