Tam Thái Tử

Chương 592: Xì tố(2)




- Xì tố? Tên gì lạ vậy?

Thanh niên côn đồ cau mày, cách chơi này hắn thực sự chưa từng tiếp xúc.

Lý Lân lại giải thích cho hắn, trực tiếp nói cách chơi cho mấy người khác.

- Vậy thì để ta chia bài cho!

Thiếu nữ chủ động nhận việc chia bài, theo hướng dẫn của Lý Lân trộn bài rồi chia.

Hai vị võ giả Võ Tôn đỉnh phong có vẻ không giỏi đánh bạc, càng cực kỳ bài xích loại sự vật mới này. Có ý muốn từ chối, nhưng nhìn thanh niên côn đồ hăng hái bừng bừng, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua.

Trong lòng cũng có chút khổ sở, loại thánh vật truy tung như Thiên Đạo Mịch Tông Thảo làm sao lại ở trong tay gã quái thai này chứ. Người này tuy rằng bất cần đời, nhưng địa vị trong Đại Bằng tộc rất cao, đừng nói hai người chỉ là võ giả Võ Tôn đỉnh phong, cho dù là cao thủ Thần cấp cũng không dám bất kính với hắn.

- Bắt đầu đi!

Thanh niên côn đồ hưng phấn nói.

Khóe miệng Lý Lân lộ ra nụ cười bí ẩn, lực lượng Lục Mang Tinh bí ẩn thẩm thấu đến trên bộ bài trong tay thiếu nữ. Lực lượng của Lục Mang Tinh sau khi tiến hóa rất quỷ dị, cao thủ Võ Tôn đỉnh cũng không thể phát hiện, huống hồ thiếu nữ chỉ khoảng Võ Hoàng hậu kỳ.

Ván bài bắt đầu, ván đầu tiên Lý Lân không hề sử dụng thủ đoạn, dù sao cũng là thứ kiếp trước quen thuộc, đến kiếp này khó có được cơ hội thử một lần nữa.

Ván đầu tiên trừ Lý Lân ra, ba nguời kia vì chưa quen quy tắc, bị thua sạch. Nhưng bọn họ đều đã thành tinh, đặc biệt là thanh niên côn đồ kia, càng tinh thông chuyện này. Ðánh bạc đã đến cảnh giới nhất định, chẳng qua là trăm sông đổ về một biển. Khí thế của thanh niên côn đồ trong trận thứ hai hoàn toàn khác với trận đầu tiên. Nhưng hai vị võ giả Võ Tôn đỉnh phong, sau khi quen với quy tắc, trên mặt lại có vẻ quái dị.

Trong lòng Lý Lân cuời lạnh, hai lão già này đã muốn chơi xấu, muốn dùng thực lực cuờng hãn của bản thân hãm hại mình.

- Lão tử muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai hại ai!

Sắc mặt Lý Lân tràn đầy đắc ý, trong lòng lại hạ quyết tâm cho hai lão già không biết sống chết đẹp mặt.

Ván thứ hai, Lý Lân cố ý thả, thanh niên côn đồ thắng một trận, sau đó bốn nguời cũng có thua có thắng. Cuộc chơi dần trở nên căng thẳng, hai bên đặt cược cũng càng lúc càng lớn.

Lão giả béo lùn không nhịn được trước tiên, ẩn dấu thần thức xem trộm bài trong tay thiếu nữ chia bài.

Trong lòng Lý Lân cảnh giác, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nhưng lão giả mắt ưng lại liếc nhìn lão giả béo một cái, hiển nhiên phát hiện thần thức của đối phương nhìn trộm, cũng không nói thêm gì.

- Mở! Ðồng hoa!

Lão giả béo mập đột nhiên lật lá bài cuối cùng lên, vẻ mặt đắc ý nói.

Trong lòng Lý Lân cuời lạnh, đang muốn lật bài, thanh niên côn đồ đột nhiên mở miệng:

- Ngại quá, ta cũng Đồng hoa. Chẳng qua ta là cơ, lớn hơn bích của ngươi!

Lý Lân ngạc nhiên, không ngờ thanh niên côn đồ lại có bản lĩnh như vậy, xem ra người này đánh bạc quả thực có thực lực và vận khí.

Lão giả mắt ưng chỉ là hai đôi thôi, tự nhiên không đấu lại. Cuối cùng ánh mắt tất cả mọi nguời đều nhìn về phía Lý Lân. Trên bài Lý Lân là 9, 10, J, Q, K bích, chỉ cần con bài chưa lật của hắn là 8 hoặc A, vậy có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng.

