Tam Thái Tử

Chương 566: Ba năm




Hiện tại mấy trăm dặm ngoại vi Hắc Sơn Cốc cũng đã bị chia làm địa bàn của Hắc Sơn Lão Yêu, một số tán tu với tiểu gia tộc tìm nơi nương tựa mà đến cũng bị Bát công chúa đánh tan sau chia làm nhiều bộ phận.

Dù sao cũng là xuất thân hoàng thất, năng lực trải qua mưa dầm thấm đất không thể nghi ngờ, mấy tháng ngắn ngủi, Hắc Sơn Cốc đã có được hình thức đầu của một thế lực trung đẳng. Ngẫm lại cũng có thể lý giải, có bàn tay to của Võ Tôn hậu kỳ như Ảnh Tử tọa trấn, còn có lưu manh Võ Hoàng đỉnh phong như Ngao Vô Không đảm nhiệm Tam cốc chủ, Hắc Sơn Cốc muốn không phát triển cũng không được.

Ở khu vực ngoại vi Hắc Sơn Cốc, Ngao Vô Không phẫn nộ đầy mặt huấn luyện đội ngũ trên dưới một trăm người, đây là bộ đội trực thuộc Hắc Sơn Lão Yêu Lạc Khuynh Thành phân cho gã, vừa nghĩ tới khuôn mặt tươi cười giống như tiểu hồ ly của Lạc Khuynh Thành, Ngao Vô Không liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

- Luyện! Dùng sức luyện cho lão tử, một tháng sau nếu như không thể đột phá đến Tiên Thiên, các ngươi đi chết hết đi cho lão tử!

Ngao Vô Không lớn tiếng gầm hét. Trên dưới một trăm người mà Lạc Khuynh Thành phân cho gã đều dưới Tiên Thiên, thậm chí Võ Tông hậu kỳ đều ít ỏi chẳng có mấy. Dùng lời của Lạc Khuynh Thành mà nói Ngao Vô Không chính là thần thú, tùy tiện một giọt tinh huyết đã có thể tạo nên một cao thủ Tiên Thiên, khiến trên dưới một trăm người đó tăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên còn không phải chuyện trong phút giây.

Lời này khiến Ngao Vô Không buồn bực thiếu chút nữa hộc máu, tinh huyết thần long đủ để khiến một người bình thường tăng lên tới cảnh giới Tiên Thiên, huống chi những người này kém cỏi nhất cũng đến Võ Tông trung kỳ, một giọt tinh huyết đủ để cho nhiều người tăng lên tới Tiên Thiên. Có thể làm được là một chuyện, nhưng thật sự muốn Ngao Vô Không làm thì đánh chết gã cũng khó có khả năng. Tinh huyết thần long cực kỳ quý giá, đó chính là lực bản nguyên của Ngao Vô Không, chính gã vẫn còn chê ít đây, chứ đừng nói chi là lấy ra bồi dưỡng mấy tên nhân tộc rác rưởi đó.

Lúc này bản tính keo kiệt của Ngao Vô Không phát huy đến cực hạn, vắt chày ra nước không nói, còn cứng rắn quy định toàn bộ những người đó trong một tháng phải đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Đối mặt áp lực của một đại cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong, những người đó ngay cả tư cách kháng nghị cũng không có. Thậm chí đã có người bắt đầu tuyệt vọng, nếu không phải thật sự trốn không thoát, chỉ sợ đội trực thuộc của Cách Ứng Nhân này đã sớm tan rã.

Cũng may Ngao Vô Không cũng hiểu được muốn cho thỏ chạy, phải thỏ ăn ngon. Bởi vậy dưới sự dẫn dắt của Ngao đại gia, đội trực thuộc tam cốc chủ Hắc Sơn Cốc thập phần hoa lệ lột xác thành giặc cỏ cướp bóc thương đội. Một cao thủ Võ Hoàng đỉnh phong không biết xấu hổ đi cướp bóc, gia tộc gì cũng chịu không nổi à. Cho dù là đoàn xe hoàng thất, gặp phải Ngao đại gia cũng không có khả năng an toàn thông qua. Chim nhạn đi qua nhổ lông là còn nhẹ, nhiều khi đều là không giảng đạo lý trực tiếp cướp sạch. Người phản kháng? Rất đơn giản, bắt toàn bộ trở về làm cu li, đại cốc chủ đã ở lại cung điện rồi, gã đường đường là tam cốc chủ còn ở trong nham động, điều này làm sao chịu được. Về phần lời thề không đánh bại Lý Lân sẽ không hóa thành hình người trước đó, sớm đã bị Ngao Vô Không cướp bóc đến mức đỏ mắt nuốt mất như điểm tâm. Trong lúc nhất thời tiếng oán than dậy đất, đội trực thuộc tam cốc chủ trở thành bộ đội giàu có nhất Hắc Sơn Cốc, sĩ khí huấn luyện lập tức tăng vọt. Điều này thực khiến cho Ngao Vô Không đắc ý không ít thời gian.

Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, đại cốc chủ Hắc Sơn Cốc không tham dự cướp bóc, nhưng những thứ tam cốc chủ cướp bóc lại có hơn phân nửa bị đại cốc chủ tịch thu với cái danh đi kiến thiết sơn trại. Đối mặt áp lực hai tầng của khế ước chủ tớ với Ảnh Tử, cho dù Ngao Vô Không không thích cũng chỉ có thể nhận. Ngao đại gia tâm tình buồn bực phóng toàn bộ tinh lực lên trên cướp bóc, dưới sự nỗ lực bất kể hậu quả của gã, phàm là thông đạo thông qua Hắc Sơn Cốc đến thành Trung Châu trong phương viên trăm dặm đều bị phong kín toàn bộ.

Đối mặt loại tình huống này, Bích Lạc Hoàng Lạc Tinh Thần cũng ngồi không yên nữa, điều động một cao thủ cấp Võ Tôn tiến đến bái sơn, sau khi người đến cũng không biết đạt thành hiệp nghị gì với Hắc Sơn Cốc, cuối cùng Hắc Sơn Cốc nhượng bộ phóng thích thông đạo, nhưng trạm kiểm soát của Hắc Sơn Cốc cũng công khai thiết lập ở trên quan đạo, điều này làm cho những thế lực cả thành Trung Châu có lui tới lợi ích ở khu vực này đều buồn bực không thôi. Ở bên cạnh có một nhóm ‘bệnh vảy nến’ (trâu bò) thực lực không mạnh, lại có bối cảnh kinh người như vậy thật sự là làm cho người đau đầu không thôi.

Trước mắt Bích Lạc Hoàng Lạc Tinh Thần đã cường thế nắm trong tay tất cả thành Trung Châu, lúc này mọi người có thể thượng tấu kháng nghị, nhưng không ai dám động tâm tư không đứng đắn. Dù sao kết cục của Trần gia với chín gia tộc trung đẳng vẫn còn bày biện ở kia, mùi máu tươi ở thành Trung Châu còn chưa tiêu tán hoàn toàn đâu.

Tuy Hắc Sơn Cốc cuối cùng nhượng bộ làm cho người ta khó chịu, nhưng đó dù sao cũng là nể mặt hoàng thất, thế gia bình thường đương nhiên rắm cũng không dám thả một cái. Thành Trung Châu bắt đầu ổn định lại, cũng rất nhanh khôi phục sự phồn hoa vốn có.

Trong hoàng cung Bích Lạc hoàng triều, Bích Lạc Hoàng Lạc Tinh Thần ngưng trọng đầy mặt đứng ở chỗ sâu nhất của hoàng cung. Ở trước mặt gã là Định Hải Thần Châm của Bích Lạc hoàng triều, lão tổ tông cao thủ Thần cấp, chỉ là hiện tại sắc mặt hai người rất khó coi.

- Lão tổ, ý của ngài là lệnh cấm Thần cấp đã bị tháo ra?

Lạc Tinh Thần trầm giọng hỏi.

Lão tổ Bích Lạc hoàng triều bất đắc dĩ gật đầu.

- Vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với toàn bộ đại lục Thương Long? Cao thủ Thần cấp sẽ xuất thế với một lượng lớn sao?

Sắc mặt Lạc Tinh Thần ngưng trọng nói không nên lời, lực phá hoại của cao thủ Thần cấp thật sự quá lớn, bất cứ người nào trong bọn họ đều có được năng lực quét ngang siêu cấp hoàng triều. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cao thủ Thần cấp của siêu cấp hoàng triều không ra tay. Trước kia thì còn đỡ, bởi vì lệnh cấm Thần cấp, cao thủ Thần cấp của siêu cấp thế lực lánh đời không ra, Bích Lạc hoàng triều có một cao thủ Thần cấp tọa trấn đã đủ. Nhưng khi lệnh cấm bị tháo bỏ, hành động của cao thủ Thần cấp sẽ không còn bị chế ngự nữa, hoàn cảnh xấu chỉ có một cao thủ thần cấp của Bích Lạc hoàng triều sẽ bị tỏ rõ hơn.

