Bạch Hổ đại trận, lên!
Theo một tiếng thanh thúy, sông núi trong phạm vi vài dặm hoàn toàn bị hào quang màu trắng bao phủ. Một tiếng hổ gầm chấn động từ trong hào quang truyền ra, ngay sau đó, chiến trận phía dười liền biến mất, chuẩn xác mà nói, núi non phía dưới đã biến mất. Trong hư không, chỉ còn một con Bạch Hổ màu trắng ngà, thân thể dài hơn trăm trượng ngẩng đầu gầm thét.
Gràoooo…..
Vừa gầm một tiếng, Bạch Hổ chụp hổ trảo về phía hai con Đồng Giáp Thi.
Rầm một tiếng, Đồng Giáp Thi nam tính chưa kịp phòng bị liền bị đánh bay, sau đó Bạch Hổ đột nhiên nhảy lên, lao về phía Đồng Giáp Thi nam tính đang bay đi.
- Không hổ là binh trận thượng cổ, dù không hoàn chỉnh, nhưng mười vạn binh lính tinh nhuệ lại có thể phát huy chiến lực Hoàng cấp, vậy cũng đã khủng bố rồi.
Trong mắt Lý Lân bắn ra tinh quang, nhưng bây giờ không phải là lúc kiểm nghiệm chiến lực Bạch Hổ đại trận mà là khổ chiến. Đối diện, Đồng Giáp Thi nữ tính đang điên cuồng vọt về phía hắn.
- Grào…. Giao ra đây, giao ra đây!
Tiếng hô trầm thấp từ sau mặt nạ đồng truyền ra, dường như không muốn người khác thấy bộ dáng dọa người của mình, con nữ Đồng Giáp Thi này bao mình trong chiến giáp đồng thau, ngay cả hai tay đều có sợi tơ quấn quanh, làm cho người ta không thấy được màu da của mình.
- Bản vương đã từng nói qua, nói thế nào thì cũng không giao thi thể nữ nhân kia cho các ngươi!
Lý Lân trầm giọng nói, xem ra chính mình đoán đúng, thân phận nữ nhân giống Tuyết Linh như đúc kia không đơn giản. Nếu là như vậy thì càng không thể giao cho hai cái Đồng Giáp Thi này. Một khi bị khinh nhờn, trên đầu mình không phải là mọc thêm cặp sừng sao. Dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhưng Lý Lân không thể mạo hiểm.
- KHông giao ra thì chết đi!
Đồng Giáp Thi đột nhiên nổi giận, vung kiếm trong tay, từng luồng thi sát khí như mưa tên đầy trời, muốn xé Lý Lân thành mảnh nhỏ.
Xoẹt….
Ma Đao nuôi dưỡng trong thân thể đột nhiên xuất hiện trong tay Lý Lân. Hiện tại thì bộ dáng của Ma Đao có biến hóa cực lớn, thân đao vẫn chỉ một nửa, nhưng chuôi đao lại hoàn toàn thay đổi. Vốn chuôi đao tướng mạo Ma hoàng đã biến thành cự long ngửa mặt lên trời rít gào. Mắt rồng nửa khép nửa mở phát ra khí tức bi thiên mẫn nhân. Trên thân Ma đao, thậm chí là đao hồn tân sinh đều bị rút vào trong cơ thể Lý Lân, tiến vào không gian huyệt đạo Huyệt Mệnh Môn đã hình thành một Ma Thai. Đây chính là Lý Lân tu luyện bí thiên Thần Ma Biến đạt được từ Độc Nhãn Cự NHân, không thể không nói, vị nhân tộc thượng cổ kia đúng là người kinh thái tuyệt diễm, bí pháp kinh khủng như vậy cũng có thể nghĩ ra, hơn nữa còn tu luyện thành công.
Sau khi mất đi ma khí, Ma đao giống như liền trở lại bộ dáng bản nguyên của mình. Mặc dù không có thần lực dao động, nhưng Lý Lân cảm giác thân đao cứng rắn hơn, thậm chí so với ma khí mênh mông cuộn trào kia còn sắc bén hơn. Lý Lân cũng từng có ý lợi dụng những quặng quý hiếm trong không gian giới chỉ để tu bổ ma đao. Đáng tiếc, mặc kệ là khoáng thạch cao cấp cỡ nào, căn bản đều khó có thể dính vào. Dường như bộ phận ma đao bị gãy còn có liên hệ, theo bản năng mà bài xích dung hợp với khoáng thạch khác. Nếu không phải Ma đao có thể dung hợp hoàn mỹ với ba loại chân khí trong cơ thể Lý Lân, hắn cũng sẽ không để nó làm binh khí chủ chiến mà dụng tâm nuôi dưỡng.