- Không thể là 8 hoặc A, vì vừa rồi lão phu nhìn thấy 8 bích và A bích trong tập bài.

Lão giả thấp béo cười lạnh, cũng nói lên hắn chắc chắn bài úp của Lý Lân tuyệt đối không phải là 8 hoặc A bích.

Lý Lân cười lạnh, nhẹ nhàng lật lá bài cuối cùng. Lá 8 bích rõ ràng khiến mọi nguời biến sắc.

- Không thể nào, ta rõ ràng nhìn thấy...

Lão giả thấp béo nói không nên lời, vì trên bàn bài có quy định, chỉ cần chơi xấu không bị phát hiện là được. Mà lời nói của lão giả không thể nghi ngờ là tự phơi bày chuyện mình choi xấu. Mà quan trọng nhất là hắn chơi xấu rồi vẫn thua.

- Trư truởng lão, nếu ngài không tuân thủ quy củ, vậy đừng trách ta không khách khí!

Thanh niên côn đồ sắc mặt rất xấu. Từ lời nói của lão không khó nhìn ra, thần thức của lão đã dò xét tất cả các lá bài, dù là như vậy, kết quả vẫn nằm ngoài dự đoán của lão, đây chỉ có thể nói là núi cao còn có núi cao hơn. Tên kiêu ngạo bị dẫn từ đại sảnh bên duới lên, là một cao thủ đánh bạc, thậm chí còn tinh thâm hơn cả bản thân.

Trư truởng lão sắc mặt đỏ bừng, nhìn Lý Lân tràn đầy sát cơ. Hắn không tin mình nhìn nhầm, chỉ có thể là Lý Lân dùng thủ đoạn bí ẩn gian lận.

- Ta muốn xem những lá bài còn lại!

Trư trưởng lão không tin tất cả những gì truớc mắt. Nếu đã bị tội, vậy cũng phải kéo tên tiểu tử Nhân loại đáng ghét này chết chung.

Lý Lân không hề động đậy, cứ như đối phương muốn xem bài cũng không khiến hắn lo lắng vậy.

- Hừ, Trư truởng lão, nếu ngươi vẫn còn muốn ở lại đây thì câm mồm lại.

Thanh niên côn đồ đã hơi nóng. Hắn không hề ghét Lý Lân gian lận trên bàn bài, vì đó là bản lĩnh của người ta. Nhưng Trư truởng lão dựa vào thân phận mà làm càn khiến hắn không thích. Như đã nói trước đây, giữa vạn tộc thuợng cổ cũng không phải một khối gắn bó. Nguời Đại Bằng tộc bẩm sinh cao ngạo, cho dù thanh niên côn đồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng là thanh niên tài tuấn trong Đại Bằng tộc, cao ngạo gần như là từ cốt tủy.

Trư trưởng lão còn muốn nói tiếp, nhưng lão giả mắt ưng đã ra tay, tất cả bài trong tay thiếu nữ kia tung ra khắp nơi. A bích nằm ở đó, mà 8 bích Trư trưởng lão nói trước đó lại không thấy đâu.

- Không có!

Sắc mặt Trư trưởng lão rất xấu, tức giận lúc trước, giờ thành xấu hổ. Cho dù hắn có thề thốt thế nào, giờ lại là tự vả miệng mình.

- Trư trưởng lão, Ưng trưởng lão, các ngươi quá đáng rồi!

Thanh niên côn đồ đứng dậy, tức giận quát.

- Xin lỗi, chúng ta chỉ là không muốn có nguời gian lận thôi.

Ưng truởng lão nhàn nhạt nói. Ưng tộc và Đại Bằng tộc vốn là chủng tộc cạnh tranh, chỉ là Ưng tộc thực lực không bằng Đại Bằng tộc, nếu không lão giả mắt ưng căn bản không nể mặt thanh niên côn đồ này.

- Xin lỗi, ta sẽ chú ý hơn.

Trư trưởng lão cũng mở miệng xin lỗi, trong lòng càng căm hận Lý Lân. Thiếu nữ chia bài bên cạnh cũng cuời vui trên nỗi đau của nguời ta. Tuy nàng cũng kinh ngạc vì thủ đoạn của Lý Lân, nhưng có thể thành công khơi lên sát cơ của hai võ giả Võ Tôn đỉnh phong, đủ để nói sinh mệnh của Lý Lân đã đến lúc đổi chiều. Truởng lão Trư tộc này truớc đây nàng không biết, nhưng Ưng truởng lão thì nàng rất hiểu. Nguời này có thù tất báo. Huống hồ Lý Lân thắng đi cả đống tinh thạch, phiền phức của hắn cơ bản là đinh đóng cột rồi.

