Tam Thái Tử

Chương 556: A Lý Lộ Tây Pháp âm hiểm(2)




- Tên nào dám làm thương tổn con gái của bản thần?

Một luồng hơi thể uy áp thiên địa truyền đến, một thân ảnh to lớn đứng thẳng giữa không trung.

- Chủ… chủ thần phân thân! Trời ạ, không ngờ ngươi lại đeo thứ đáng sợ thế này đến đây?

Sắc mặt A Lý Lộ Tây Pháp nháy mắt tái nhợt. Sớm đã biết tên chủ thần ác tâm kia cực kì yêu thương công chúa Diệp Phân Na. Nhưng không ngờ hắn lại đem một phân thân giấu trong ngọc trụy.

- Không đúng, không phải phân thân chủ thần, nếu không hắn căn bản không thể nào thông qua Thiên môn đại trận!

A Lý lắc đầu, cảm thấy một tia không đúng .

Cánh tay to trong suốt như ngọc từ trên không chụp xuống, không một chút sợ hãi vì hơi thở uy lăng thiên hạ kia của đối phương.

Một tiếng ầm vang, chuyện khiến cho A Lý Lộ Tây Pháp mở rộng tầm mắt xảy ra rồi, phân thân chủ thần vốn hẳn là vô địch không ngờ lại bị cánh tay to kia một tát đánh bay.

- Phân thân chủ thần yếu thế này?

A Lý Lộ Tây Pháp hồ nghi nhìn về hướng công chúa Diệp Phân Na.

Sắc mặt của công chúa Diệp Phân Na nháy mắt đỏ bừng, vô cùng xấu hổ nói:

- Đây là một phân thân cấp thấp của phụ hoàng, thực lực chỉ có trình độ một nửa bước Võ Tôn! Hơn nữa trí tuệ không đầy đủ, chỉ có thể xem là con rối mà thôi.

- Còn có thứ gì, tốt nhất có thể phá vỡ mảnh thiên địa này, bà nó, đã biết đồ vật của Thiên sứ tộc các ngươi không đáng tin cậy.

A Lý kinh sợ không thôi. Trước mắt hắn, phân thân chủ thần kia dưới sự tấn công điên cuồng của cánh tay to, hai bên nhất thời có loại cảm giác tranh chấp. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, phân thân chủ thần đứng ở thế yếu tuyệt đối.

Công chúa Diệp Phân Na cũng trở nên lo lắng, cuối cùng trong tay nàng xuất hiện một tinh thạch đỏ rừng rực, nhìn hình tượng cực kì giống quả tim của nhân loại.

- Trái tim thiên sứ?

A Lý biến sắc, nhịn không được nói.

- Ta chỉ có thứ này thôi, đây là trái tim thiên sứ mà một đại thiên sứ cấp Võ Tôn chết trận để lại. Một lát ta sẽ cho nổ nó, có lẽ chúng ta có thể thoát ra ngoài!

Công chúa Diệp Phân Na cầm trái tim thiên sứ, trên mặt hiện lên một chút vẻ đau thương.

A Lý trên mặt lộ ra một chút vui mừng, sau đó từ trong túi không gian cũng xuất hiện một trái tim thiên sứ trong suốt như ngọc, nhưng trái tim thiên sứ này không phải màu đỏ, mà hoàn toàn là màu đen.

- Trái tim đọa thiên sứ, hai chí bảo hoàn toàn đối lập này nếu cùng lúc phát nổ tuyệt đối có thể phát huy được sức mạnh không kém gì Võ Tôn thất phẩm, phá vỡ mảnh không gian quỷ dị này tuyệt đối không thành vấn đề.

A Lý trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra một chút vẻ hưng phấn.

- Đem trái tim thiên sứ giao cho ta, chỉ có vậy mới có thể vạn vô nhất thất!

A Lý Lộ Tây Pháp nói.

Công chúa Diệp Phân Na không nghĩ ngợi gì đã lắc đầu, Thiên sứ tộc và Đọa thiên sứ là đối đầu, công chúa Diệp Phân Na cho dù có ngốc hơn cũng sẽ không tin lời của A Lý.

- Nữ nhân ngốc nhà ngươi, ngươi tưởng rằng Đọa thiên sứ vĩ đại sẽ vô sỉ giống như Thiên sứ tộc các ngươi sao? Không muốn chết thì mau đưa trái tim thiên sứ kia cho ta!

