Tam Thái Tử

Chương 443: Giết!




Dạ!

Phùng Dương cung kính nói, sự khinh thường trong lòng khi Lý Lân thể hiện ra thực lực đao khách đã tiêu tán. Mặc kệ sáu đại thế lực kiêu ngạo thế nào ở Thiên Đế thành, nhưng cũng phải tuân theo thực lực vi tôn, các lớn nuốt cá bé. Lý Lân có tiềm lực này, lại là tán tu, giá trị đủ để Tam Sinh Điện mời chào.

- Hừ! Phùng Hưng Hải, ngươi muốn đối nghịch với gia tộc Tây Môn chúng ta sao?!

Tây Môn Bắc Phong trầm mặt, âm trầm nói.

- Tây Môn lão quỷ, vậy là ngươi không đúng rồi, bản tọa chỉ là muốn tìm kiếm hấp thu máu mới cho Tam Sinh Điện, liên quan gì với Tây Môn gia các ngươi!

Thần sắc trên mặt Tam điện chủ không chút thay đổi, nhưng trong lòng có chút thoải mái. Tây Môn Bắc Phong là một trong các đại trưởng lão của Tây Môn gia, cũng là cao thủ có danh tiếng tại Thiên Đế thành. Trước kia, Tam điện chủ đã tiếp xúc không ít lần với lão quỷ này, bây giờ nhìn lão kinh ngạc thì trong lòng vui sướng nói không nên lời.

- E rằng tiểu tử kia không có cơ hội giữ được mạng!

Tây Môn Bắc Phong âm trầm nói. Lấy thần thức của lão cũng đã nhìn ra Lý Lân dịch dung, hơn nữa, biểu hiện ra thực lực cùng thái độ đối với gia tộc Tây Môn, trong lòng lão đã suy đoán ra vài phần. Nếu kẻ trước mắt này thật sự là hung thủ đánh Tây Môn THụy, lần này nói thế nào cũng không thể buông tha cho hắn.

Lý Lân cùng Tây Môn Phong giao thủ kịch liệt, võ kỹ địa cấp của Tây Môn Phong đã thi triển tới thức thứ ba, Phiên Thiên Ấn Pháp kinh khủng kia, ngay cả Võ Hoàng tam phẩm Phùng Dương cũng thấy sợ hãi. Nhưng Lý Lân lại trước sau bình tĩnh, hơn nữa, trong quá trình này, Lý Lân vẫn cứ dùng kiếm chiêu cơ bản, thậm chí ngay cả kiếm kỹ cũng không phải. Thủ đoạn này làm cho mấy lão già đứng xem cuộc chiến phía xa kia cũng thất sắc.

- Thật sự là hậu sinh khả úy a! Ta nghĩ, với thực lực của thiếu niên này, dù là so với mười đại thanh niên Thiên Đế thành thì hắn cũng phải xếp trước ba, thậm chí có thể sánh với Chiến công tử!

Trưởng lão dẫn đội của Cung gia thở dài nói.

- Có thể so với mười đại thanh niên Thiên Đế thành cũng không sai, nhưng so với Chiến công tử thì e rằng vẫn còn chút chênh lệch!

Trưởng lão dẫn đội Tư Đồ gia trầm giọng nói.

- Hừ, bất kể thế nào, hôm nay tiểu tử này phải chết!

Trưởng lão Tây Môn gia đã quyết tâm, đó là một kẻ có tiềm lực đáng sợ. Chưa gia nhập thế lực đã đáng sợ như vậy, một khi hắn gia nhập vào Thần Ma học viện, bằng vào tài nguyên tu luyện trong Thần Ma học viện, e rằng người này theo đường Võ Hoàng mà tiến bước, lúc đó có thể mang tới uy hiếp khó lường đối với Tây Môn gia.

Oaaaaa….

Ngay tại lúc mấy lão già còn đang thảo luận, một thân ảnh mặc hắc bào khoanh chân ngồi một bên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chậm rãi đứng lên.

Mấy lão già nhìn người này một cái rồi lại không chú ý gì nữa. Chỉ là môn nhân Vương Tọa cửu phẩm của U Ảnh Môn, không đáng để bọn họ để tâm.

Thân ảnh hắc bào kia xoay người lại, trên mặt che lụa đen, gã nhìn chiến đấu kịch liệt trên bầu trời một cái, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó sợ hãi nhìn trận pháp phát ra khí tức màn sáng giữa sườn núi, lại có chút nổi giận khoanh chân ngồi chữa thương.

