Tam Thái Tử

Chương 527: Diễn võ trường Thương Thiên(2)




Ngoài phòng chữ Thiên cùng chữ Địa, còn lại tất cả phòng lớn nhỏ đều có người, theo quan sát của Lý Lân, nếu trong phòng có người thì một hạt châu rất lớn trước cửa phòng sẽ sáng lên, trái lại, nếu hạt châu ảm đạm tức chứng minh bên trong phòng không có người. Loại thủ đoạn này làm Lý Lân bội phục không thôi.

Trung tâm diễn võ trường có một đài cao, phía trên đang diễn ra chiến đấu kịch liệt. Quả nhiên đúng như lời Tam Lộ, hai người giao chiến đều là cao thủ Võ Hoàng. Hơn nữa đều có thực lực Võ Hoàng nhị phẩm đỉnh phong. Điều bất đồng duy nhất chính là, một người thì ăn mặc đẹp đẽ quý phái, chắc là thân phận bất phàm. Người còn lại thì một thân lam lũ, trên khuôn mặt khô gầy tràn đây hung tợn.

Tam Lộ lên phòng chữ Thiên rồi nhưng lại không chịu xuống, điều này làm Lý Lân cảm thấy không thú vị gì liền đi về phía đám đông. Tuy loại chiến đấu cập bậc này không gợi nổi hứng thú của hắn, nhưng không có việc gì, ngồi xem giết thời gian cũng không tệ.

- Vị huynh đài này, không biết hai người kia vì sao lại chiến đấu?

Lý Lân lộ ra khuôn mặt tươi cười, hỏi một tên thanh niên đang điên cuồng hô hào.

Tên thanh niên quay đầu lại, thấy Lý Lân cũng chỉ là một thiếu niên, gã nhích qua một bên nhường chỗ cho Lý Lân ngồi xuống, sau đó hô lớn vài câu rồi mới quay đầu nói chuyện với Lý Lân:

- Hai người kia có một người là đấu sĩ vương bài của diễn võ trường Thương Thiên, kẻ còn lại thì là người khiêu chiến. Về phần vì sao lại có trận quyết đấu này thì không quan hệ gì, mọi người để ý chính là ai sẽ thắng. Ta đã đặt một vạn viên tinh thạch hạ phẩm cược đấu vương thắng, chuẩn bị kiếm một khoản.

- Huynh đài, nếu ngươi không muốn tiền mình đi tong, ta khuyên ngươi nên chọn đổi người thắng đi!

Lý Lân nhìn mấy lượt rồi nói với tên thanh niên.

- Huynh đệ, ngươi là thiên cơ sư!?

Tên thanh niên kích động nói.

- Không phải!

Lý Lân trả lời chắc chắn.

- Vậy những lời này, ai đảm bảo chính xác?

Tên thanh niên hơi sửng sốt, rất nhanh gã liền gạt bỏ lời khuyên của tên tiểu tử mới mò tới này.

Lý Lân cười cười, trên mặt không có chút tức giận bởi vì thanh niên cự tuyệt mình. Hắn sở dĩ nói như vậy chẳng qua là báo đáp hành vi nhường chỗ ngồi của thanh niên mà thôi. Về phần đối phương có nghe hay không Lý Lân cũng không để ý.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiến đấu trong sân càng kịch liệt, Đấu Vương kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ra tay điên cuồng thủy chung vẫn đánh áp chế người trung niên áo gấm. Hơn nữa mỗi lần tạo thành vết thương trên thân người trung niên áo gấm, tất sẽ dẫn tới tiếng kinh hô ở phía dưới.

Lý Lân lắc đầu, nhìn mà không nghe đối với tiếng hoan hô của những người đó, đó đều là một số kẻ ngu dốt, ở phía dưới, luận về thực lực có lẽ Đấu Vương sẽ tốt hơn, nhưng ở trong mắt Lý Lân, thực lực mạnh tuyệt không nhất định sẽ thắng. Tuy người trung niên áo gấm từ đầu đến cuối vẫn ở hạ phong, nhưng thần sắc trên mặt lại không thay đổi chút nào, hơn nữa cứ theo chiến đấu tiến hành, tần suất bị Đấu Vương đánh trúng càng ngày càng thấp, chỉ là loại biến hóa đó cực kỳ nhỏ, người thường căn bản nhìn không ra. Chỉ dựa vào những điểm này Lý Lân có thể suy đoán ra người trung niên áo gấm đang tôi luyện võ kỹ của mình, đợi đến khi gã cảm thấy gần đủ, chỉ sợ sẽ là lúc Đấu Vương bị thua.