- Keng, keng,…
Lý Lân cầm Ma đao múa may, kín tới mức giọt nước không lọt, Đồng Giáp Thi căn bản không thể thương tổn được hắn. Cuối cùng hai người đánh giáp lá cà, đánh túi bụi.
Ở bên kia, bạch hổ lớn hơn trăm trượng thu nhỏ lại khoảng chừng mười trượng, không ngừng công kích nam Đồng Giáp Thi. Đồng thời, vì phòng ngừa Đồng Giáp Thi thoát ra mà tìm Lý Lân gây phiền toái, xung quanh nơi Bạch Hổ cùng Đồng Giáp Thi giao chiến đã hình thành một khu vực tràn đầy gió lốc. Không cần phải nói, đây là kiệt tác của Bạch Hổ, bởi vì có câu: “Mây theo rồng, gió theo hổ”. Mặc dù bạch hổ hiện tại chỉ là hình tượng hình thành từ binh trận, nhưng bản năng của bạch hổ vẫn có thể thi triển. Đây mới là sự khủng bố của binh trận thượng cổ, chẳng những có thể bắt chước tướng mạo, còn có thể bắt chước thần thông. Phong chi lĩnh vực chỉ là một loại năng lực trong nhiều loại của Bạch hổ đại trận mà thôi.
Gràooo…..
Nam Đồng Giáp Thi không ngừng rít gào, cũng mạnh mẽ đánh ra ngoài giới, mặc dù mỗi một lần đều bị Bạch Hổ đánh trở về, nhưng nó vẫn không buông bỏ. Ngược lại,nó càng trở nên hung hãn, không sợ chết mà trùng kích. Áo võ sĩ trên người Đồng Giáp Thi đã sớm hóa thành tro bụi, vảy màu xanh trên thân cũng đã tróc đi rất nhiều, lộ ra huyết nhục màu đỏ tươi. Đồng Giáp Thi có thể được coi như là sinh linh, bên trong vảy tự nhiên là máu thịt.Chỉ là máu thịt của Đồng Giáp Thi rất ảm đạm, máu tươi rát ít, còn còn đại lượng thi sát khí cuồn trào. Sở dĩ Đồng Giáp Thi có hứng thú hút máu là vì máu nóng trong cơ thể sinh linh có thể áp chế thi sát khí trong người nó, làm cho thân thể của Đồng Giáp Thi càng tăng lên một bước.
- Vây khốn nó! Vây khốn nó!
Triệu Ngọc Oánh nói to, một tiếng chuông nhàn nhạt vang lên, mọi người cảm thấy trong cơ thể bạch hổ phát ra tiếng chuông dễ nghe, nhưng Đồng Giáp Thi bị Bạch Hổ vây công lại giống như bị định thân pháp, trong nháy mắt không thể động.
Theo lời Triệu Ngọc Oánh, Bạch Hổ đột nhiên phát ra tiếng gàm rung trời, kết giới bằng gió quay xung quanh vài dặm đột nhiên co rút lại, cuối cùng hóa thành một đai gió, cuốn chặt lấy Đồng Giáp Thi.
Gràoooo
Đồng Giáp Thi gào lên, dùng sức mạnh khổng lồ không ngừng xé rách dải gió quấn quanh cơ thể. Nhưng loại gió này một khi đã hiển hóa thì rất dẻo, với thực lực của Đồng Giáp Thi thì khó mà phá được trong thời gian ngắn. Bạch Hổ đột nhiên xông tới, vung vuốt đánh bay Đồng Giáp Thi vào trong một ngọn núi. Ngay sau đó Triệu Ngọc Oánh đột nhiên xuất hiện bên người Đồng Giáp Thi, tay giơ lên một chiếc chuông nhỏ màu vàng.
- Thu!
