Tam Thái Tử

Chương 547: Võ Tôn đại chiến




- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Lý Lân lạnh mặt nói, hắn ghét nhất chính là loại chất vấn này, huống chi bộ dáng bựa bựa của đối phương lại càng làm Lý Lân không vừa mắt.

- Khốn kiếp, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ta chính là thiếu tộc trưởng của Cự Long tộc, ta chỉ cần nói một câu, ngươi cùng thế lực sau lưng ngươi liền trở thành mục tiêu đả kích của toàn bộ Cự Long tộc!

Cuồng Địa nháy mắt trở nên âm trầm, hung tợn uy hiếp nói.

- Cút mẹ mày đi chứ Thiếu tộc trưởng! Có bản lĩnh ngươi ra tay thử coi!

Lý Lân nhìn chút khí tức màu xanh phía sau tiểu viện, dũng khí nhất thời tăng mạnh.

- Ngươi… ngươi muốn chết!

Cuồng Địa hiển nhiên bị Lý Lân chọc giận, thân hình bắt đầu tăng vọt.

- Khanh khách… Không nghĩ tới vừa tới liền gặp được trò hay, Mông Sâm, xem ra chúng ta đến rất đúng lúc a!

Một tiếng cười như chuông bạc truyền tới, một thiếu nữ tràn đầy khí tức thánh khiết xuất hiện giữa không trung. Sau lưng nàng có một đôi cánh nhỏ màu trắng nhẹ nhàng vỗ, toàn thân giống như là tiên tử hạ phàm, không dính chút bụi trần.

- Công chúa điện hạ, đây là chuyện của Long tộc, chúng ta không cần dây vào!

Thiên sứ nam tử hùng tráng Mông Sâm bất đắc dĩ nói, hai người đứng với nhau một chỗ, vẻ hoàng nhoáng của Diệp Phân Na bị kẻ này làm cho không cân đối mà giảm đi hơn phân nửa, nếu không phải ở thế cục nguy hiểm, có đánh chết, Diệp Phân Na cũng không đồng hành cùng Mông Sâm.

- Sinh Tử Đao trong truyền thuyết a! Bổn công chúa thực sự muốn nhìn một chút!

Diệp Phân Na lộ vẻ mặt chờ mong nói.

Mông Sâm rất là bất đắc dĩ, ánh mắt lại cảnh giác nói không nên lời. Thành Trung Châu này không đơn giản, gã vừa tới liền cảm giác được vài tia khí tức Võ Tôn cường hãn, có vài người, ngay cả mình cũng không dám trêu chọc. Hơn nữa, trên thân cái tên Cuồng Địa phía dưới là Cự Long thượng cổ, Mông Sâm cảm thấy khí tức cực kỳ quen thuộc, đoán chắc là cũng có cao thủ Long tộc đi theo.

Lý Lân nhìn hai chủ bộc Thiên Sứ tộc trên không trung, theo bản năng nhìn lại phía sau tiểu viện.

- Tiểu tử, không cần để ý tới tên tiểu tử Cự long này, ta ngăn cản Mông Sâm, ngươi bắt giữ công chúa Thiên Sứ tộc!

Quả nhiên, giọng nói của Mộc tiên sinh truyền vào trong tai Lý Lân, một luồng khí tức giống như gió xuân từ trong tiểu viện bùng phát.

- Đợi một chút! Ngươi muốn cho Tinh Linh tộc cùng khai chiến với Thiên Sứ tộc sao?

Lý Lân lo lắng dùng thần thức hô lên, không để ý tới Cuồng Địa, hắn nhanh chóng vọt vào trong tiểu viện.

- Tiểu tử, ta chỉ theo chân ngươi, không phải là nô bộc của ngươi, ngươi không muốn Sinh Mệnh Chi Tuyền sao?

Sắc mặt Mộc tiên sinh trở nên khó coi, lão cho rằng Lý Lân ngăn lão lại chính là vì sợ hãi Thiên Sứ tộc. Lão lại không sợ, vì cứu Thánh nữ, dù đắc tội Thiên Sứ tộc thì thế nào.

- Lão Mộc, ngươi bình tĩnh chút đi, chưa tính tới ngươi có thể thắng được quái vật mọc cánh kia hay không? Dù ngươi chặn được gã ta, ngươi cho rằng hiện tại thích hợp động thủ sao? Ngươi nên nghe ta, nhiều nhất là ba ngày, ta sẽ trả lại cho ngươi một Tinh Linh thánh nữ vui vẻ hoạt bát.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Thật sao?

