- Không biết là dạng người gì có thể lọt vào mắt xanh của Tư Đồ lão sư vậy?
Lâm Vãn Tình hiếu kỳ hỏi.
- Là một tiểu tử mặt đen. Con mẹ nó, lão phu thấy rất kì quái. Lẽ nào
lão phu thực sự không có duyên thu đồ đệ sao, đám tiểu quái vật trong
học viện thì không nói làm gì, lão phu tự biết lấy. Thế nhưng ở hoàng
triều Đại Đường không ngờ lại gặp phải một quái thai như thế, thực lực
nhỏ yếu tới mức quái lạ, nhưng tư chất tốt không lường được. Nếu lọt vào tay lão phu, không tới ba năm, tuyệt đối có thể vượt hai nha đầu các
ngươi. Chỉ là tiểu tử mặt đen kia hết lần này tới lần khác không chịu
đồng ý, thật là tức chết lão phu mà.
Vừa nhắc tới Lý Lân, Tư Đồ Thiên Trùng lại thấy phiền muộn dị thường.
- Tư Đồ lão sư không cần lo, chắc là thiếu niên mặt đen ngài nói không
biết bản lĩnh kinh thiên động địa của lão sư nên mới từ chối mà thôi.
Lão sư có thể kể lại chuyện lúc đó không, nơi khác bọn con không dám
nói, chứ ở đế đô Đại Đường này, chuyện nhỏ như tìm người bọn con vẫn có
thể làm được.
Trưởng công chúa mở miệng nói. Lực lượng của hoàng thất không phải chỉ
để làm cảnh, huống chi Đại Đường đã tồn tại 500 năm, thế lực đã vươn tới mọi mặt của đế đô.
- Đúng vậy! Lão phu sao lại không nghĩ tới chứ.
Tư Đồ Thiên Trùng đại hỉ. Sau đó lão kể lại chuyện ở Trích Tinh Lâu.
Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không che giấu được tiếu ý. Sớm nghe nói Tư Đồ lão sư hơi dở người, nhưng không
ngờ lại dở người tới mức độ như vậy. Đi Trích Tinh Lâu thì cũng thôi đi, không ngờ còn bày ra bộ dạng keo kiệt nghèo túng, thêm vào diện mạo quỷ dị của lão cùng chòm râu dài đen thui, người bình thường trông thấy
chắc chắn sẽ coi là biến thái mà tránh xa. Hết lần này tới lần khác lão
gia hỏa này còn dương dương tự đắc, tự cho mình là hóa trang thành người giang hồ rất thành công.
- Tư Đồ lão sư, ngài làm vậy không ổn lắm đâu, không phải ai liếc mắt cũng nhìn ra được sự bất phàm của ngài.
Lâm Vãn Tình nhịn cười, nói.
- Mẹ nó! Sao lão phu biết là lắm phiền toái như vậy. Bất quá làm lão phu phiền muộn nhất là, tiểu tử mặt đen kia trốn thoát khỏi mắt lão phu.
Lão phu chờ ở cửa nửa ngày mà không thấy hắn.
Tư Đồ Thiên phiền muộn nói.
- Liệu hắn có phải người Đại Diễn Tông hay không?
Vẻ mặt Trưởng công chúa trở nên nghiêm túc.
- Không thể nào, thực lực tiểu tử mặt đen kia vô cùng yếu ớt, mới là võ
sĩ lục phẩm mà thôi, hơn nữa hắn chả biết tí gì chuyện trên giang hồ,
làm lão phu phải kể cho hắn nghe. Tới lúc không thấy ai ra nữa lão phu
lại vào Trích Tinh Lâu tra xét qua, không ngờ không thấy tung tích tiểu
tử này đâu, mẹ nó chứ, đúng là quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.
Tư Đồ Thiên Trùng tức giận nhảy lên ghế, không hề chú ý hình tượng chút nào. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Thế thì thật kỳ quái. Không đi ra ngoài, cũng không ở trong Trích Tinh Lâu, chẳng lẽ hắn tan biến vào không khí hay sao?
Lâm Vãn Tình hiếu kỳ nói.
- Lão phu cũng phiền muộn vì chuyện đó đấy! Lão phu tìm hơn một năm mới
hài lòng duy nhất hắn, cho dù là bắt ép, lão phu cũng muốn phải đoạt hắn làm đồ đệ.
