Thanh Trữ
Cung, tẩm cung hoàng hậu Đại Đường. Sắc trời vừa tờ mờ sáng, một gã
thiếu niên mặc hoa phục vàng bước nhanh vào Thanh Trữ Cung. Thanh niên
dáng người cao ngất, mày kiếm lãng mục, khí chất bất phàm, nhưng hai đầu lông mày lại nhiễm một tia dâm khí phá hỏng toàn bộ khí chất của hắn.
- Tham kiến đại hoàng tử! Cung nữ đứng hầu trước cửa vội vã hành lễ.
- Miễn lễ!
Đại hoàng tử dừng bước, ánh mắt không tự giác nhìn lên những vị trí mẫn
cảm trên người cung nữ. Khuôn mặt anh tuấn nổi lên một vòng dâm sắc. Với tư cách quốc mẫu nắm giữ Đại Đường, những cung nữ trong tẩm cung hoàng
hậu đều phải được chọn lựa vô cùng khéo léo. Mỗi người không chỉ tướng
mạo xuất chúng, khí chất cũng đồng dạng bất phàm. Đại hoàng tử đã sớm
thèm nhỏ dãi đối với mấy cung nữ tuyệt sắc này, thế nhưng Hoàng hậu
nương nương không gật đầu, y càng không dám lỗ mãng.
- Mẫu hậu đã ngủ dậy chưa?
Đại hoàng tử tiến đến bên người một vị cung nữ mặt tròn. Chỉ thấy vị
cung nữ này thân như tua cờ, mắt như liễu rủ, tuy là trang điểm, nhưng
khó có thể che giấu khí chất diễm lệ trời sinh. Đại hoàng tử đã sớm dò
hỏi rõ ràng, vị cung nữ này tên là Liễu Oanh, tư sắc bên trong trăm cung nữ Thanh Trữ Cung gần như đứng đầu, là một trong những mục tiêu mà đại
hoàng tử đã sớm mơ ước có được.
- Bẩm đại hoàng tử, Hoàng hậu nương nương đang rửa mặt chải đầu, thỉnh đại hoàng tử chờ trong một lát.
Sắc mặt Liễu Oanh thoáng cái trở nên hồng hồng, nhưng không có tận lực
né tránh sự cợt nhả của đại hoàng tử. Đại hoàng tử năm nay đã bằng tuổi
làm quan, dựa theo lệ cũ của Đại Đường, đã đến thời điểm có thể chọn
hoàng phi. Nhiều thiếu nữ đều đang ngó chừng cơ hội một bước lên trời
này. Nhất là những nữ tử tư sắc xuất chúng trong Thanh Trữ Cung, bình
thường không ít người bị đại hoàng tử chiếm tiện nghi, tâm tư tự nhiên
có chỗ bất đồng.
Liễu Oanh biết rõ lấy xuất thân chính mình, làm chính phi của hoàng tử
căn bản không có khả năng, nhưng nếu như có thể làm thị thiếp của đại
hoàng tử, chờ đến khi đại hoàng tử đăng cơ lam đế, lúc đó chính mình kém cõi nhất cũng là hoàng phi. Nếu như may mắn hơn, có thể sinh ra một nam nửa nữ, cả đời này chỉ sợ hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý.
- Liễu Oanh a! Lúc nào ngươi không phải trực ban, nhất định phải đến tẩm cung bổn hoàng tử chơi nhé
Thân thể đại hoàng tử càng lúc càng lại gần, một đôi bàn tay heo càng bí mật sờ nắn bờ mông Liễu Oanh. Sắc mặt Liễu Oanh càng đỏ hơn, thân thể
như có chút nhũn ra, nhưng cũng không dám ngang nhiên nhận lời. Hoàng
hậu làm người cực kỳ nghiêm khắc, trong mắt tuyệt đối không có nửa hạt
cát, đối với quan niệm tôn ti rất xem nặng. Nếu như Liễu Oanh dám ở chỗ
này câu dẫn đại hoàng tử, kết quả hoàn toàn ngược lại. Cung nữ có thể
sinh sống trong chốn thâm cung đấu đá lẫn nhau, mưa dầm thấm đất, không
có một người nào tâm tư đơn giản.
- Đại hoàng tử điện hạ, nô tỳ đi châm trà cho ngài!
