Tam Thái Tử

Chương 594: Thua hàng loạt và lĩnh ngộ




- Hết rồi, có thể mượn một ít không? Ta lấy nhân cách của ta đảm bảo, ngày sau sẽ trả lại gấp đôi.

Thiếu nữ truyền âm nói.

- Không cho! Không có thì dừng đánh!

Lý Lân không hề nghĩ ngợi nói.

Sắc mặt thiếu nữ càng thêm khó coi.

- Ngươi cũng biết thân phận của chúng ta? Đại ca ta là thiếu chủ của siêu cấp thế lực, làm sao có thể thiếu chút vật này.

Thiếu nữ vội vàng nói.

- Không cho là không cho, ta nói rồi, đây là quy củ trong sòng bạc.

Lý Lân vẫn lắc đầu.

- Ngươi thắng nhiều như vậy rồi sợ rằng không thấy được thái dương ngày mai, nơi này chúng ta bất cứ người nào cũng có thể tiện tay nghiền nát ngươi.

Thiếu nữ uy hiếp.

- Hừ, ngươi có giết ta cũng đừng mong có được.

Lý Lân liếc nhìn nàng nói.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, sòng bạc Phú Quý đã là của ngươi rồi, thậm chí cả Yển thành này đều là của ngươi, ngươi còn không thỏa mãn? Bồi đại ca ta hoàn thành lĩnh ngộ không phải càng tốt sao? Coi như chúng ta thiếu ngươi một phần nhân tình, tương lại có thể giúp ngươi làm một việc.

Thiếu nữ nói.

Lý Lân không tiếp lời, thần thức của hắn nhìn thấy sắc mặt Trư trưởng lão và Ưng trưởng lão càng lúc càng khó coi, Rõ ràng là hiện tượng thiên địa phản phệ. Trong lòng Lý Lân thay đổi, nảy ra một kế.

- Muốn ta giúp các ngươi cũng được, chẳng qua các ngươi phải đảm bảo an toàn sinh mệnh của ta, nhất là không thể bị hai lão già này hại.

Lý Lân truyền âm.

- Không thành vấn đề!

Thiếu nữ không hề suy nghĩ nói.

Lý Lân thở phào một hơi, hắn tiếp tục trao đổi tiền cược với thiếu nữ, duy trì ván bài nghiêng về một bên.

Oa!

Trư trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cả người uể oải đi rất nhiều. Đồng thời Ưng trưởng lão cũng phun máu theo hắn, hắn bị cắn trả nghiêm trọng hơn nhiều, khuôn mặt âm u đầy vẻ tái nhợt.

Mà Lý Lân trong nháy mắt Trư trưởng lão thổ huyết, lại mạnh mẽ điều động lực lượng của Lục Mang Tinh, ngưng tụ thành một cái trường côn vô hình, mạnh mẽ đánh về phía mông Trư trưởng lão. Cho dù thực lực tu luyện đến trình độ nào, mông vẫn là một nhược điểm không thể loại bỏ.

A!

Một tiếng hét thảm, Trư trưởng lão tức giận đến cực điểm nhảy lên, tàn nhẫn nhìn về phía sau. Khiến hắn kinh sợ chính là kẻ vô sỉ ám toán hắn lại không hề có tung tích.

Nhưng một tiếng hét thảm của hắn lại trực tiếp cắt đứt lĩnh ngộ của Bằng Thiên Vũ. Cả người đột nhiên thanh tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Trư trưởng lão đầy phẫn nộ.

- Trư Phùng Xuân, ta muốn giết ngươi!

Nói rồi Bằng Thiên Vũ như cơn gió công kích Trư trưởng lão.

Trư trưởng lão sắc mặt đại biến, lúc này mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Không... Không phải ta, có người ám toán ta. Là... Là...

Trư trưởng lão mặt trắng bệch, mắt nhìn về phía Lý Lân, cảm thấy kẻ ám toán hắn không thể là Lý Lân, cuối cùng ánh mắt trong nháy mắt chuyển lên người Ưng trưởng lão.

- Là lão ưng, khẳng định là lão ưng không muốn ngươi lĩnh ngộ thành công!

Lời của Trư trưởng lão khiến Ưng trưởng lão biến sắc. Bỗng nhiên nhảy dựng lên nhìn Trư trưởng lão, phẫn nộ gào lên:

- Nói bậy, ta vừa mới tỉnh lại, làm sao có thể ám toán ngươi.

- Hai tên hỗn đản các ngươi, ta muốn giết các ngươi!

