Tin tức về
Bích Lạc Hoàng sau khi chuyển thế làm y vô cùng hưng phấn, nhưng biển
người mênh mông, tìm kiếm một người thật là điều không đơn giản, càng
huống hồ là trên thân Bích Lạc Hoàng chứa đựng khí tức của vị đại năng
thượng cổ đó, các thiên cơ sư thông thường thật khó mà tiên đoán được.
Điều này vô hình chung làm cho việc tìm kiếm Bích Lạc Hoàng khó càng
thêm khó.
Ảnh tử cũng im lặng gật đầu, lúc y chuẩn bị rời đi thì Lạc Tinh Thần lại lần nữa hỏi :
- Lý Lân hiện nay sao rồi? Đã nửa năm rồi vẫn không có tin tức gì của y.
Ảnh Tử trầm giọng nói :
- Nhục thân của Lý Lân bị vị đại năng thượng cổ kia chôn ở nơi xảy ra
trận thương thiên hoành võ kia rồi. Thần hồn chứa đựng ma thai vẫn còn
bên trong Hắc Sơn Cốc, nửa năm qua ta có đến đó thăm dò một lần, nhưng
vẫn không tìm ra tung tích của y. Có lẽ y đang tiến hành một sự lột xác
nào đó.
Lạc Tinh Thần gật gật đầu nói :
- Nha đầu Khuynh Thành đó chắc đã thích Lý Lân rồi! Nếu không sao lại
suốt ngày bám theo hắn không buông? Ta có nghe qua nhị cốc chủ của Hắc
Sơn Cốc ấy chính là Lý Lân.
Lạc Tinh Thần cười mỉm, cũng chỉ có những lúc ở bên cạnh bậc trưởng bối
như Ảnh Tử thì y mới biểu lộ tính cách trẻ trung này của mình. Còn ở
trước mặt người ngoài y lúc nào cũng tỏ ra là một thanh niên hoàng giả
vô cùng uy nghiêm và nắm bắt được mọi chuyện.
Ảnh Tử hờ hững nói :
- Không biết được, tâm tư bát công chúa thần không đoán được. Có điều
con rồng háo sắc kia thì có chút tình ý với công chúa, chỉ là đến bản
thân y chắc cũng chưa nhận ra được.
Lạc Tinh Thần cau mày nói :
- Cái gì? Thúc nói con rồng háo sắc đó dám có ý đồ như vậy, không được,
ta tuyệt đối không cho phép Khuynh Thành ở lại nơi đó nữa. Trong thời
gian này ta cũng đã tìm hiểu rồi, ác danh của hắn có thể nói là truyền
khắp chư thiên vạn giới. Tuyệt đối không để cho Khuynh Thành và hắn có
chút quan hệ nào được.
Ảnh Tử phân trần :
- Điện hạ yên lòng, Ngao Vô Không tuyệt đối không gây bất lợi gì cho bát công chúa đâu.
Lạc Tinh Thần lắc lắc đầu, nét mặt anh tuấn của y lộ rõ nét lo âu nói :
- Ảnh thúc sao lại khẳng định như vậy? Tiểu muội có thể nói là thiên phú bất phàm, nhưng trước mắt chỉ đạt đến cảnh giới Vương Tọa, còn Ngao Vô
Không thì lại ở cảnh giới Võ Hoàng, hai bên cách nhau đến mười vạn tám
ngàn dặm, nếu lỡ con rồng kia thú tính trỗi dậy thì tiểu muội ta sẽ vô
cùng nguy hiểm rồi.
Việc ngày trước nhìn thấy Ngao Vô Không ăn hiếp bát công chúa ngay trước mặt mình ở phủ hoàng tử Lạc Tinh Thần vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng vì
chuyện đó mà y bị bát công chúa trách móc không ít. Hiện tại tuy quan hệ giữa hai huynh muội có phần xấu đi nhưng y vẫn rất quan tâm bát công
chúa, tuyệt đối không cho phép kẻ nào gây bất lợi cho nàng.
- Bệ hạ yên tâm, con rồng chết tiệt Ngao Vô Không hiện nay có thể cho là một nửa tùy tùng của bát công chúa rồi, hắn không dám và cũng không có
thực lực nghĩ đến điều xằng bậy đó đâu.
Ảnh Tử nghĩ đến cảnh Ngao Vô Không ở Hắc Sơn Cốc bị bát công chúa đánh cho rách mặt mà nói.
Lạc Tinh Thần tò mò hỏi :
- Một nửa tùy tùng? Chuyện này là sao hả Ảnh thúc?
Năng lực của tiểu muội như thế nào y hoàn toàn biết rõ, có điều trong
một số tình huống cần dùng đến thực lực thì so với Ngao Vô Không nàng
còn thua kém rất nhiều, sao lại có thể áp chế được hắn chứ.
- Chắc có lẽ là trước đó bát công chúa và Lý Lân đã có giao ước rồi, còn về nội dung giao ước đó là như thế nào thì thần cũng không được rõ lắm.
Ảnh Tử lắc đầu nói. Giữa bát công chúa và Ngao Vô Không chắc chắn là có
tồn tại một hiệp ước gì đó chưa biết được, chỉ có điều là hiệp ước này
không phải của Ngao Vô Không và nàng trực tiếp thỏa thuận mà là thông
qua Lý Lân. Cũng vì vậy hiện nay chủ nhân của Ngao Vô Không bỗng nhiên
có đến hai người.