Liễu Oanh cố nén thân thể mềm nhũn, bước nhẹ rời đi. Đại hoàng tử không
tự giác gãi gãi tay, hồi ức lại xúc cảm trắng mịn kia, trong mắt hiện
lên một vòng tiếc nuối, không biết tại sao cứ trêu đùa cung nữ trong bầu không khí nghiêm túc tại Thanh Trữ Cung lại khiến y có loại cảm giác dị thường hưng phấn.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh xoá sạch tất cả suy nghĩ kiều diễm của đại hoàng tử.
Tại phía sau y, một vị tuyệt sắc mỹ nữ mặc cung trang thoạt nhìn chỉ mới ba mươi tuổi được một tiểu cung nữ khuôn mặt non nớt hầu hạ đi tới.
Cung trang mỹ nữ thân hình cao gầy, dưới mái tóc mây là một khuôn mặt
tinh xảo đến cực điểm, giữa đôi mắt phượng khép mở là quý khí trầm bổng, cả người tỏa ra khí chất cao quý thần thánh làm cho người khác không
thể có cảm giác khinh nhờn.
- Nhi thần tham kiến mẫu hậu! Đại hoàng tử thu hồi tâm tư, cung kính hướng hoàng hậu hành lễ.
"BA...!" Một âm thanh bạt tai cực mạnh vang lên, trên mặt đại hoàng tử
không tự chủ sưng lên. Đại hoàng tử không thể tin tưởng nhìn mẫu hậu của mình, phải biết rằng, hoàng hậu tuy rằng uy nghiêm, nhưng từ nhỏ đến
lớn cũng không có chân chính đánh y.
- Mẫu hậu... Đại hoàng tử ủy khuất hô lên.
- Ngươi còn biết ủy khuất sao! Chính ngươi làm chuyện tốt ngươi còn
không biết? Nói, vì sao ra tay với lão tam? Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng, trong mắt tràn đầy lửa giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Nhi thần... Không có! Đại hoàng tử vốn định mở miệng phủ nhận, nhưng
nhìn ánh mắt băng lãnh của hoàng hậu như hiểu rõ tất cả, đại hoàng tử
không tự giác rùng mình một cái.
- Mẫu hậu, hài nhi sai rồi! Hài nhi là nhất thời hồ đồ. Quá hiểu bản tính hoàng hậu, đại hoàng tử vội vàng quỳ xuống nhận sai.
- Hồ đồ! Ngươi biết huynh đệ tương tàn sẽ phải đối mặt với dạng nghiêm
phạt gì không? Nếu không phải Bổn cung xuất thủ sớm, ngươi bây giờ sợ
rằng đã bị nhốt vào đại lao phủ tông nhân. Chỉ vì lấy lòng một nữ nhân,
ngươi vậy mà làm ra loại sự tình này, mặt mũi hoàng thất Đại Đường chúng ta đều bị ngươi làm mất hết.
Hoàng hậu lớn tiếng trách cứ noi. Đại hoàng tử kinh hồn bạt vía, y không nghĩ tới sự tình nhìn như đơn giản lại có tại họa ngầm lớn như thế.
- Mẫu... hậu, tên nghiệt chủng Lý Lân kia, là sỉ nhục của hoàng thất Đại Đường, giữ hắn lại chỉ làm mất mặt hoàng thất Đại Đường chúng ta, cho
nên hài nhi... Hài nhi... Đại hoàng tử yếu ớt nói.
- Hồ đồ! Cho dù xuất thân của lão tam có bất kham thế nào, hắn cũng là
Tam hoàng tử được xác nhận rõ ràng trong gia phả hoàng thất Đại Đường
chúng ta. Mà hoàng thất Đại Đường ta từ sau khi Thái Tông xuống ngôi, đã quy định rõ ràng, người nào gây nên chuyện huynh đệ tương tàn, ngũ mã
phanh thây. Tính tình của phụ hoàng ngươi ngươi hẳn rõ ràng, nếu quả
thật chuyện phát sinh, cho dù là mẫu hậu cũng không cứu nổi ngươi.
Hoàng hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. Nghe hoàng hậu nói như
thế, nghĩ đến khuôn mặt lãnh khốc uy nghiêm của phụ hoàng, đại hoàng tử
không tự chủ đổ một thân mồ hôi lạnh.
- Mẫu hậu, hài nhi... Hài nhi nên làm như thế nào bây giờ?