A Lý Lộ Tây Pháp tức giận nói.

Công chúa Diệp Phân Na vẫn là kinh nghiệm quá kém, bị A Lý Lộ Tây Pháp dọa một phát, không ngờ lại như ma xui quỷ khiến đem thứ đó giao cho hắn.

A Lý Lộ Tây Pháp trên mặt lộ ra chút ý cười, xoay người đánh giá cánh tay to trong suốt đã chiếm được ưu thế tuyệt đối giữa không trung.

- Tuy rằng ta không biết ngươi là thứ quái quỷ gì, nhưng chuyện tính kế lần này ta ghi nhớ kĩ rồi! Sau này bản công tử nhất định sẽ trả lại sỉ nhục của ngày hôm nay!

Nói xong A Lý Lộ Tây Pháp đem hai trái tim thiên sứ hung hăng đập vào nhau, đột nhiên ném về phía bàn tay to giữa không trung . Đồng thời xoay người kéo công chúa Diệp Phân Na bỏ chạy.

Một tiếng ầm vang! Toàn mảnh không gian dường như đều rung động, một động hư không xuất hiện sau lưng hai người A Lý.

- Đi!

A Lý Lộ Tây Pháp xoay người hướng về phía động lớn phóng đi. Diệp Phân Na tốc độ cũng không chậm, hai cánh màu trắng thuần huy động cuồng phong vô cùng kịch liệt.

Ong!

Một nguy cơ khủng khiếp truyền đến, không ngờ lại có một bàn tay to khác xuyên qua tầng tầng sương mù, đột nhiên hướng vào đầu A Lý Lộ Tây Pháp chộp tới!

Đáng chết, trên mặt A Lý lộ ra một chút tàn nhẫn, trong nháy mắt bóp nát ngọc phù trong tay.

Ong!

Một trận ô quang hiện lên, A Lý Lộ Tây Pháp biến mất không thấy nữa, đồng thời Diệp Phân Na với vẻ mặt khó tin xuất hiện tại vị trí lúc nãy của A Lý.

- Hư Không Trí Hoán! Không…

Diệp Phân Na hét thảm một tiếng, cả người nháy mắt bị sức mạnh tay to bắt lấy. Đồng thời bàn tay to vượt qua máu thịt của công chúa Diệp Phân Na, hung hăng đánh về phía A Lý Lộ Tây Pháp.

Trên mặt A Lý lộ ra một chút vẻ tuyệt vọng, chỉ thấy trên cả người hắn xuất hiện rất nhiều ma văn, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng theo thực lực tăng vọt, tốc độ nhanh kì lạ, trong thời gian ngắn đột phá bàn tay to chộp tới, một đường tuyệt trần xông thẳng ra ngoài.

Ngay trong khoảnh khắc A Lý Lộ Tây Pháp tiếp xúc với không khí bên ngoài, một luồng sức mạnh khủng khiếp trực tiếp hướng thẳng vào hắn mà lao tới.

- Đáng chết… không ngờ có mai phục!

Sắc vui mừng trên mặt A Lý Lộ Tây Pháp trong nháy mắt hóa thành tuyệt vọng còn khó coi hơn cả chết. Mặc cho hắn tràn đầy không cam lòng, nhưng vô lực thay đổi thế cục.

Một tiếng thổi phù, bàn tay to từ phía sau bắt lấy A Lý đang bay ngược trở về, cũng với tốc độ cực nhanh kéo A Lý vào trong không gian chưa biết.

- Phá!

A Lý vào thời khắc cuối cùng phát ra một tiếng gầm, cái đầu tuấn tú đột nhiên phát nổ, một luồng linh quang trong nháy mắt nhập vào dưới đất biến mất không thấy nữa.

Đối với hành động cuối cùng của A Lý Lộ Tây Pháp, Ngao Vô Không dừng ở bên ngoài cũng không quá để ý, hắn không phát hiện là, theo sự tự nổ của đầu A Lý, trong máu thịt của công chúa Diệp Phân Na ở nơi không xa sau lưng hắn cũng có một tia linh quang hiện lên, cũng cùng lúc nhập vào dưới đất với luồng linh quang bên trong cơ thể A Lý.

Hư không chậm rãi khôi phục bình thường, sau khi kén lớn ma khí đã nuốt chửng phân thân chủ thần nửa bước Võ Tôn cũng như huyết nhục thần hồn của A Lý Lộ Tây Pháp và công chúa Diệp Phân Na, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tĩnh lại. Toàn bộ không gian cũng tiến vào trạng thái ngủ đông hoàn toàn.