- Tiểu huynh đệ, ở bên kia là đài đánh cược, ngươi có thể đi cược, có lẽ sẽ trúng đó!

Rõ ràng thanh niên đối với cách nhìn của Lý Lân không tồi, mặc dù kiến nghị mà Lý Lân cho gã không có khả năng chính xác cũng vẫn có lòng tốt mà nói.

- Không cần, ta chỉ là tới xem náo nhiệt, không có hứng thú đối với đánh bạc.

Lý Lân lắc đầu. Từ xưa đánh bạc chính là cược mười thua chín, hơn nữa thắng tiền nhất định là nhà cái. Tuy Lý Lân tinh thông đánh bạc, còn nắm giữ rất nhiều kỹ năng đánh bạc lợi hại của kiếp trước, hơn nữa nhãn lực hơn người, thắng tiền căn bản là không thành vấn đề, rắc rối duy nhất là sau khi thắng tiền. Lai lịch diễn võ trường Thương Thiên lớn như thế, có thể bởi vì thắng tiền mà đối phó hắn hay không. Tổng hợp suy nghĩ Lý Lân vẫn quyết định không tham dự, trước mắt hắn cũng không thiếu tinh thạch, đợi đến khi cần thiết trở lại làm tiền cũng không muộn.

Nhìn chiến đấu phía dưới, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chấm dứt, Lý Lân có chút chán chết. Ánh mắt thường thường nhìn về phía phòng chữ thiên trên bầu trời, không cần đoán Lý Lân cũng biết căn bản là hắn không được coi trọng, chỉ cần sự khinh mạn như vậy đã khiến cho Lý Lân xem nhẹ hơn rất nhiều đối với Cửu hoàng tử kia.

Ngay khi Lý Lân chờ không kiên nhẫn được nữa, một phòng chữ thiên giữa không trung mở ra, thần sắc Tam Lộ kính cẩn dẫn đường bay ra. Ở sau lưng gã có một tiểu Loli trên dưới mười hai mười ba tuổi phất một đôi cánh hồng nhạt đáng yêu bay ra.

Lý Lân kinh ngạc. Chẳng lẽ đó là Cửu hoàng tử, vậy mà là một tiểu Loli trắng mịn ngọc ngà?

Tam Lộ mang theo tiểu Loli đi đến chỗ cửa vào, lại không nhìn thấy tung tích Lý Lân, trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ lo lắng.

Lý Lân đương nhiên sẽ không khiến người ta khó xử. Vỗ vỗ bả vai người thanh niên kia đứng dậy rời đi thính phòng. Đi đến phía cửa ra.

Thanh niên nhìn hắn một cái rồi quay lại trung ương diễn võ trường. Thấy một kích tiến công phấn khích của Đấu Vương mà lớn tiếng hoan hô.

Tam Lộ nhìn thấy Lý Lân trên mặt đã vui vẻ hơn, vội vàng chạy chậm tới.

- Lý tiền bối, còn tưởng rằng ngài đã rời đi rồi chứ. Để tiểu nhân giới thiệu cho ngài!

Tam Lộ a dua dắt Lý Lân đi đến trước mặt tiểu Loli.

- Vị này chính là Khuynh Thành công chúa của Bích Lạc hoàng triều ta. Hoàng nữ thứ tám của bệ hạ!

Tam Lộ khom người nói.

- Ngươi chính là tuyệt thế thiên tài đầu nhập vào Cửu ca?

Tiểu Loli mở miệng nói. Con mắt đen nhánh xoay tròn chuyển loạn, rõ ràng chính là một nhóc tinh quái.

- Tại hạ Lý Lân, chỉ có chút bản lĩnh mà thôi, không được coi là tuyệt thế thiên tài.

Lý Lân bình thản nói.

- Hử? Ngươi vậy mà không thổi phồng một phen ở trước mặt bản công chúa? Phải biết rằng nếu ngươi nói được lời hay có thể ta sẽ nói tốt cho ngươi, để cho Cửu ca cho ngươi tiền đồ tốt hơn.

Tiểu Loli cười tủm tỉm nói.

- Công chúa nói đùa, Lý Lân chưa bao giờ nói lời xằng bậy! Về phần thực lực của tại hạ, Cửu điện hạ về sau sẽ tự biết.