Đại hoàng tử hiện tại đã mất đi chú ý. Nhìn đại hoàng tử đang thất kinh, trong lòng hoàng hậu vô cùng thất vọng. Hoàng thượng anh minh thần võ,
bản thân mình cũng là người có thủ đoạn trí kế cao siêu, thế nào sinh
con lại bất tài như thế. Mặc dù trong lòng thất vọng, đại hoàng tử dù
sao cũng là con mình, nàng vẫn phải vì tương lai trải đường.
- Chuyện không đến mức bết bát nhất vẫn cứu được, bên phía phủ tông nhân Bổn cung đã bắt chuyện qua, chỉ cần Tam hoàng tử không có việc gì, việc này sẽ cứ thế mà qua.
Sắc mặt Hoàng hậu khôi phục bình thường. Thế nhưng Đại hoàng tử đang quỳ trên mặt đất sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
- Mẫu hậu, hài nhi... Nhìn phản ứng của đại hoàng tử, trong lòng hoàng hậu căng thẳng. Lớn tiếng quát:
- Ngươi vẫn còn gạt ta cái gì? Đại hoàng tử cả người khẽ run rẩy, thiếu
chút nữa ngã trên mặt đất. Thế nhưng câu hỏi của hoàng hậu y cũng không
dám giấu diếm.
- Hài nhi bí mật sai người cho Lý Lân dùng Thất Nhật Túy, hiện tại đã là ngày thứ năm.
- Thất Nhật Túy? Ngươi tên hỗn đản này!
Hoàng hậu tức giận đến mức mặt trắng bệch. Tại trong hoàng cung u ám có
thể thủy chung đứng không ngã, hoàng hậu chuyện gì chưa thấy qua. Đối
với tác dụng của Thất Nhật Túy nàng tự nhiên nhất thanh nhị sở. Thất
Nhật Túy tên mặc dù êm tai, nhưng là độc dược cực kỳ tàn nhẫn ác độc,
người trúng độc do không chịu nổi thống khổ, cuối cùng ho ra máu bảy
ngày mà chết, cho dù trong thâm cung cũng bị coi là cấm dược.
- Mẫu hậu, hài nhi... Hài nhi nên làm cái gì bây giờ? Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên cực kỳ hoang mang rối loạn.
- Còn có thể làm sao, may mà hiện tại lão tam còn sống, bằng không sự
tình thật sự phiền phức. Uyển Nhi, lấy một viên Giải Độc Đan đưa tới chỗ lão tam đi.
Sắc mặt Hoàng hậu trở nên vô cùng xấu xí, nhìn kỹ trên khuôn mặt tinh
xảo còn có một tia sót ruột nhè nhẹ. Xem ra viên Giải Độc Đan này giá
trị phi thường cao, cao đến mức ngay cả người có nhiều tiền bạc như
Hoàng hậu nương nương đều phải đau lòng.
- Mẫu hậu... Đại hoàng tử thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Giải Độc Đan của hoàng cung Đại Đường là đan dược đến từ Đại Diễn tông,
tuy rằng không phải tiên đan, có thể khiến người chết sống lại, nhưng
giải trừ kỳ độc của thế tục lại không thành vấn đề. Hơn nữa khi dùng
Giải Độc Đan, độc dược thế tục cũng khó có thể tạo thành thương tổn đối
với thân thể. Nghĩ đến một viên bảo đan như vậy lại phải đưa cho tên
tiện chủng kia, trong lòng đại hoàng tử rất là khó chịu.
- Khác nhi, bây giờ đang là thời kì then chốt, Ngự Sử Đài Cát đại nhân
đã hướng bệ hạ thượng tấu, lập ngươi làm thái tử, trong lúc sự tình
không có hoàn toàn xác định trước đó, ngươi không thể để xảy ra một điểm sai lầm. Hoàng hậu nghiêm túc nói.
- Thái tử! Hai mắt Đại hoàng tử tỏa sáng, cùng so sánh với quyền lực to
lớn, điểm không hài lòng trước đó đã sớm bị ném đến tận mây xanh.
- Mẫu hậu, mẫu hậu, phụ hoàng sẽ đồng ý sao?
Đại hoàng tử khẩn trương hỏi. Hoàng đế Đại Đường bây giờ là Lý Chấn
Viễn, giữa lúc tráng niên, bản thân y chính là cao thủ võ tu, thọ nguyên so với người bình thường dài hơn rất nhiều, đối với chuyện lập thái tử
vốn không có hứng thú gì, trước đây cũng không phải không có quan Ngự Sử lên triều tấu qua, nhưng lại bị Lý Chấn Viễn phủ quyết.