Tư Đồ Thiên Trùng tùy hứng nói.
Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình mặt đầy hắc tuyến. Đầu năm nay đúng là
lắm chuyện lạ ! Nghe qua đoạt tiền, đoạt lão bà, chứ chưa nghe đoạt đồ
đệ bao giờ.
- Tư Đồ lão sư không cần lo lắng, con lập tức gọi họa sư hoàng cung tới
vẽ lại tướng mạo hắn, chỉ cần người này còn ở đế đô, con đảm bảo tối đa
hai ngày sẽ có tin tức.
Trưởng công chúa vừa cười vừa nói.
- Được thế thì tốt! Hắc hắc, nếu như ta tìm được tên tiểu tử kia, nhất
định phải “dạy dỗ” hắn thật tốt mới được. Dám nói lão phu bị bệnh tâm
thần, gan chó của hắn đúng là lớn mà.
Tư Đồ Thiên Trùng liếm liếm môi, nhìn thế nào cũng thấy có chút dữ tợn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bức họa vẽ diện mạo của Lý Lân khi dịch
dung rất nhanh truyền tới tay mọi lực lượng của hoàng thất. Ngự Lâm
Quân, Thành phòng quân, Giám sát ti, bộ khoái, tất cả đều được huy động. Toàn bộ đế đô trong nháy mắt bị lục tung lên.
Đúng vào cái lúc mẫn cảm này, hành động của Ngự Lâm Quân không thể nghi
ngờ gì chính là đại biểu cho thái độ của hoàng thất, Ngự Lâm Quân điều
tra cẩn thận đương nhiên khiến rất nhiều gia tộc bất an, nhất là lực
lượng Đại Diễn Tông bí mật nắm giữ càng thấp thỏm không thôi.
Tại Ngự thư phòng.
Vẻ mặt Hoàng đế bệ hạ ngưng trọng, bên cạnh lão, vẻ tươi cười thong dong thường thấy của Lâm Văn Viễn cũng biến mất.
- Bệ hạ, đây đúng là một cơ hội tốt, không ngờ hành động tìm người của
Ngự Lâm Quân lần này lại dẫn ra nhiều gia tộc như vậy. Bốn nhà Tây Môn
gia, Ngô gia, Trịnh gia và Triệu gia trong Cửu đại gia tộc đều có liên
hệ với Đại Diễn Tông. Sau hành động của Ngự Lâm Quân, thành viên của tứ
đại gia tộc này đều vội liên lạc với người Đại Diễn Tông. Còn tiểu thế
gia thì có tới 12 nhà tới Trích Tinh Lâu, quan lại trong triều cũng có
tới hai phần mười dị động. Chỉ là chưa dám chắc là có phải liên quan tới Đại Diễn Tông hay không mà là quốc gia khác.
Lâm Văn Viễn nói.
- Trẫm biết, không ngờ trong Cửu đại gia tộc có tới một nửa đầu nhập Đại Diễn Tông, thêm vào thái độ mập mờ không rõ của Hồ gia, coi như thực
lực hai bên nắm giữ tương đương nhau!
Hoàng đế bệ hạ phiền muộn nói.
- Theo như tình báo của chúng ta, tứ đại gia tộc Tây Môn gia, Ngô gia,
Trịnh gia, Triệu gia đều có cao thủ Tiên Thiên tọa trấn. Trong đó thế
lực Tây Môn gia là mạnh nhất, gia chủ đời thứ 3 của chúng là Tây Môn
Phong, thực lực đã đạt tới Vương tọa tam phẩm. Ba nhà còn lại đều là
Vương tọa nhất phẩm. Đây chỉ là thông tin chúng ta nắm giữ được mà thôi, có khả năng còn có cao thủ lợi hại hơn.
Lâm Văn Viễn nói.
- Bốn cao thủ Tiên Thiên, mà hoàng thất lại không thể sử dụng, thật đáng tiếc. Văn Viễn, lão tổ tông có nói gì không?
Hoàng đế bệ hạ tiếc hận nói.
- Lão tổ tông có nói, nên xuất thủ thì cứ xuất thủ, còn chuyện cao thủ Tiên Thiên thì không cần chúng ta quan tâm.
- Đã vậy thì động thủ đi! Gọi lão nguyên soái Tần Mục tiến cung, chuyện
này đã không làm thì thôi, đã làm thì phải thật gọn gàng, không để lại
bất kỳ một tai họa ngầm nào. Đại Đường lúc này không thể loạn.
