- Vãn bối sẽ xem như lời nói của bệ hạ là khen ngợi.
Lý Lân mỉm cười đầy mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Tùy ngươi, tiểu tử vậy mà tinh thông luật pháp của Bích Lạc hoàng triều ta, nhưng ngươi làm ra tràng diện lớn như vậy, chỉ sợ không chỉ là vì khi dễ nữ nhi của trẫm đấy chứ!
Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.
- Đương nhiên không phải, vãn bối chỉ là hy vọng có được sự coi trọng đầy đủ của bệ hạ, đồng thời cũng thuận tiện cho vãn bối tìm kiếm người Tinh Linh tộc.
Lý Lân nói rõ ràng. Hắn như thế nào không biết cái tính bỉ ổi của Ngao Vô Không, sở dĩ kêu gã hộ pháp chẳng qua là để cho gã chọc phiền toái để lấy cớ, chỉ là không nghĩ tới Bát công chúa đến ngay lúc này, đụng độ với sắc long. Tuy long phẩm của Ngao Vô Không đáng lo, nhưng thực lực lại không thể nghi ngờ. Ở học viện Thần Ma nếu không phải đụng phải Lý Lân, trong so đấu thế hệ thanh niên thì gã tuyệt đối xếp hạng đầu. Dòng họ không kiêng nể gì hơn nữa thực lực siêu phàm thoát tục, gọi gã là ngôi sao gây họa cũng rất xứng tên.
- Tiểu tử kia, không thể không nói, mưu kế của ngươi thực hiện được rồi, trước đó trẫm còn cảm thấy lời của Tiểu Cửu không thể tin hoàn toàn, bây giờ nhìn thấy con sắc long này, trẫm cũng không thể không tin. Nhưng ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, cũng không thể không phạt, trẫm phạt ngươi đi diễn võ trường Thương Thiên làm Đấu Vương ba tháng.
Bích Lạc Hoàng trầm giọng nói.
- Nói như vậy diễn võ trường Thương Thiên là sở hữu của hoàng tộc mấy các người?
Nếu bây giờ Lý Lân còn đoán không ra bối cảnh của diễn võ trường Thương Thiên, vậy hắn chính là heo.
- Có thể nói phải, cũng có thể nói không phải! Với lại cường giả thanh niên vạn tộc thượng cổ đến diễn võ trường, mục tiêu chính là diễn võ trường Thương Thiên, ngươi ở bên trong vừa vặn lấy khỏe ứng mệt(chờ quân địch mệt mỏi rồi tấn công).
Trong hai tròng mắt Bích Lạc Hoàng lóe ra tia trêu tức.
- Có thể, ba tháng này, ta sẽ lĩnh giáo phong thái cao thủ thanh niên của Bích Lạc hoàng triều!
Lý Lân hít sâu một hơi, hào khí đầy mặt nói.
- Tốt, trẫm thích loại tính cách lanh lẹ này của ngươi. Con sắc long này chắc là chiến sủng của ngươi, tạm thời để ở chỗ Khuynh Thành đi, ba tháng sau trả lại.
Bích Lạc Hoàng đương nhiên nhìn ra thực lực của Ngao Vô Không còn trên cả Lý Lân, để cho gã đi theo bên cạnh Lý Lân căn bản không có được tác dụng khiển trách. Huống chi nữ nhi nhà mình bị ủy khuất còn đang trông mong chờ lấy con sắc long đó đi trút giận kìa, Bích Lạc Hoàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cho gã.
- Không thành vấn đề!
Lý Lân nói rõ ràng. Trên mặt Bát công chúa lộ ra thần sắc vừa lòng, sắc mặt Ngao Vô Không hoàn toàn tái rồi, dựa vào hành vi trước đó của mình, rơi vào trong tay Bát công chúa khẳng định không có chuyện tốt.
- Ngao Vô Không, nếu ngươi giúp ta làm vài chuyện, ta không ngại giải trừ khế ước chủ tớ với ngươi!
Thanh âm của Lý Lân thông qua khế ước chủ tớ truyền qua.
Hai tròng mắt Ngao Vô Không trợn tròn, dường như nghe được một chuyện khó tin, không thể tưởng tượng nổi. Gã biết tuy Lý Lân không được xem là người tốt, nhưng tuyệt đối cũng là người có chữ tín, nói chuyện được cho là nhất ngôn cửu đỉnh. Chính vì như vậy, Ngao Vô Không mới có thể bởi vì lời nói của hắn mà vô cùng dao động.
