Tam Thái Tử

Chương 578: Hỗn Loạn lĩnh




Khi phi châu của Bích Lạc Hoàng Triều đến cách Hỗn Loạn lĩnh hơn năm ngàn dặm thì dừng lại và không đi tiếp nữa. Đây cũng là nơi xa nhất mà phi châu có thể an toàn rút lui khi đến đây rồi, nếu tiếp tục đi tiếp thì nhất định sẽ dẫn đến những cuộc tập kích của những thế lực nơi đây, một chiếc phi châu xuất hiện thật sự đã đủ để chúng ra tay rồi. Nếu Bích Lạc Hoàng Triều còn hưng thịnh như trước đây thì không việc gì phải e dè những chuyện như thế này, có điều hiện nay Bích Lạc Hoàng Triều chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, tuy mang danh tiếng là một thế lực siêu cấp, nhưng thực lực thì lại không được mạnh đến như vậy nữa.

- Lý huynh! Đây là một phần ba của quyển Thần Ma quyết trong tay tại hạ, đó cũng là thù lao mà tại hạ hứa sẽ trả cho huynh nếu đồng ý dẫn tại hạ và những người này đến đây. Cáo từ!

Trần Thanh Tùng rời khỏi phi châu, việc đầu tiên mà y làm đó là hoàn thành việc giao dịch với Lý Lân rồi dẫn những người của Trần gia đi về một hướng khác. Bọn họ đi rất ư là thận trọng, hiển nhiên là không muốn bọn người của Lý Lân nắm được tông tích của mình.

Lý Lân không gây cản trở gì cho Trần Thanh Tùng, sau khi đã xác định được một phần ba quyển Thần Ma quyết là thật hay giả rồi liền cùng Lạc Khuynh Thành dẫn đoàn người đi về phía Hỗn Loạn lĩnh.

Lạc Khuynh Thành thần sắc có chút lo lắng nói :

- Hỗn Loạn lĩnh nằm ở giữa của tam đại cấm địa là Thiên Môn, Cự Khuyết và Thần Khư, thiên địa nguyên khí của nó mạnh đến mức lan ra cả bên ngoài. Không những vậy nơi đây còn chứa đựng một số lượng không nhỏ những mỏ khoáng tinh thạch lớn bé khác nhau. Những mỏ tinh thạch này có cái đã tích lũy gần cả trăm vạn năm tạo thành và chứa đựng một sản lượng kinh người. Có thể nói chính những mỏ tinh thạch ấy đã tạo nên Hỗn Loạn lĩnh ngày nay.

Hỗn Loạn lĩnh tuy không bài trừ những người bên ngoài vào, nhưng ở vùng đất nổi danh là cá lớn nuốt cá bé này thì Lạc Khuynh Thành có chút lo lắng là không biết quyết định đến đây của mình là đúng hay sai nữa. Nhưng một khi đã đi đến đây rồi thì có muốn quay đầu lại cũng đã muộn, nếu bản thân không đi đến đây thì những người khác cũng sẽ đi thôi.

- Khuynh Thành, quyết định của muội như thế nào?

Lý Lân khống chế khí lực trong người, nhìn quanh bốn phía đề phòng có kẻ nghe trộm.

Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :

- Thực lực của chúng ta lúc này ở Hỗn Loạn lĩnh chỉ được xem như là cấp hạ tầng vậy, muội cho rằng nên chiếm một mảnh đất trước, sau đó từ từ phát triển nó! Ba thế lực siêu cấp lớn nhất Hỗn Loạn lĩnh gồm có Nguyên Thiên tông, Thần Nguyên tông và Trấn Thiên tông. Cả ba thế lực đều có một số cao thủ cấp Thần tọa trấn, cho dù là quan hệ của họ rất căng thẳng với nhau, nhưng rất ít khi xảy ra chiến sự, không những vậy mà khi có các thế lực bên ngoài vào xâm lược họ còn biết liên thủ với nhau để tác chiến. Đây cũng là lí do mà tại sao mỏ tinh thạch phân bố dày đặc ở đây mà không có một thế lực nào dám nhúng tay vào đánh chiếm. Ngoài ba thế lực siêu cấp đó ra còn có chín thế lực hàng đầu chia ra đầu quân cho cả ba thế lực lớn, bên cạnh đó còn có những thế lực hạng hai chia ra đầu quân cho những thế lực hàng đầu. Mối quan hệ giữa các thế lực trong Hỗn Loạn lĩnh giống như hình một cái tháp lớn vậy, nó cực kì nghiêm ngặt.