Lĩnh ngộ là vô cùng trân quý, nhất là loại lĩnh ngộ mang tính then chốt thế này. Nếu Bằng Thiên Vũ cảm ngộ viên mãn, ít nhất có thể bớt được mấy năm, mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm đường vòng. Nhưng cơ hội này đã bị một tiếng hét thảm của Trư trưởng lão phá hoại rồi. Bằng Thiên Vũ tức đến hoa mắt, không để ý đến thực lực hai bên chênh lệch công kích Ưng trưởng lão và Trư trưởng lão.

Biến cố bất ngờ này khiến ván bài trong chớp mắt tan vỡ, Lý Lân nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng thu lấy đống tiền cược trên bàn vào không gian giới chỉ. Lý Lân sớm đã phát hiện, những đồng tiền cược này là một loại kim loại thần dị hiếm thấy, mỗi lần sờ vào đều có chút cảm giác khác nhau. Huống hồ chỉ nói về độ cứng, lấy lực lượng bản thân đã là Võ Tôn nhị phẩm đỉnh phong cũng không thể lưu lại vết tích trên đó.

Ngay nháy mắt Lý Lân thu lấy tiền cược, Bằng Thiên Vũ đang điên cuồng công kích Trư trưởng lão đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Lân.

- Bỏ đồ lại!

Bằng Thiên Vũ gầm lên, đôi tay chộp lấy đỉnh đầu Lý Lân.

- Ngươi không giữ lời hứa!

Lý Lân kinh sợ hô lên, vẻ mặt giống như tuyệt vọng.

Phụt một tiếng, óc văng tung tóe, ánh mắt điên cuồng của Lý Lân tràn đầy hối hận.

Rầm một cái, thi thể không chút sinh cơ của Lý Lân đã ngã xuống đất.

Bằng Thiên Vũ hừ lạnh, quay người nhìn về phía Trư trưởng lão và Ưng trưởng lão.

- Phá hoại lĩnh ngộ của ta, ta muốn các ngươi chết!

Vẻ mặt Bằng Thiên Vũ tràn đầy sát cơ khiến thiếu nữ tái mặt.

- Đại ca, đừng!

Thiếu nữ hiểu rõ đại ca mình trông như côn đồ, thực tế lại rất tàn nhẫn, có thù tất báo, hành động của Trư trưởng lão và Ưng trưởng lão đã phá hủy hơn nửa lĩnh ngộ khó khăn lắm hắn mới có được, phần cừu hận này đã khiến Bằng Thiên Vũ có phần choáng váng.

- Đi ngay! Ai cũng không thể thay đổi quyết định của ta!

Nói rồi mi tâm Bằng Thiên Vũ xuất hiện một tia kim quang, một cỗ khí tức khủng bố bạo phát.

- Đại ca, đừng vọng động tổ linh chi lực!

Thiếu nữ tái mặt. Hiển nhiên cái gọi là tổ linh chi lực này cực kỳ khủng bố.

Trư trưởng lão và Ưng trưởng lão sắc mặt đại biến, thế giới chi lực màu vàng kim và màu xanh ầm ầm gia tăng trên người hai người, hai người mạnh mẽ phá vỡ hư không bỏ chạy. Đối mặt với cái gọi là tổ linh chi lực bọn họ ngay cả một tia tâm tư phản kháng cũng không có.

- Hiện giờ muốn đi, muộn rồi!

Bằng Thiên Vũ cười lạnh lùng. Trong chớp mắt, một điểm kim quang ở mi tâm hóa thành một Đại Bằng to lớn, một tiếng kêu to, sức hút kinh khủng phát ra từ trong miệng Đại Bằng.

- Đại Bằng Thôn Hấp!

Hai thân ảnh chạy trốn trong hư không trong nháy mắt bị kéo về, kèm theo đó là hai tiếng kêu thảm bị hút vào trong miệng Đại Bằng. Đồng thời mấy trăm vạn sinh linh Yển thành cũng bị cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể kháng cự này cắn nuốt.

Ầm một tiếng, Đại Bằng vàng kim ngậm miệng, thỏa mãn ở một cái, hóa thành một tia kim quang nhập vào mi tâm Bằng Thiên Vũ.

Răng rắc!

Cả người Bằng Thiên Vũ mọc ra lông chim vàng kim, trong nháy mắt hóa thành một con Đại Bằng vàng kim. Một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát.

- Thủ hạ lưu tình!

Một tiếng hét lớn từ hư không truyền tới, một cái đại thủ che trời đưa ra từ hư không, vô hình vô chất tiến vào trong cơ thể đại bằng vàng kim, hai thần hồn đã hôn mê bị Lý Lân mạnh mẽ lấy ra.

- Oa!