- Tiểu tử, một chiêu tiếp theo của bản công tử, lần này bản công tử muốn ngươi chết!

Sắc mặt Tây Môn Phong trở nên vô cùng ngưng trọng, nhìn Lý Lân mang theo thần sắc lãnh đạm, hai mắt như ưng, đột nhiên gã quát lớn.

- Phong nhi! Hiện tại không thể, ngươi còn chưa nắm hoàn toàn chiêu thứ tư!

Tây Môn Bắc Phong bật người đứng dậy, nhanh chóng xông về phía cơn lốc nhỏ.

Ônggggg….

Một luồng khí thế bừng bừng từ trên người Tam điện chủ Tam Sinh Điện đột nhiên bộc phát, trong chớp mắt đã chặn trước người Tây Môn Bắc Phong.

- Phùng Hưng Hải, ngươi thật sự muốn khai chiến cùng Tây Môn gia sao?

Tây Môn Bắc Phong giận dữ hét lớn.

- Tây Môn lão quỷ, chỉ là những người trẻ tuổi so chiêu, ngươi khẩn trương như vậy làm gì!

Trên khuôn mặt già nua của Phùng Hưng Hải tràn đầy ý cười, lão còn chưa nhìn được con bài chưa lật của người trẻ tuổi kia, tự nhiên không dễ dàng để lão già Tây Môn Bắc Phong chặn ngang.

- Khốn kiếp! Nếu không tránh thì lão liền liều mạng với ngươi!

Tây Môn Bắc Phong đã hoài nghi người đang đối chiến với Tây Môn Phong là kẻ đã đánh Tây Môn Thụy tại Thiên Đế thành trước kia. Người này cũng tinh thông luyện thể, thực lực không kém gì Võ Hoàng sơ giai. Mà đến bây giờ, tên này chỉ thể hiện ra thủ đoạn đao khách làm người ta giật mình thì không lộ ra gì thêm. Chỉ như vậy mà đã làm cho Tây Môn Phong rất kiêng kỵ. Tây Môn Bắc Phong cũng từng tu luyện công pháp luyện thể, đối với công phu luyện thể cũng có hiểu rõ đôi chút. Dù Lý Lân chỉ so đấu chân khí, nhưng động tác cơ thể đã chứng minh người này có mang công pháp luyện thể, hơn nữa cảnh giới khá cao. So sánh quan sát nhiều thứ, Tây Môn Bắc Phong không thể để Tây Môn Phong chịu thiệt dưới tay Lý Lân.

Phùng Hưng Hải nhướng mày, lão cảm thấy Tây Môn Bắc Phương giận thật sự. Lão muốn cố tình nói mát vài câu, nhưng xem bộ dáng như chó cùng rứt giậu nên cũng chậm rãi hạ thấp khí tức.

- Tiểu tử, Tây Môn lão quỷ chính là Võ Hoàng lục phẩm, lão ta đã động sát cơ, nếu ngươi có thể tránh được một kiếp thì lão phu nguyện ý dẫn ngươi vào Tam Sinh Điện phát triển.

Phùng Hưng Hải hô lên với Lý Lân.

- Một lão quỷ không biết xấu hổ mà thôi, lão tử còn không để vào mắt!

Lý Lân lãnh khốc liếc qua Tây Môn Bắc Phong, sát khí trên người lập tức tăng vọt.

Nhìn Tây Môn Bắc Phong lao lên, tuy Tây Môn Phong có chút bất mãn, nhưng biết mình khó mà bắt được Lý Lân trong khoảng thời gian ngắn, mạo hiểm sử dụng thức thú tư trong Phiên Thiên Ấn Pháp còn chưa thuần thục rất dễ tổn thương chính mình.

- Phiên Thiên Ấn PHáp thức thứ ba, Phiên Thiên Chi Nhạc!

Cuối cùng Tây Môn Phong chỉ dùng thức thứ ba đối chọi với Lý Lân, gã cũng biết mình không có cơ hội rồi. Tại lúc gia tộc mình chuẩn bị ra tay thì Lý Lân đã chân chính phóng ra sát khí.

Rầm một tiếng, núi lớn màu vàng đất giữa không trung ầm ấm sụp đổ, một thân ảnh màu vàng lấy tốc độ không kém gì thuấn di xuất hiện trước người Tây Môn Phong. Người này đấm ra hai đấm, tiếng hư không nứt vỡ vang vọng toàn bộ địa vực.