Lý Lân hiếu kì hỏi :

- Vậy muội chuẩn bị đầu quân vào thế lực nào?

Lạc Khuynh Thành không chút nghĩ ngợi mà trả lời ngay :

- Trấn Thiên tông!

Lý Lân ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao? Với thực lực của chúng ta thì thật sự không thể nào lọt vào mắt xanh của các thế lực siêu cấp được.

Lạc Khuynh Thành trả lời :

- Trong Trấn Thiên tông có cố nhân của phụ hoàng muội, trước đó muội đã liên hệ với y rồi, y đồng ý cho chúng ta đầu quân vào Trấn Thiên tông. Như vậy chúng ta sẽ có được một mảnh đất, tránh việc vì tranh giành lãnh địa mà gây chiến với thế lực khác.

Lý Lân gật gật đầu, xem ra người mà Lạc Khuynh Thành quen biết có thân phận không thấp, bằng không thì không thể dễ dàng an bài chuyện này được như vậy.

Onggg...!

Một luồng khí tức có vẻ yếu từ một chỗ cách đó không xa thoắt ẩn thoắt hiện, Lý Lân thần sắc liền thay đổi, hai tay vận công phát lực kéo hắn ra khỏi nơi ẩn nấp đến gần mình. Đây là một thích khách toàn thân mặc áo đen, chỉ có điều là không biết mục đích của hắn là gì khi theo dõi bọn người của Lý Lân.

Ầm một tiếng, tên đó đã bị Lý Lân đã ngã xuống đất. Lý Lân lần này ra tay không hề nhẹ làm đối phương ngã một cú rất nặng, xương cốt toàn thân như vỡ vụn cả ra.

Lý Lân tiến lên một bước trầm giọng hỏi :

- Ngươi là ai? Từ đâu đến?

Đối phương mặc đồ che kín cả mặt, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân đầy vẻ cười nhạo. Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Lý Lân bèn tức giận nhấc bổng hắn lên và dùng trảo đánh văng khăn che mặt của hắn xuống đất. Khăn che mặt vừa rơi xuống lộ ra một khuôn mặt khá ư là bình thường, nhưng lạ ở chỗ là sắc mặt hắn trắng bệt không còn chút sức sống nào, nếu như trước đó không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn khi bị Lý Lân tấn công thì e rằng mọi người đã nghĩ là Lý Lân vừa kéo một xác chết không hồn đến đây vậy.

- Chết rồi sao?

Ngao Vô Không nói và bước lên phía trước. Lý Lân chưa ra tay mà một thích khách cấp Võ Hoàng đã chết rồi sao.

- Hắn tự sát rồi!

Lý Lân tiện tay quăng hắn xuống đất, nét mặt trầm lại. Ánh mắt của đối phương trước lúc chết quả thật làm y thấy rất quen thuộc, y cảm thấy nhất cử nhất động của nhóm người mình dường như đều bị kẻ khác tính ra hết rồi. Chỉ là không biết được đối phương cố ý hay vô tình làm vậy mà thôi.

Ảnh Tử đột nhiên cúi người xuống, xé toạt phần áo trên của thích khách mặc áo đen. Sắc mặt y bỗng tỏ vẻ lo lắng khi nhìn thấy hình xăm màu đen trên cơ thể hắn.

Ảnh Tử trầm giọng nói :

- Là người của Hắc Nhật, lần này chúng ta gặp rắc rối rồi!

Lý Lân liền hỏi :

- Hắc Nhật là cái gì?