Đại Bằng vàng kim tức giận gào thét, rồi kim quang biến mất, lại hóa thành Bằng Thiên Vũ. Chỉ là hiện giờ Bằng Thiên Vũ nhìn có vẻ hư nhược, hiển nhiên vừa rồi đại thủ thần bí đã tạo thành thương tổn cực lớn với hắn.

Nhưng sự việc còn chưa kết thúc, một lợi trảo vàng kim quét ngang hư không, mạnh mẽ chộp lấy đại thủ đang giữ thần hồn hai võ giả Võ Tôn đỉnh phong.

Ầm một tiếng, hư không nổ vang, đại thủ kia bị lợi trảo cắt đi hai ngón tay, nhưng hai thần hồn lại nguyên vẹn bị đưa vào hư không.

- Hừ! Còn dám nhúng tay vào việc của Đại Bằng tộc, giết chết ngươi!

Thanh âm lạnh lẽo truyền tới, sau đó lợi trảo vung lên, hai ngón tay to lớn bay về phía Bằng Thiên Vũ.

Bằng Thiên Vũ một lần nữa hóa thành Đại Bằng vàng kim, nuốt trọn hai ngón tay đó.

Ầm một cái, kim quang trên người rực rỡ, khí tức toàn thân tăng vọt, từ Võ Tôn nhất phẩm mạnh mẽ tăng lên đến Võ Tôn tam phẩm.

- Đáng tiếc, nếu như lĩnh ngộ còn có thể tiếp tục, đột phá đến Võ Tôn hậu kỳ cũng không phải không thể.

Tồn tại thần bí thở dài.

- Phụ thân, Đại Bằng thiên giới sắp giáng lâm sao?

Thiếu nữ lách khỏi sau lưng Bằng Thiên Vũ, cung kính nói với hư không.

- Được rồi, trò hề của hai huynh muội con cũng kết thúc được rồi, hiện giờ trở về đi!

Hư không xuất ra một cái cầu vàng kim, thiếu nữ phát hiện bản thân không thể phản kháng bước lên kim kiều.

- Phụ thân, chúng con đã phát triển Yển thành rất tốt, vì sao lại bỏ qua không cần?

Thiếu nữ lên tiếng.

- Nơi Đại Bằng tộc giáng lâm đã có, các ngươi chẳng qua là một cái màn che thôi. Thiên Vũ lần này lĩnh ngộ tuy không viên mãn, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, đáng rồi.

Thanh âm thần bí phát ra một cỗ lực lượng, kéo Bằng Thiên Vũ đang hóa thành Đại Bằng vàng kim vào trong hư không.

Thiếu nữ thở dài, bản thân và huynh trưởng nỗ lực căn bản không được đại nhân vật như phụ thân coi trọng, nghĩ đến nỗ lực của bản thân mười năm nay, thiếu nữ cảm thấy có phần chua xót. Quay người nhìn về Yển thành sau lưng, trên mặt lóe lên một tia kinh dị.

- Nhân loại kia vốn đã bị giết rồi, vì sao hiện giờ lại biến mất?

Nơi thi thể Lý Lân nằm đó chính là phía sau của Đại Bằng, vì thế không bị phá hoại. Nhưng thi thể vốn nên nằm trong vũng máu lại biến mất một cách quỷ dị, thậm chí không có cả vết máu.

- Không thể nào? Lẽ nào chúng ta đều bị gài bẫy?

Nghi hoặc trong lòng thiếu nữ không có cơ hội nói ra, hư không lóe lên, nàng và huynh trưởng đã biến mất trong hư không.

Uy áp trên bầu trời biến mất, mấy đạo thần niệm khủng bố đến dò xét, bọn họ tự nhiên cảm ứng được khí tức tuyệt thế cường giả của Đại Bằng tộc thượng cổ, nhưng không lập tức giao thủ. Hiện giờ dường như tất cả cao thủ Thần cấp đều thu liễm, mà loại thu liễm này lại rất phối hợp.

- Đại bằng tộc bỏ qua Yển thành rồi! Nhưng Yển thành vì sao không tan vỡ?

Trong hư không có người nói. Phải biết rằng sòng bạc Phú Quý không chỉ dựa vào đánh bạc ăn mòn tâm linh của người Yển thành, còn có thủ đoạn khống chế rất chặt chẽ. Nếu Đại Bằng tộc thực sự bỏ qua nơi này, Yển thành sợ rằng trong thời gian cực ngắn sẽ tan vỡ.

- Tra rõ, Yển thành sợ rằng đã xảy ra biến hóa chúng ta không biết!

Có người thần niệm quét ngang Yển thành, lại không phát hiện điều gì lạ thường. Nhưng trong ánh mắt của những lão già đã sống không biết bao nhiêu vạn năm này, không có khác thường chính là khác thường lớn nhất.