Điều này làm cho kẻ tâm cao khí ngạo như Ngao Vô Không vô cùng tức giận, trong Hắc Sơn Cốc hắn hậm hực lên chửi cả ba ngày ba đêm. Tiếc rằng Lý
Lân vẫn không xuất hiện làm hắn vô cùng buồn chán, đầu óc cũng từ đó mà
tỉnh táo hơn nhớ về cánh tay vô hình lúc đầu từ trong không gian thò ra
làm hắn vô cùng kinh sợ, sức mạnh đó hắn thật không thể đối kháng được,
nếu như cánh tay đó là của Lý Lân thì sau khi y xuất quan, với tính cách có thù tất báo sẽ tìm hắn mà tính sổ.
Lạc Tinh Thần cười nói :
- Thật là thú vị, chỉ tiếc là Lý Lân không có ở đó, nếu không trẫm sẽ đi bái phỏng y một chuyến, ta vẫn còn nợ hắn một ly rượu chưa uống nữa.
Ảnh Tử gật gật đầu rồi trong nháy mắt rời đi không còn thấy bóng dáng.
Sau đó Lạc Tinh Thần tiến ra đại điện, hạ lệnh cho kẻ hầu phát ra mệnh
lệnh cấm tất cả cá thế lực trong Trung Châu thành gây bất lợi cho Hắc
Sơn Cốc, kẻ nào trái lệnh chính là động chạm đền Trung Châu hoàng thất.
Mệnh lệnh vừa phát ra đã làm cho những thế lực muốn tiến đánh Hắc Sơn
Cốc để lập công với hoàng thất vô cùng sợ hãi. Bọn họ lập tức hủy bỏ tất cả kế hoạch và thậm chí còn thiêu hủy nó đi nữa. Các thế lực lập tức
phái người đi thăm dò Hắc Sơn Cốc và nhanh chóng hiểu ra sự tình.
- Bát công chúa Khuynh Thành của Bích Lạc Hoàng Triều đã trở thành sơn đại vương!
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi và trở thành đề tài bàn tán
của người trong Trung Châu thành. Tuy có rất nhiều thế lực đối với việc
này không hài lòng, nhưng từ việc đó mà một số thế lực nhỏ e sợ bị tấn
công đã nhìn ra được cơ hội sinh tồn, họ lũ lượt kéo đến đầu quân cho
Hắc Sơn Cốc nhằm hi vọng sẽ được Hắc Sơn lão yêu bảo hộ.
Sự thật đã chứng minh là những kẻ này vô cùng thông minh, phàm là những
thế lực được Hắc Sơn Cốc thu nạp thì Bích Lạc hoàng thất sẽ không truy
cứu chuyện cũ nữa. Trong một thời gian ngắn mà đã có rất nhiều các thế
lực gia nhập Hắc Sơn Cốc làm cho cờ xí của Hắc Sơn Cốc xuất hiện khắp
mọi nơi. Các thế lực lớn ở Trung Châu thành vô cùng phẫn uất với điều
này mà viết tấu chương cáo trạng Hắc Sơn lão yêu làm cho Lạc Tinh Thần
vô cùng khó xử.
Với sự lớn mạnh này, Hắc Sơn lão yêu đã cho xây dựng một cung điện to
lớn bằng cả nửa sơn cốc ở trung tâm của Hắc Sơn Cốc, ở phía trước đại
điện là một con sông nhân tạo dẫn nước suối trong suốt vào trong đại
điện. Bên trong đại điện vô cùng mỹ lệ, không những vậy nó còn trưng bày rất nhiều những đồ vật mà chỉ có hoàng cung mới có.
- Ảnh Tử thúc thúc, đa tạ người đã đem những món đồ quen thuộc này đến đây cho con.
Bát công chúa nhìn những đồ vật xung quanh tỏ ra vô cùng cảm kích Ảnh Tử.
Ảnh Tử mở miệng như muốn vãn hòa mối quan hệ của hai huynh muội nàng nói :
- Công chúa điện hạ khách sáo rồi, đây là việc thần nên làm. Công chúa và điện hạ...
Bát công chúa tuy trở thành Hắc Sơn lão yêu không lâu nhưng lại chững chạc hơn nhiều nói :
- Ảnh Tử thúc thúc không cần nói nữa, những việc làm của cửu ca ta có
thể lí giải được, chỉ là ta hiện tại không muốn trở về, cuộc sống ở đây
rất tốt, ta vốn rất thích cuộc sống vô tư như hiện tại.
Không chỉ vậy khí chất của công chúa hiện nay cũng tăng lên theo chiều cao, thực lực và cả địa vị của nàng.
Ảnh Tử cũng gật đầu không nói thêm nữa. Chức trách của y chỉ là bảo vệ
sự an toàn của công chúa, còn về mối quan hệ giữa hai huynh đệ họ thì y
nói thêm một câu cũng đã là thừa rồi.
Bát công chúa quay sang nói với Ngao Vô Không :
- Ngao Vô Không đâu? Người mà ta giao phó cho ngươi huấn luyện hiện nay ra sao rồi?
Ngao Vô Không nói :
- Vẫn chưa có khởi sắc gì, tư chất của hắn có thể nói là quá tệ.
Bát công chúa bĩu môi giọng hậm hực :
- Hừ! Hắn lại không chăm chỉ luyện tập nữa à, Hắc Sơn Cốc của chúng ta
hiện nay đã là thế lực của một phương rồi, bản thân hắn là tam cốc chủ
thì phải có một chút dáng vẻ gì chứ.
Ảnh Tử quay mặt đi chỗ khác, đúng ra là sợ bị châm chọc thì đúng hơn.
Trong lòng y không ngừng than thở, tuổi trẻ thật là tốt, chuyện gì cũng
không sợ, việc gì cũng dám làm.