Lý Lân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Không cần nói chỉ là một công chúa tiểu Loli trên dưới mười hai mười ba tuổi, cho dù là hoàng đế của Bích Lạc hoàng triều ở trước mặt Lý Lân vẫn có thể đối đãi bình thường. Bởi vì trong lòng hắn tuyệt không có quan niệm cấp bậc, cho dù là cấp bậc của Bích Lạc hoàng triều có sâm nghiêm thế nào cũng không cách nào ảnh hưởng đến hắn.

- Khanh khách! Thực là thú vị, ngươi cũng là cao thủ Võ Hoàng, ngươi nói hai người phía dưới ai sẽ thắng?

Tiểu công chúa nói vậy là muốn khảo nghiệm Lý Lân.

- Nếu đây là tỷ thí bình thường, Đấu Vương quần áo tả tơi đương nhiên sẽ thắng, nhưng là đọ sức sinh tử thì thắng lợi nhất định là nam tử áo gấm.

Lý Lân vô cùng khẳng định nói.

- Ngươi không có nhìn lầm? Phải biết rằng cái tên mặc áo gấm hiện tại đang bị Đấu Vương đánh áp chế, thoạt nhìn có thể bị thua mọi lúc.

Tiểu Loli tò mò hỏi.

- Có một số người, không thể lấy cảnh giới võ đạo để phân chia thực lực!

Lý Lân nói một câu thì không nói nhiều nữa, dù sao hắn nói nhiều hơn nữa mà phía dưới chưa phân ra thắng bại thì tiểu Loli cũng sẽ không tin tưởng.

Hai tròng mắt như bảo thạch của tiểu Loli đánh giá cẩn thận Lý Lân, nửa ngày sau trên khuôn mặt đẹp đột nhiên lộ ra một vẻ tươi cười, nói với Tam Lộ:

- Ngươi mang bái thiếp của bản công chúa đi nói cho sòng bạc, ta đặt nam áo gấm thắng, về phần tinh thạch nha, vậy ba ngàn tinh thạch thượng phẩm đi!

Tam Lộ giật mình há to miệng, phải biết rằng ba ngàn tinh thạch thượng phẩm không phải là số lượng nhỏ, cho dù là Khuynh Thành công chúa được sủng ái thế nào, cũng không thể tùy tùy tiện tiện đã lấy ra được.

- Công chúa điện hạ, có phải con số quá lớn hay không?

Tam Lộ nuốt nước bọt nói.

- Không sao, dù sao thua có người trả, thắng thì có thể phát tài rồi, nghe nói tỉ lệ đặt cược nam tử áo gấm thắng lợi đã sắp lên tới 1 : 3, nếu thắng thì có thể phát đạt rồi.

Tiểu Loli cười tủm tỉm nói.

- Công chúa điện hạ, Cửu điện hạ sẽ đồng ý sao?

Tam Lộ cẩn thận hỏi.

- Chuyện của ta tại sao phải cần thông qua Cửu ca, huống chi tiêu cũng là tiền của ta. Hơn nữa Cửu ca đặt Đấu Vương thắng, đặt gần như hơn phân nửa gia tài, nếu ca ấy thua, cũng chỉ có thể đi phủ công chúa của ta kiếm cơm ăn, ta không kiếm ít tiền sao được!

Tiểu Loli liếc mắt khinh thường. Tiện tay vứt một cái túi không gian cho Tam Lộ, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Lân nói:

- Chủ ý này là ngươi ra cho ta, nếu sai lầm, ngươi phải chịu trách nhiệm!

Lý Lân nhướng mày, có chút khó chịu nói:

- Cô bài bạc, vì sao ta phải chịu trách nhiệm?

- Ai bảo ngươi nói lời son sắt, làm cho bản công chúa tin. Đương nhiên, nếu như nói đúng, ta cũng có thể thưởng đậm cho ngươi.

Trong suy nghĩ của tiểu Loli, cao thủ như Lý Lân đến đầu nhập vào Cửu ca không phải là vì tài phú sao, chỉ cần mình đưa ra được tinh thạch, đương nhiên cũng có thể ‘ta cần ta cứ lấy’ đối với Lý Lân.

- Không có hứng thú, ta yết bảng chỉ là muốn làm một khoản giao dịch với Cửu điện hạ, tuyệt không phải bán mình cho gã. Về phần công chúa điện hạ, tại hạ cũng không có hứng thú chơi đùa với cô!

Lý Lân không khách khí chút nào nói.