- Ngươi đã thành niên. Lại là đại hoàng tử, hi vọng rất lớn. Lập thái tử vốn là quy củ của Đại Đường ta, bệ hạ mặc dù thân là hoàng đế cũng
không có quyền ngăn cản. Hiện tại việc ngươi phải làm là giả vờ giả vịt, làm những chuyện mà thái tử nên làm. Hoàng hậu tiếp tục nghiêm túc nói.
- Mẫu hậu yên tâm, hài nhi nhất định chú ý cẩn thận, đảm bảo sẽ không
xảy ra một điểm sai lầm. Đại hoàng tử lớn tiếng bảo chứng noi.
- Tốt lắm! Còn có, trong khoảng thời gian này rời xa khỏi các hoàng tử
khác, những người này đều là đối thủ cạnh tranh của ngươi, trừ lão tam,
thế lực phía sau những người khác đều bất phàm, là người cạnh tranh trên con đường lên ngôi hoàng đế của ngươi. Nhất là lão nhị, Trân phi đã
chuẩn bị đầy đủ tinh thần cho con của mụ thượng vị. Ngươi cũng đừng làm
cho Bổn cung thất vọng! Hoàng hậu giáo huấn.
- Vâng! Đại hoàng tử cung kính đáp.
- Ngươi đi đi! Đợi khi thân phận thái tử của ngươi được chứng thực, Bổn
cung tự nhiên sẽ vì ngươi xem xét những nữ tử tài mạo song toàn để chọn
làm phi.
Hoàng hậu làm sao không biết bản tính con mình, bình thường y và mấy
cung nữ trong tẩm cung câu kết làm bậy, nhưng chỉ cần sự tình không gây
ra chuyện, hoàng hậu cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng bây giờ đang là thời kì then chốt trong việc chọn thái tử, bất luận một điểm
sai lầm gì cũng có thể dẫn đến thất bại, hoàng hậu vì không muốn sơ hở
tý nào, phải ước thúc hành vi của đại hoàng tử. Đại hoàng tử rời đi,
thân thể hoàng hậu thoáng thả lỏng, khí chất uy nghiêm trên người tiêu
tán biến thành loại khí chất như khiến người ta tắm trong gió xuân. Lúc
này, nữ quan tên là Uyển Nhi đang cầm một bình bạch ngọc đi tới trước
mặt hoàng hậu.
- Nhanh đưa đi, không nên để xảy ra đại sự gì. Hoàng hậu khoát khoát tay nói, không để cho mình nhìn bình bạch ngọc thêm nữa, miễn cho đau lòng.
- Vâng, nương nương!
Triệu Vô Cực dáng vẻ hào sảng ngồi trong tiểu điện, suốt cả một buổi
tối, Triệu Vô Cực chỉ ngồi điều chỉnh hô hấp, vận hành Tiên Thiên Nhất
Khí quyết. Lợi dụng Thuần Dương chân khí trong cơ thể không ngừng thanh
lọc dư độc, cả một buổi tối, hình dạng cả người Triệu Vô Cực phát sinh
biến hóa cực lớn. Vốn sắc mặt đang tái nhợt lần thứ hai trở nên hồng
nhuận, một ít tổn thương do quyền cước ứ đọng trên người cũng cơ bản
khôi phục, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn hơi có vẻ non nớt.
- Tam hoàng tử có ở đây không? Nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi cầu kiến?
Một giọng nữ dễ nghe như chim hoàng oanh hót từ bên ngoài cung điện
truyền tới. Triệu Vô Cực chậm rãi mở mắt, lông mày không khỏi nhăn lại.
Đối với Thượng Quan Uyển Nhi, trong trí nhớ mất trật tự của Tam hoàng tử chết đi có vài lần xuất hiện qua.
Thượng Quan Uyển Nhi là nữ quan được hoàng hậu sủng ái nhất hiện nay,
hiệp trợ hoàng hậu quản lý thâm cung, rất có quyền lực. Mà Tam hoàng tử
sở dĩ từ trong đình bị đày đến tiểu viện hẻo lánh nhất ngoại đình này,
nghe nói cũng do tay nàng mà ra. Bởi vậy, thời điểm Triệu Vô Cực nghe
đến tên Thượng Quan Uyển Nhi, bản năng cảm thấy một trận chán ghét.