- Chỉ có lần này, nếu không các ngươi lập tức cút khỏi sòng bạc Phú Quý cho ta!

Thanh niên côn đồ tức giận nói, sau đó thiếu nữ chia bài an ủi, mới chậm rãi ngồi xuống.

- Huynh đệ, xin lỗi. Nhưng chỉ cần trong sòng bạc Phú Quý ta, ta có thể đảm bảo an toàn cho ngươi!

Thanh niên côn đồ nói với Lý Lân.

Lý Lân ngạc nhiên, không ngờ thanh niên côn đồ lại phản ứng như vậy, loại người kiên trì nguyên tắc này trước giờ đều sẽ không bị người ta ghét. Cho dù Lý Lân có là địch nhân với đối phương đi nữa.

- Bắt đầu đi, ta đã có phần nhịn không được muốn thắng sạch sòng bạc Phú Quý rồi!

Lý Lân khoát khoát tay, vẻ mặt hưng phấn nói.

- Nếu huynh đệ có bản lĩnh này, thắng cả sòng bạc Phú Quý thì đã sao!

Thanh niên côn đồ cười lớn nói. Hai cao thủ Võ Tôn đỉnh phong bên cạnh sắc mặt càng thêm khó coi. Hai người khoáng đạt càng khiến hai người Ưng Trư có vẻ keo kiệt.

Ván bài sau, khiến Trư trưởng lão và Ưng trưởng lão càng thêm khó coi. Vì cho dù bọn họ gian lận thế nào, kết quả vẫn không địch lại Lý Lân. Dường như là cố ý, điểm số của Lý Lân mỗi lần đều chỉ cao hơn hai vị trưởng lão một chút. Như vậy càng khiến hai lão giả tức giận không thôi. Nhưng cho dù bọn họ dò xét ra sao, luôn không thể phát hiện Lý Lân dùng gian lận thế nào, điều này khiến hai người ngưng trọng, cũng nản lòng.

Thanh niên côn đồ có thua có thắng, Lý Lân mấy lần hạ bài đều bị hắn thành công thoát thân. Hiển nhiên thanh niên côn đồ cũng không có hảo cảm với trưởng lão Trư tộc và Ưng tộc. Mỗi lần thoát thân đều không nhắc nhở hai người, cho nên ngắn ngủi nửa canh giờ, sắc mặt hai người đã bắt đầu tái đi rồi.

- Hai vị, các người đã không còn tiền cược nữa, nếu muốn tiếp tục đánh bạc, xin hãy đổi tiền cược!

Thanh niên côn đồ cười lạnh nói.

- Hừ, lão phu không chơi nữa, loại bài bạc này căn bản không thể thắng được!

Trư trưởng lão tức giận nói. Sắc mặt Ưng trưởng lão cũng đen sạm, hung dữ nhìn Lý Lân và thanh niên côn đồ, cuối cùng bất đắc dĩ buông tha.

- Huynh đệ, còn lại hai người chúng ta, tiếp tục?

Thanh niên côn đồ mở miệng.

- Đương nhiên, ta muốn thắng hết nam nhân trong sòng bạc Phú Quý các ngươi.

Lý Lân kiêu ngạo. Hắn hiện giờ cưỡi hổ khó xuống, bại lộ trong sự giám thị của hai siêu cấp cao thủ, chỉ có thể tiếp tục đánh bạc mới có hy vọng.

- Ha ha, được, ta thích chí khí của ngươi!

Thanh niên côn đồ cười lớn nói.

- Đại ca, hay là đừng chơi nữa, tên này quá quỷ dị!

Thiếu nữ chia bài sắc mặt ngưng trọng. Nếu là một lần hai lần thành công thì là may mắn, nhưng có thể thắng sạch hai võ giả Võ Tôn đỉnh phong, kỹ năng bài bạc này đã có thể nói là khủng bố rồi. Thanh niên côn đồ tuy trong những ván bài trước không chịu thiệt, nhưng cũng không chiếm được tiện nghi. Thậm chí thiếu nữ cũng cảm giác Lý Lân căn bản chưa dùng toàn lực. Sòng bạc Phú Quý có thể nói là chiếm không ít tâm huyết của hai huynh muội họ, nếu thực thua sạch, trở về gia tộc cũng không thể ăn nói.