- Chắc là sẽ không, tuy lệnh cấm bị giải trừ, nhưng tình huống cũng sẽ không có thay đổi quá lớn, dù sao cái mà cao thủ Thần cấp theo đuổi đã không còn ở nơi đây, quyền lợi thế tục đối với bọn họ mà nói giống như mây bay vậy.

Lão tổ lắc đầu nói.

Sắc mặt Lạc Tinh Thần vẫn không có tốt hơn được, cao thủ Thần cấp được bỏ lệnh cấm là nhân tố không xác định lớn nhất, tất cả kế hoạch khuếch trương trước đó đều cần lập ra lại toàn bộ lần nữa, thậm chí Bích Lạc hoàng triều có thể giữ được địa bàn hiện tại hay không cũng chưa biết.

- Lão tổ, hiện tại con lập tức đi lập ra chính sách mới, Bích Lạc hoàng triều còn cần lão tổ tọa trấn.

- Như vậy thì vất vả cho con rồi, tám vị hoàng huynh của con cũng đều đến chỗ của ta tiềm tu, nhưng bọn họ trưởng thành còn cần thời gian, ta chuẩn bị vận dụng món bí bảo kia, hy vọng có thể tận khả năng tăng thực lực của các con lên trước khi nguy cơ giáng lâm.

Sắc mặt lão tổ ngưng trọng trước nay chưa từng có. Cao thủ Thần cấp được bỏ lệnh cấm lần này khiến cho lão tổ Bích Lạc hoàng triều vận dụng bảo bối áp đáy rương. Bích Lạc hoàng triều trấn áp Trung Châu trên mấy trăm vạn năm, nhân tài trong tộc điêu linh nhưng này không có nghĩa là không có nội tình thâm hậu. Mấy thứ này một khi dùng đến, cho dù là siêu cấp thế lực khác cũng chưa chắc dám thảo phạt trắng trợn.

Lạc Tinh Thần gật gật đầu, tất cả chiến lược trước đó đều đã được lập ra, hiện tại nhất định phải mau chóng sửa chữa, thậm chí còn phải đánh giá lại lần nữa, đây là một công trình lớn, cho dù là Lạc Tinh Thần cũng phải tập trung tất cả tâm tư.

- Tinh Thần, Bích Lạc hoàng triều giao cho con, chúng ta còn có hy vọng rất lớn, phải không tiếc bất cứ giá nào tìm được thân thể chuyển thế của phụ hoàng con, đó là hy vọng chân chính của Lạc gia.

Sắc mặt lão tổ ngưng trọng nói.

Lạc Tinh Thần gật gật đầu, sải bước rời đi.

Ngay ngày hôm sau, hết thảy quan viên cấp thượng phẩm của Bích Lạc hoàng triều đều được triệu tập vào trong hoàng cung, Bích Lạc Hoàng Lạc Tinh Thần tự mình chủ trì định ra chính sách mới của Bích Lạc hoàng triều.

Vì tận khả năng tránh cho Bích Lạc hoàng triều trở thành cái đích cho mọi người, Lạc Tinh Thần lấy ra đại quyết đoán, một khi thế lực xung quanh vọng động binh đao, Bích Lạc hoàng triều sẽ áp dụng khái niệm lấy không gian đổi lấy thời gian. Cũng có một phần ba tẩm cung của Lạc Tinh Thần trên bản đồ của Bích Lạc hoàng triều bị Lạc Tinh Thần đánh dấu là chỗ có thể tạm thời vứt bỏ.

Toàn bộ hệ thống chính phủ của Bích Lạc hoàng triều đã bắt đầu vận chuyển cao tốc dưới áp lực của Lạc Tinh Thần. Đãi ngộ trên thông cáo chiêu mộ của hoàng triều được đề cao cấp tốc. Đã hội tụ được lực lượng cường đại trong khoảng thời gian ngắn, quân đội lại càng điều động một nhóm võ quan cấp tướng quân tự mình huấn luyện, mưu cầu phát huy ra sức chiến đấu hẳn phải có trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Tinh Thần còn lấy được một bộ Binh trận toàn đồ ở chỗ lão tổ tông, một khi bố trí ra, đủ để tạo thành uy hiếp đối với cao thủ Võ Tôn đỉnh phong.