Ảnh Tử nét mặt lo lắng nói :

- Hắc Nhật là tổ chức sát thủ lớn nhất Hỗn Loạn lĩnh, tuy không nằm trong số chín gia tộc hàng đầu, nhưng luận về sức mạnh uy hiếp thì chín thế lực hàng đầu đó cũng còn không sánh bằng.

- Kẻ này nhằm vào chúng ta mà đến chăng?

Lý Lân vẫn cảm thấy khó hiểu. Sát thủ à, một danh từ vô cùng quen thuộc, chẳng trách từ khi bước chân vào khu vực này y lại cảm thấy không hề lạ lẫm, lại còn thuận lợi dựa vào sơ hở không nhiều của thích khách cấp Võ Hoàng mà bắt được hắn.

Ảnh Tử trầm giọng nói :

- Cũng không biết được, có thể đối phương chỉ đang mai phục ở đó để chờ đợi con mồi khác đến, cũng có thể có người muốn đối phó với chúng ta, nhưng cho dù là trường hợp nào thì chúng ta chắc chắn đã trở thành kẻ thù của Hắc Nhật rồi.

Lạc Khuynh Thành thần sắc nghiêm trang nói :

- Có cách nào giải quyết chuyện này không?

Nàng không giống như Lý Lân, kiếp trước của y là một sát thủ siêu cấp nên đối với cái gọi là tổ chức sát thủ thì không chút e sợ, còn về Ngao Vô Không lại là cao thủ của Thần Long nhất tộc thượng cổ, mà trong Thần Long nhất tộc ai cũng đều mạnh mẽ vô song, nên nếu không phải là một thế lực siêu cấp của loài người thì y căn bản không xem ra gì cả. Ngược lại, Lạc Khuynh Thành xuất thân hoàng tộc nên đối với các sát thủ ẩn nấp trong bóng tối vô cùng kiêng dè. Tên vô danh đã chết khi nãy sau khi bị Lý Lân tiện tay kéo ra khỏi chỗ ẩn nấp lại là một cao thủ cấp Võ Hoàng. Có thể phái tới một sát thủ cấp Võ Hoàng dám tự sát đến ám toán người khác thì âm mưu của đối phương nhất định là không nhỏ.

Ảnh Tử vẻ mặt nghiêm trang lắc đầu, chỗ đáng sợ của tổ chức sát thủ chính là nếu lỡ như có ai đắc tội với chúng thì chúng sẽ truy đuổi đến cùng cho đến khi nào giết được mới thôi, không những vậy vì để đạt được mục đích chúng sẽ bất chấp thủ đoạn làm cho mục tiêu rất khó phòng bị.

- Binh đến tướng cản, nước đến thì đắp đê. Dù sao cũng đã đến đây rồi, cũng nên đi xem cho biết thôi.

Lý Lân ngược lại rất lạc quan, y rất muốn biết những kẻ cùng ngành với y ở dị giới này có thực lực như thế nào. Nếu như có thể thì so tài một chút cũng chẳng sao.

Mọi người cũng chỉ biết gật đầu. Ngao Vô Không thì vẫn đang tỉ mỉ tìm hiểu về thi thể đang nằm dưới đất, một lúc sau sắc mặt hắn bỗng có chút thay đổi, nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường, chỉ là mọi người không ai để ý đến mà thôi.

Với tốc độ của đoàn người thì không cần thời gian quá dài cũng có thể đi hết hơn năm ngàn dặm, cộng thêm Lý Lân cũng nhiều lần dùng sức mạnh của mình giúp đoàn người tăng tốc nên không đến vài canh giờ họ đã đến được Hỗn Loạn lĩnh. Bắt đầu tiến vào nơi có người cư ngụ đầu tiên của Hỗn Loạn lĩnh.

- Đây chính là Hỗn Loạn lĩnh?

Đoàn người thần sắc vô cùng phấn khởi nhìn về phía vùng đất trong truyền thuyết ấy.

Trước mặt đoàn người là những kiến trúc vô cùng hùng vĩ, nhưng điều kì quái nhất chính là những kiến trúc này tuy diện tích nhỏ nhưng lại cao ngất đến tận mây xanh, và điều làm họ khó lí giải hơn chính là thiên địa nguyên khí của những kiến trúc trong khu vực này phân chia rất đồng đều, có thể nói là những phòng ốc ở trên cao tận mây so với những phòng ốc ở tầng dưới cùng thật không có chút khác biệt gì.