Khí thế của Mộc tiên sinh đột nhiên biến mất, có chút kích động nói. Lão cũng không nắm chắc, nhưng đã làm thì không thể bỏ qua cơ hội, đồng thời hy vọng cố hết sức sớm cứu Thánh nữ ra.

Hiện tại Lý Lân đâm lao phải theo lao, nếu đã nói ra khỏi miệng, tự nhiên phải biểu hiện không thể giả dối. Hắn nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói:

- Cho nên trong ba ngày này phải nghe theo ta. Nếu ngươi không nghe, không cứu được Tinh Linh thánh nữ thì đừng có trách ta!

Lý Lân xoay người trở lại sân, để lại Mộc tiên sinh khó chịu ở đó.

- Không hổ là họ Mộc, quả nhiên giống như đầu gỗ!

Lý Lân buồn bực trong lòng, chỉ tự mình biết rõ. Nếu Mộc tiên sinh thật sự động thủ với công chúa Thiên Sứ tộc, không nói thành công hay không, nhưng coi như đã hoàn toàn đắc tội Thiên Sứ tộc. Mộc tiên sinh không sợ không có nghĩa là Lý Lân hắn không sợ, có lẽ Thiên Sứ tộc không làm gì được Tinh Linh tộc, nhưng đối phó với mình thì không khó khăn gì. Chỉ cần phái ra một cao thủ Võ Tôn cũng đủ gạt tất cả những gì liên quan tới mình ra khỏi thế giới này, tối thiểu thì hắn không dám mạo hiểm như thế.

Lý Lân vừa may mắn trấn an được Mộc tiên sinh thì phía trước đã phát sinh chiến đấu kịch liệt rồi.

- Trời ạ, Ngao Vô Không, cái tên ngu nhà ngươi!

Lý Lân biến sắc, đột nhiên xông ra ngoài.

Trên bầu trời, một con thanh long dài mười trượng đang chiến đấu với một con cự long đen thùi lùi, phong nhận cực lớn kịch liệt va chạm với lưu sa màu đen, làm cho tiểu viển bị bao trùm trong một luồng khí tức hủy diệt.

- Mẹ chúng bây, dừng tay cho lão tử!

Lý Lân hét lớn một tiếng, toàn thân bao phủ trong Huyền Vũ Khải, tay trái Thanh Long đao, tay phải Bạch Hổ Kiếm, Thái Cực Long Hổ Đồ có công kích mạnh nhất của Lý Lân đột nhiên xoắn giết về hai con rồng phía trên.

- Gràoooo…..

- Gràoooo…..

Hai tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên, Ngao Vô Không cùng Cuồng Địa đang so đấu bản lĩnh lập tức tách ra, theo bản năng đón đỡ một kích của Lý Lân.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, Ngao Vô Không lui về phía sau ba bước, mà Cuồng Địa thì không chút nhúc nhích, như vậy cũng phân rõ cao thấp rồi.

Ngao Vô Không lộ vẻ mặt khó chịu, còn Cuồng Địa thì lãnh khốc nhìn Lý Lân, trong mắt hiện lên chút hưng phấn.

- Muốn đánh thì ra bên ngoài mà đánh, nơi này là địa bàn của lão tử. Nếu kẻ nào dám càn quấy thì đừng trách lão tử không khách khí!

Lý Lân âm trầm quát lớn, chỉ riêng một kích kia đã làm cho phủ đệ của mình hư mất một phần ba, nếu còn không ngăn cản thì chờ chiến đấu xong thì tòa phủ đệ này cũng hoàn toàn phá hủy, hắn cũng không hi vọng sống trong mảnh phế tích.

- Hừ! Lão tử muốn nhìn ngươi không khách khí là như thế nào!

Cuồng Địa cuồng ngạo nói, Ngao Vô Không thì không nói gì, gã nhìn hai kiện tàn binh trong tay Lý Lân, sắc mặt hơi trắng bệch. Nhất là Thanh Long đao, còn chưa đối chiến thì hai chân đã mềm nhũn ra rồi.

Long tộc có thân thể cường hãn, binh khí có thể làm thương tổn bọn họ không có bao nhiêu, trùng hợp sao mà Lý Lân lại có tới hai kiện. Gã không biết lai lịch của Bạch Hổ Kiếm, nhưng Thanh Long đao lại chính là được luyện chế tử bản thể Thương Long một lão tổ tông trong Thần Long tộc, có thể nói đó là thứ chuyên môn khắc chế Thần Long tộc.