Lúc này, trận chiến đấu của Trung Châu thành đã đến cảnh địa hừng hực khí thế, Bích Lạc Hoàng tập trung lực lượng đại chiến thần bí tồn tại của tỉ vạn sinh linh trong toàn bộ Trung Châu thành. Lực lượng Thần cấp phát ra, dẫn đến mảnh lớn thành khu hủy diệt, mấy chục vạn thậm chí đến trăm vạn sinh linh hóa thành tro bụi.

Đối với lần giết chóc này, Bích Lạc Hoàng và cự nhân thần bí đều không để tâm, Bích Lạc Hoàng tâm vững như thiết, vì thắng lợi không tiếc hi sinh, mà quái nhân thần bí kia thì sớm đã tập mãi thành thói quen.

Vang ầm ầm!

Theo chiến đấu không ngừng xâm nhập, Bích Lạc Hoàng từ từ bị dồn vào thế hạ phong, hơn nữa hành động càng phát ra cực kì nguy hiểm.

- Kiệt kiệt! Bản tôn từng nói, ngươi không phải là đối thủ của ta, bản tôn trở về mảnh thiên địa này từ việc giết chết ngươi vậy!

Cự nhân thần bí trong chiến đấu không ngừng nuốt chửng chân lực mà Bích Lạc Hoàng công kích ra, khí thế không giảm ngược lại còn trở nên lớn mạnh hơn. Hai mắt cũng từ từ ngưng luyện thành một khuôn mặt cương nghị của nam nhân trung niên. Tướng mạo xem ra không thể nói là đường đường chính chính, nhưng khí hủy diệt trong cặp mắt khép mở lại nói cho mọi người biết hắn tuyệt đối là một ma đầu cao cấp nhất.

Bích Lạc Hoàng không nói một lời, thần sắc trên mắt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

- Thông Thiên Minh Hà đến!

Bích Lạc Hoàng hét lớn một tiếng, từ trên không trung huyền phù màu vàng đất cuồn cuộn lao xuống, một luồng sóng khủng khiếp hướng về phía mặt của cự nhân thần bí mà đánh.

- Thông Thiên Minh Hà!

Cự nhân thần bí nhấn mạnh từng chữ. Thần sắc trên mặt phẫn hận không nói nên lời.

- Ngươi trấn áp bản tôn nhiền năm như vậy, bây giờ còn không để bản tôn ra ngoài. Cho dù ngươi muôn đời bất hủ thì thế nào, mất đi linh hồn chẳng qua chỉ là con rối, binh khí bị người ta sử dụng!

Cự nhân thần bí cao giọng rống giận, thần sắc trên mặt dữ tợn mà oán độc.

Bích Lạc Hoàng hai tay ngưng trọng đánh ra từng luồng chân lực nhập vào trong Thông Thiên Minh Hà, chỉ thấy cả Minh Hà vốn đang sóng triều cuồn cuộn lại bình tĩnh lạ thường, ngay sau đó trên mặt nước nổi lên một gợn sóng nhè nhẹ. Một nữ tử xa xưa thân mặc chiến giáp hiện lên từ trong minh hà.

- Anh Linh Thượng Cổ bất hủ, mời trở về phương thiên địa này, dùng nhiệt huyết của các ngài bảo vệ thế giới đa tai đa nạn này!

Bích Lạc Hoàng cao giọng niệm chú nói. Theo âm thanh của hắn, trên thân nữ chiến thần Thượng Cổ đang từ từ đứng thẳng trên mặt hồ đột nhiên có thêm một hơi thở linh hồn, ngay sau đó cặp mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, một luồng hoàng quang dài một thước khiến bộ dạng của nữ tử Thượng Cổ quỷ dị khó nói thành lời.

- Hừ, cho dù ngươi có thể phát động năng lực của Thông Thiên Minh Hà thì thế nào. Năng lực của ngươi lại có thể triệu hồi bao nhiêu cao thủ đến đây, đây đã không còn là Thượng Cổ, sinh linh bản thổ các ngươi đã không còn ai có thể áp chế bản tôn nữa!

Thể hình của cự nhân thần bí thu nhỏ lại rất nhiều, hóa thành một nam tử trung niên thân mặc chiến giáp.