Hoàng đế bệ hạ trầm giọng nói.
- Vâng!
Tần lão nguyên soái khẩn trương tiến cung, tiếp nhận mệnh lệnh thanh tẩy của hoàng đế bệ hạ, lập tức hành động, điều động quân đang đóng quanh
đế đô. Cùng lúc đó, một vạn Ngự Lâm Quân đồng thời hành động, lao thẳng
tới lãnh địa của Tứ đại gia tộc, không khí tiêu điều ngay lập tức bao
trùm khắp đế đô.
Tứ đại gia tộc rất nhanh nhận được tin tức, vội vàng cầu viện Trích Tinh Lâu Đại Diễn Tông. Đồng thời tập hợp người trong gia tộc chuẩn bị chống lại tiến công của Ngự Lâm Quân.
Chiến hỏa trong nháy mắt bao trùm đế đô.
- Ầm ầm…!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên. Tại lãnh địa của Tây Môn gia, tấm bia đá lớn tượng trưng cho vinh dự của Tây Môn gia bị đánh nát, người Tây Môn
gia tử thương thảm trọng.
Chính tại lúc này, một tiếng thét dài vang lên từ dưới lòng đất Tây Môn
gia. Một đạo bóng đen mang theo khí thế vô biên lao tới. Khí thế khủng
bố trong nháy mắt phá vỡ thế cân bằng trên chiến trường. xem tại
TruyệnFULL.vn
- Dừng tay, kẻ nào dám làm càn ở Tây Môn gia ta?
Bóng đen dừng lại trên nóc nhà, đây là một lão già gầy khô, râu tóc bạc
trắng. Nhìn khung cảnh hỗn độn hoang tàn bên dưới, trên mặt lão già đầy
phẫn nộ, ánh mắt nhìn về phía Ngự Lâm Quân tràn đầy sát khí. Hắn chính
là gia chủ đời thứ ba của Tây Môn gia, gia chủ Tây Môn Phong, là lãnh tụ tinh thần của Tây Môn gia, cao thủ Vương tọa.
- Phụng mệnh lệnh hoàng đế bệ hạ, Tây Môn gia cấu kết phản nghịch, tru di cửu tộc.
Một gã kim giáp tướng quân lớn tiếng quát.
- Tru di cửu tộc? Ha ha ha…! Có lão phu ở đây, kẻ nào dám?
Tây Môn Phong giận quá hóa cười, khí thế khủng bố tràn ra, trấn áp binh sĩ Ngự Lâm Quân.
- Oanh…!
Một đạo khí thế còn cường đại hơn truyền tới từ phía ngoài Tây Môn phủ,
xuất hiện một thân ảnh toàn thân mặc áo bào vàng ngẩng đầu chầm chậm
bước tới. Đây là một người đàn ông trung niên, trên đầu đội bình thiên
quan, dưới chân đi vân ngoa, từ trên người có thể thấy được khí thế đế
vương nồng nặc. Xung quanh người y tỏa ra bạch quang sáng chói, nhìn qua cực kỳ cường đại.
- Bệ… hạ! Không ngờ là ngài! Ngài quả nhiên chưa chết!
Tây Môn Phong thất thanh kêu lên.
- Lão Tây Môn, năm đó ta đã nói với ngươi rồi, đừng bao giờ làm chuyện
khiến trẫm thất vọng, đáng tiếc, không ngờ lại có một ngày quân thần
chúng ta phải quyết chiến sinh tử.
Trung niên hoàng giả bất đắc dĩ nói.
- Bệ hạ, ngài… thật sự muốn diệt Tây Môn gia ta sao?
- Không phải ta muốn diệt Tây Môn gia ngươi, mà là Tây Môn gia các ngươi tự chuốc lấy diệt vong. Lão Tây Môn, trẫm cũng không còn cách nào khác, ngươi cũng biết, chỉ cần uy hiếp tới an nguy giang sơn Đại Đường ta,
cho dù là Thiên Vương lão tử, trẫm cũng không bỏ qua.
Trung niên hoàng giả lớn tiếng nói. Nhìn sắc mặt Tây Môn Phong dần trở
nên điên cuồng, trên mặt y có chút không đành lòng. Dù sao cũng là một
trong số ít người còn sót lại từ đám thần tử năm đó, nếu như không phải
do hoàn cảnh bắt buộc, trung niên hoàng giả cũng không muốn nhẫn tâm ra
tay.