Sắc mặt Lý Lân càng thêm khó coi rồi, Cuồng Địa cuồng vọng như vậy làm cho hắn động sát cơ, Lý Lân vung tay lên, dưới chân đột nhiên phát ra một trận lục quang, vô số mầm cây nhỏ chui ra, dùng tốc độ cực nhanh mà biến thành một mảnh rừng rậm, ngay sau đó liền hóa thành một tòa sát trận cực lớn.

Cuồng Địa kịch liệt biến sắc, đối phương lại sớm có chuẩn bị, bị vây trong thế trận này, dù là kẻ cuồng ngạo như Cuồng Địa cũng có chút nhíu mày.

- Chậm đã!

Một giọng nói truyền tới, một cái vuốt rồng màu đen mò xuống, muốn đè nát sát trận bằng cỏ cây, giải vây cho Cuồng Địa.

- Lão già kia còn dám ra tay!

Mộc tiên sinh rít gào một tiếng, một cây đại thụ che trời chớp lên chặn lấy một kích của vuốt rồng.

- Mộc Căn Sinh, không nghĩ tới ngươi lại ở cùng một chỗ với tiểu tử nhân tộc kia, các ngươi tìm được Thánh nữ trong tộc rồi sao?

Đối phương tất nhiên cũng biết Mộc tiên sinh ở nơi này, bị chặn lại một kích cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói gần nói xa trêu chọc mấy câu. Hiển nhiên kẻ thần bí này cũng quen biết với Mộc tiên sinh.

- Không cần ngươi quan tâm, Cuồng Bất Vọng, nơi này không phải là chỗ ngươi có thể giương oai!

Mộc tiên sinh cực kỳ ngang ngạnh nói.

- Cái đồ đầu gỗ nhà ngươi vẫn luôn ngu xuẩn như thế, tiểu tử này là nhân loại mà lại có huyết mạch tổ long, ta phải điều tra cho rõ, vì sao ngươi lại cản ta?

Một thân ảnh áo đen chậm rãi từ trên không trung hạ xuống, đó là một người trung niên, khí tức quanh thân cực kỳ cuồng bạo, giống như một ánh mắt cũng có thể sụp đổ hư không, thay trời đổi đất.

- Hừ, ta nói rồi, ở tại nơi này, ai cũng không thể giương oai! Dù là Cuồng Bất Vọng ngươi cũng không được!

Mộc tiên sinh từ trong tiểu viện đi ra, phàm là nơi lão đi qua, thực vật màu xanh điên cuồng sinh trưởng, loại phát triển này làm người ta cảm giác không chân thật.

- Vậy thì thử một chút, nếu không nhầm thì lần giao thủ của chúng ta là ba ngàn năm trước, khi đó ngươi thua ta một chiêu!

Trung niên áo đen tên là Cuồng Bất Vọng cười cười nói.

- Ngươi còn có mặt mũi nói ra, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ thì lão tử sao có thể thua ngươi. Lần này phải đánh một trận, ta muốn báo thù một mũi tên năm đó!

Mộc tiên sinh phẫn nộ gầm lên.

- Lão Mộc, đối phương đang cố ý chọc giận ngươi, không nên bị lừa!

Lý Lân nhịn không được truyền âm nhắc nhở, hiện tại Mộc lão đầu là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu lão bị thua thì Lý Lân không sống dễ chịu.

- Ta rất tỉnh táo, không cần tiểu tử ngươi nhắc nhở!

Mộc tiên sinh khó chịu truyền âm.

Ngay tại lúc hai người chuẩn bị động thủ, trong hư không truyền ra âm thanh cực lớn:

- Diễn võ trường Thương Thiên làm nơi quyết đấu, ngoài nơi đó, trong toàn bộ Thành Trung Châu cấm tự mình quyết đấu, kẻ lén quyết đấu thì Bích Lạc Hoàng Triều coi như đại địch, hoàng thất sẽ dốc hết toàn lực tiến hành truy sát.

- Là giọng nói của Bích Lạc Hoàng!

Lý Lân liền nhận ra, chẳng lẽ mọi chuyện này là thủ đoạn của Bích Lạc Hoàng, nhưng nếu là như vậy thì có nhiều điểm không hợp lý a.