- Đương nhiên, việc đó cũng không dễ dàng!
- Nói!
Ngao Vô Không cắn răng một cái, trầm giọng nói. Biết ngay mọi chuyện không có đơn giản như vậy mà, đương nhiên, nếu mọi chuyện đơn giản, Ngao Vô Không cũng sẽ hoàn toàn không tin tưởng.
- Giúp ta hỏi thăm sự phân bố thế lực của Trung Vực, trong đó phải đặc biệt lưu ýhai thế lực , một là Thiết gia Trung Vực, nếu có thể, hỏi thăm một tiểu nha đầu tên là Dao Cơ, thứ hai là tông môn lánh đời, tên là Thiên Đạo Tông.
- Ngươi cho rằng bộ dáng bây giờ của bản đại gia có thể điều tra sao?
Sắc mặt Ngao Vô Không khó coi, như thế nào cũng cảm thấy Lý Lân đang làm khó gã.
- Ngươi đương nhiên không được, nhưng không phải còn có Bát công chúa của Bích Lạc hoàng triều ư, cô ta là hòn ngọc quý trên tay Bích Lạc Hoàng, mà Bích Lạc hoàng triều trăm phần trăm nắm giữ tin tức ngươi cần, ta tin tưởng ngươi có năng lực đó.
Khóe miệng Lý Lân kéo ra thành một nụ cười bí ẩn.
- Tiểu nha đầu kia? Cho dù cô ta có năng lực như thế, cô ta dựa vào cái gì giúp ta.
Ngao Vô Không có chút phẫn nộ rít gào ở trong thức hải.
- Hắc hắc, cái này phải xem bản lĩnh của ngươi rồi, dù sao lão tử đã nói ra điều kiện, về phần có thể làm được hay không phải xem bản lĩnh của ngươi. Nhưng chút việc nhỏ ấy, đối với siêu cấp thiên tài của long tộc mà nói chắc hẳn không được coi là gì chứ!
Lý Lân thoải mái chèn ép nói.
Ngao Vô Không cắn răng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, nếu không phải là bị trói buộc, cho dù phải chịu đựng khế ước chủ tớ phản phệ gã cũng muốn hung hăng cắn Lý Lân một ngụm. Hiện tại gã cuối cùng cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hết thảy mọi chuyện đều do Lý Lân vạch kế hoạch sẵn, có lẽ quá trình dự tính trước đó khác biệt, nhưng nhìn từ kết quả thì biết mục đích của hắn đã hoàn toàn được thực hiện.
Bát công chúa đứng ở bên cạnh Bích Lạc Hoàng làm nũng vừa hay nhìn thấy Ngao Vô Không nghiến răng nghiến lợi, ở trong mắt tiểu nha đầu, Ngao Vô Không như vậy là đang nghi ngờ quyết định của phụ hoàng, không chừng còn đang chửi rủa mình kìa. Vừa nghĩ tới mặt mũi trước đó của Ngao Vô Không, cái mông của Bát công chúa ngay lập tức cảm thấy bỏng rát, đồng thời bực tức không có chỗ phát.
Tiểu Loli càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp rời khỏi cạnh Bích Lạc Hoàng, đi đến trước mặt Ngao Vô Không, hung hăng đạp một cước vào mông gã.
Ngao Vô Không ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía tiểu Loli hiện lên một chút vẻ giận dữ.
- Cái con sắc long nhà ngươi, hiện tại rơi vào trong tay bản công chúa rồi! Xem lần này ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, cũng dám đánh bản công chúa..., tóm lại rơi vào trong tay ta ngươi nhất định phải chết. Người đâu, đưa gã đến phủ công chúa, ta phải tận tình để cho gã nếm thử hậu quả đắc tội bản công chúa.
Theo lời Bát công chúa, tôi tớ phủ công chúa nhanh chóng xông lên, trói gô Ngao Vô Không lại, sau đó cột lên trên một cây gậy sắt giống như cột heo, hai người khênh đi. Tuyệt thế thiên tài của long tộc đáng thương bây giờ mặt mũi gì cũng không còn.