Tây Môn Phong quá sợ hãi, chân khí quanh thân ngưng tụ thành giáp, muốn đỡ hai quyền của Lý Lân. Đáng tiếc, áo giáp chân khí của gã bị lực lượng khủng bố của Lý Lân đánh nát vụn, xương cốt trên thân phát ra từng tiếng lách tách, mặt gã tràn ngập sợ hãi.

- Dừng tay, tiểu tử ngươi muốn chết!

Hai tròng mắt Tây Môn Bắc Phong như muốn nứt ra, lão không nghĩ tới tốc độ của mình là chậm hơn một đòn của một tên tiểu tử tán tu. Kết quả Tây Môn Phong bị thương nặng không thể tưởng tượng.

Rầm rầmmmm….

Tây Môn nhị công tử vừa nãy còn uy phong lẫm lẫm, giờ lại bị bắn đi như một viên đạn về phía Tây Môn Bắc Phong.

Tây Môn Bắc Phong kịch liệt biến sắc, trên người Tây Môn Phong quấn đầy lực lượng cường hãn, nếu dùng chân khí nghênh đón, rất có thể lúc hai luồng lực lượng va chạm vào nhau thì liền đánh chết Tây Môn Phong.

- Tiểu tử độc ác!

Trong lúc chớp giật, Tây Môn Bắc Phong bất chấp mọi thứ, vươn hai tay tiếp lấy Tây Môn Phong, cũng dẫn lực lượng trong người Tây Môn Phong vào thân thể mình.

Rầm rầm…

Hai người giống như đạn pháo, bị đánh bay hơn trăm mét, lấy thực lực Võ Hoàng lục phẩm của Tây Môn Bắc Phong cũng nhịn không được mà nuột một búng máu, bị nội thương không nhẹ.

- Không có khả năng!

Hộ pháp Tam Sinh Điện Phùng Dương lộ vẻ mặt không thể tin nổi mà hô lớn.

- Lực lượng cơ thể thật cường hãn, tâm tư thật kín đáo!

Sắc mặt Tam điện chủ trở nên ngưng trọng, nhịn không được lẩm bẩm nói.

- Thực lực luyện thể cường hãn, chẳng lẽ người này là tiểu tử đã đả thương tam công tử Tây Môn gia Thiên Đế thành lần trước, đoạt đi túi không gian của gã?

Chuyện Tây Môn gia tộc nổi giận thì gia tộc khác tất nhiên cũng rõ ràng, nhưng bọn họ không nghĩ tới, tiểu tử đã trêu chọc Tây Môn gia lại nhanh như vậy đến nơi này. Còn đại chiến một hồi với Tây Môn Phong, trong lúc chớp giật còn đả thương Tây Môn Bắc Phong.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi!

Tây Môn Bắc Phong nhìn Tây Môn Phong mềm nhũn trong lòng, hơi thở gần như biến mất, trên mặt lộ ra âm độc.

- Lão già kia, đừng nói những lời nhảm nhí vô dụng đó, có thủ đoạn gì thì xuất ra đi, lão tử tận lực bồi tiếp!

Lý Lân bá đạo nói, dùng thực lực Kim Cương Bất Hoại thần công tầng sáu của hắn, chiến thắng Võ Hoàng lục phẩm thì hơi khó, nhưng chính diện giao thủ thì vẫn còn nắm chắc.

- Hảo hảo hảo! Hôm nay bản tọa liền lột da ngươi, cho ngươi thấy hậu quả của sự liều lĩnh.

Tây Môn Bắc Phong giận dữ hét lớn, lão phát ra một luồng nhu kình đẩy Tây Môn Phong vào trong tay đệ tử gia tộc Tây Môn. Tùy lão đã hóa giải phần lớn lực đạo, nhưng lực lượng Lý Lân đột nhiên bùng phát làm cho xương cốt trên thân Tây Môn Phong đứt đoạn, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng. Không có thánh dược chữa thương tam phẩm trở lên thì căn bản không cứu được. Điều này làm cho Tây Môn Bắc Phong phát ra sát khí càng nồng hơn đối với Lý Lân.

Lý Lân không nói lời nào, thu lấy chiến đao đã xuất hiện vết nứt, trên tay Lý Lân lại xuất hiện một thanh tàn đao. Trong nháy mắt tàn đao xuất hiện, một tiếng rồng ngâm như có như không vang lên, huyết mạch thần thánh cự long trong cơ thể Lý Lân cũng sôi trào.

- Đến đi, để lão tử kiến thức thực lực Võ Hoàng lục phẩm một chút!