- Có chút giống với những cao ốc ở kiếp trước, đều là dùng nhưng nham thạch to lớn khai thác từ núi kiến tạo thành. Xung quanh những thị trấn còn có cả những kiến trúc được trực tiếp điêu khắc từ những ngọn núi cao ngút nữa. Với kĩ nghệ điêu khắc quỷ khốc thần sầu này mà đem về kiếp trước thì quả thật sẽ tạo ra không ít kì tích của nền kiến trúc nhân loại rồi.

Lý Lân có chút cảm thán. Vừa đến nơi đây được một ngày mà Lý Lân đã như nhìn thấy không ít những hình bóng về kiếp trước của mình vậy.

Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :

- Đây là một thị trấn ở vùng ven của Hỗn Loạn lĩnh, chúng ta mau đi thôi! Người đang chờ đợi chúng ta có lẽ đã đến từ sớm rồi!

Càng đến gần thị trấn ấy thì đoàn người cảm thấy áp lực càng lúc càng ít đi. Đến khi họ phi thân bay đến trước thị trấn thì lại gần như không thấy chủ nhân của những tòa nhà cao đến hơn hai mươi tầng này đâu mà chỉ thấy một nhóm người xông ra bao vây lấy tất cả.

Lý Lân vẫn chưa kịp giải thích gì thì cuộc chiến đã bắt đầu, cả một thế giới trong thị trấn như có sinh mệnh toát ra chiến ý vậy, điều đó đã gây ra cho Lý Lân và đoàn người gặp không ít phiền phức. Mỗi một đòn tấn công đều nhắm chính xác vào những chỗ hiểm của Lý Lân mà đánh.

Sắc mặt Lý Lân càng lúc càng bắt đầu trầm lại nhìn về hướng những kẻ địch đang từ tứ phương tám hướng xông ra, sát khí trong người y vốn đang bị kìm nén bỗng bạo phát dữ dội. Khí tức dữ dội như của ma vương phát ra đánh bật những cao thủ đang xông về hướng y.

- Kẻ nào xâm nhập vào phạm vi trăm mét của bổn tọa giết không tha!

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, đồng thời ma khí đen kịt của y phát ra mạnh mẽ, những kẻ vượt qua phạm vi mà Lý Lân đã nói liền lập tức bị ma khí cắn nát thành từng mảnh vụn.

Lạc Khuynh Thành trầm giọng nói :

- Là Hắc Nhật ư?

Ảnh Tử đáp :

- Chắc là không phải, có điều người ở cái trấn nhỏ này đều điên rồi, không biết là chuyện gì đang xảy ra đây.

Ảnh Tử vừa nói vừa đánh bật một kẻ địch đang tấn công vào y. Những người này tướng mạo không khác gì những người bình thường, nhưng thần sắc của họ như đờ đẫn ra, ánh mắt ngây dại vô hồn, vừa nhìn vào đã nhận ra được đây không phải là dáng vẻ của một con người bình thường.

- Điên rồi? Lẽ nào những kẻ này đều đã biến thành con rối?

Lạc Khuynh Thành vừa nói vừa nhìn về phía của Lý Lân.

- Đây không phải là do ta làm, thực lực của bọn chúng quá yếu!

Lý Lân không chút nghĩ ngợi đáp. Đám người đang công kích họ chỉ có thực lực không quá cảnh giới Võ Hoàng tam tứ phẩm, nếu so với người bình thường thì có thể nói là rất mạnh, nhưng so với Lý Lân thì thực sự là quá yếu đuối.

Lạc Khuynh Thành gật gật đầu, vì trên đường đến đây Lý Lân căn bản không có thời gian để làm ra việc này, những người khác cũng không thể gây án trong thời gian ngắn như vậy được. Chỉ trong một lúc mà trong lòng mọi người trở nên mơ hồ không biết là chuyện gì đã dẫn đến tình huống này.