- Ta #%¥#%¥..., buông bản đại gia ra, mấy cái trứng rùa các ngươi chết chắc rồi.
Ngao Vô Không phẫn nộ lớn tiếng mắng. Làm một thần long thượng cổ thuần huyết, nói thế nào Ngao Vô Không cũng là đại biểu cho một mạch thần long thượng cổ, bị đối đãi như vậy thật sự khiến cho gã phát điên.
Lý Lân ý cười đầy mặt nhìn theo Ngao Vô Không rời đi, chờ khi hắn nhìn về phía Bích Lạc Hoàng, người lãnh đạo của siêu cấp hoàng triều kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng, người cụt một tay kia cũng đi rồi, hai siêu cấp cao thủ dường như căn bản chưa từng tới.
Sau đó Cửu hoàng tử mang theo người hầu vội vã trở về, khi thấy bộ dáng của nội viện nhà mình, sắc mặt đặc sắc nói không nên lời.
- Lý huynh, Lạc Tinh Thần có chỗ nào chỗ đắc tội sao? Tại sao lại phát sinh loại chuyện này.
Lạc Tinh Thần trầm giọng chất vấn. Ngẫm lại cũng có thể lý giải, mặc cho ai từ bên ngoài trở về phát hiện nhà mình bị hủy một mảnh, sắc mặt cũng sẽ không tốt. Có thể nghĩ cũng biết sự buồn bực trong lòng Cửu hoàng tử Lạc Tinh Thần. Lúc trước là gã có chút chậm trễ đối với Lý Lân, nhưng đối phương cũng không cần hủy nội viện vương phủ của gã chứ.
- Cửu điện hạ xin hãy tha lỗi, Lý Lân không biết cách quản giáo, khiến cho gia nô càn quấy, tạo thành tổn thất cho điện hạ Lý Lân áy náy sâu sắc.
Lý Lân tuyệt không nói sẽ bồi thường, cho dù mình nói Lạc Tinh Thần cũng sẽ không cần. Đường đường vương phủ bị đập nếu dùng tiền đã có thể dẹp yên, vậy mất mặt sẽ là toàn bộ Bích Lạc hoàng triều. Về điểm này Lý Lân đã đọc một lượt pháp luật của Bích Lạc hoàng triều nên biết rõ trong lòng.
Quả nhiên, lời nói tư thái cúi mình của Lý Lân khiến cho sắc mặt Lạc Tinh Thần dễ nhìn hơn rất nhiều.
- Lý huynh nói như thế, nếu Lạc Tinh Thần tiếp tục so đo thì ngược lại không biết nguyên tắc. Tinh Thần đã từng nói, trở về sẽ thiết yến khoản đãi Lý huynh, chỉ là sợ rằng yến hội lần này phải chờ tới ba tháng sau khi Lý huynh trở về từ diễn võ trường Thương Thiên.
Tuy Lạc Tinh Thần hành động chậm, nhưng không có nghĩa là gã không rõ trong phủ hoàng tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Như vậy phải làm phiền điện hạ phái người mang Lý Lân đi rồi.
Lý Lân cười chắp chắp tay, vô cùng hào hiệp rời đi.
Lý Lân đi rồi, quản gia mập mạp sáp đến nói:
- Điện hạ, bệ hạ kêu người này đi diễn võ trường Thương Thiên làm Đấu Vương ba tháng, hơn nữa người này còn phát ngôn bừa bãi khiêu chiến cao thủ thanh niên đương đại của Bích Lạc hoàng triều chúng ta, lão nô thấy người cuồng vọng như thế tuyệt đối sống không quá ba tháng, không đáng điện hạ đối đãi như thế.
- Bàng quản gia, cao thủ long tộc kia ngươi cũng đã thấy, nếu như người đó thì có tư cách đối kháng cao thủ thanh niên của Bích Lạc hoàng triều ta hay không?
Lạc Tinh Thần mở miệng hỏi.
- Tuy phẩm hạnh tên thần long đó thấp kém, nhưng thực lực rất mạnh, nếu không phải bệ hạ chạy tới, sợ rằng tất cả mọi người của phủ hoàng tử chúng ta cùng lên cũng không làm gì được gã. Hơn nữa bí pháp, thiên phú với thú thể của long tộc, đương nhiên phần thắng rất lớn.
Bàng quản gia nói chi tiết.