- Ha ha…! Bệ hạ, ngài không cần nói lý do đường hoàng như thế đâu. Thực
lực hoàng thất Đại Đường tuy mạnh, nhưng so sánh với Đại Diễn Tông thì
còn kém xa. Người tìm nơi cao mà đi, nước chọn chỗ thấp mà chảy. Tây Môn gia ta không muốn cùng chết với hoàng thất. Bệ hạ, thứ cho thần tử bất
kính.
Tây Môn Phong lạnh giọng nói. Một quyền đánh ra, mang theo quyền ảnh hắc sắc nóng rực lao về phía trung niên hoàng giả.
- Hám sơn quyền. Không ngờ ngươi có thể tu luyện chiêu này tới trình độ như vậy, không hổ danh thiên tài Tây Môn gia.
Vẻ mặt trung niên hoàng giả ngưng trọng. Hai tay vươn ra, chân khí màu
vàng ngưng thành thực chất, đánh ra một chưởng đầy khí thế. Một quyền
đánh một quyền, trung niên hoàng giả chọn cách cứng đối cứng.
- Oanh…!
Tiếng va chạm chói tai vang lên, phòng ốc trong phạm vi 10m xung quanh
tan hoang trong nháy mắt. Ngự Lân Quân và đệ tử Tây Môn gia đang đối
chiến gần đó cũng bị đánh bay.
Sắc mặt Tây Môn Phong ngưng trọng, lão biết một quyền vừa rồi nhìn qua
ngang sức ngang tài, nhưng thật ra lão đã rơi vào hạ phong. Vì lão đã sử dụng tới chiến kỹ, còn trung niên hoàng giả mới chỉ dùng chân khí bản
thân đánh trả lại mà thôi.
- Bệ hạ, tuy tu vi ngài mạnh hơn ta, nhưng nếu ta muốn chạy chưa chắc
ngài đã ngăn được. Thả cho nhất mạch Tây Môn gia ta một con đường sống,
ta đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ đặt chân vào Đại Đường nửa
bước.
Tây Môn Phong nói.
- Lão Tây Môn, ngươi đúng là không thay đổi chút nào. Đừng giở mấy thủ
đoạn vặt vãnh đó ra với trẫm. Ngươi cho rằng trẫm tới mà không chuẩn bị
gì sao?
Trung niên hoàng giả thản nhiên đáp lời.
- Lão Tây Môn, đã lâu không gặp!
Một thanh âm sang sảng truyền tới.
- Thì ra là ngươi ! Tần Liệt Xuyên.
Sắc mặt Tây Môn Phong càng thêm khó coi.
- Đương nhiên, lão Tây Môn, chúng ta đều là lão bằng hữu đó, còn lạ gì
nhau nữa chứ. Hôm nay có bệ hạ ở đây, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên cứng đầu nữa. Đầu hàng đi, Tây Môn gia còn có thể bảo lưu một ít huyết
mạch.
Tần Liệt Xuyên mở miệng khuyên giải.
- Hừ! Tần Liệt Xuyên, ngươi ít nói mấy lời dễ nghe đi. Tây Môn gia chúng ta không giống như Tần gia các ngươi, cam tâm tình nguyện làm con chó
của hoàng thất. Hơn nữa còn là một con chó không có kết cục tốt. Ngẫm
lại cũng thấy buồn cười, Tần gia các ngươi vinh quang hiển hách, là gia
tộc đệ nhất đế đô. Các ngươi trung thành tận tâm, nhưng đổi lại thì được cái gì? Ngươi chưa từng nghĩ tới vì lý do gì mà con cháu nhà các ngươi
lại ít tới mức gần như đoạn tuyệt vậy sao?
Tây Môn Phong châm chọc.
- Lão Tây Môn, ngươi đang ám chỉ chuyện huyết mạch Tần gia khô kiệt là vì hoàng thất chúng ta ra tay đó sao?
Trung niên hoàng giả mở miệng nói. Trong giọng nói không có chút khẩn
trương nào, phảng phất không hề ngạc nhiên vì mấy lời Tây Môn Phong vừa
nói, cũng không hề có ý ngăn cản lão nói tiếp.