Theo thanh âm của nàng, cái chuông nhỏ phóng ra kim quang, cuốn lấy Đồng Giáp Thi đang giãy dụa trong dải gió. Sau đó, cái chuông nhỏ háo thành bình thường rồi bị Triệu Ngọc Oánh thu vào trong tay áo.
Ông….
Bạch hổ biến mất, rừng núi phía sau xuất hiện doanh trại rộng lớn. Một lá cờ Bạch Hổ cực lớn đón gió phấp phới.
- Vị tiền bối này, mời vào trong doanh một chút!
Bạch nương tử với một thân nhung trang bước ra, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc. Nữ nhân thần bí này được Lý Lân đưa tới giúp đỡ, đương nhiên phải cung kính mới được. Nhưng không biết vì sao, Bạch nương tử khó có thể làm ra chuyện khúm núm trước mặt nàng này.
- Nữ tướng Vệ binh phải không? Dưới trướng Lý Lân đúng là có vài người có bản lĩnh.
Triệu Ngọc Oánh cười cười, rất bình thản theo Bạch nương tử vào trong đại doanh Vệ binh.
- Nơi này chắc là trận nhãn a!? Xem ra người chủ trì đại trận ở bên trong?!
Trên mặt Triệu Ngọc Oánh lộ ra chút kinh ngạc, nhìn quân trướng không bắt mắt bên một lều lớn ở giữa quân doanh, trong mắt lộ ra thần sắc khó tin.
- Tiền bối thật có nhãn lực, vừa nhìn liền rõ ràng!
Bạch nương tử nói, cũng không có ý tứ mang nàng đi gặp người chủ trận.
- Không, không phải là ta nhìn ra, mà người bên trong vừa trùng hợp lại là một vị cố nhân của ta. Chu Hân Như, không nghĩ tới từ biệt hai mươi năm, ta và ngươi lại gặp lại ở nơi này. Đây cũng coi như là duyên phận a!
Triệu Ngọc Oánh lắc đầu, vẻ kinh ngạc liền trở thành trêu chọc.
- Bây giờ ta là Chu Thắng Nam, đã biết không thể gạt được ngươi, nhưng làm sao ngươi lại tới nơi này, lại còn đột phá tới Võ Hoàng. Thương Long đại lục to lớn như thế, sao hết lần này tới lần khác ngươi và ta lại còn gặp nhau!
Bạt doanh trướng bị xốc lên, Chu Thắng Nam với sắc mặt mệt mỏi bước ra.
- Chu Hân Như?
Bạch nương tử nhạy bén đoán được chút gì từ trong cái tên này. Nhưng căn cứ vào sự tín nhiệm đối với Chu Thắng Nam, nàng không ngắt lời.
- Đúng vậy a! Duyên phận đúng là thứ khó nói chính xác được. Nhưng mà nha đầu ngươi cũng ngoan độc, vì hoàn toàn xóa hết dấu vết của mình, vậy mà tự phong ấn hết tu vi. Thậm chí còn giả thành nam trang, không thể không nói, ngươi so với huynh trưởng của ngươi có lợi hại hơn nhiều. Chu gia sinh ra một nữ nhi ưu tú như ngươi, thật không biết là họa hay là phúc a!
Triệu Ngọc Oánh mở miệng nói, hai người dường như rất quen thuộc, điều này làm cho chút phòng bị trong lòng Bạch nương tử cũng biến mất.
- Quân sư thân là nữ nhi?
Bạch nương tử đã sớm hoài nghi, nhưng nghe được từ miệng Triệu Ngọc Oánh nói ra cũng để cho nàng giật mình.
- Tướng quân, xin lỗi đã gạt ngươi, ta có khổ tâm bất đắc dĩ!
Chu Thắng Nam cười khổ nói, nàng hiểu rằng bí mật thân nữ nhi của mình đã không còn giấu được.
- Nếu vị tiền bối này quen biết ngươi, vậy thì nên chiêu đãi cho tốt! Tiền bối, không biết có thể trấn áp phong ấn Đồng Giáp Thi kia không?
Bạch nương tử có thể không để ý tới giới tính của Chu Thắng Nam, hiện tại, nhiệm của nàng chính là phong ấn Đồng Giáp Thi, tranh thủ thời gian cho Lý Lân giải quyết con Đồng Giáp Thi còn lại.
- Yên tâm đi, trong vòng ba canh giờ thì nó không ra được. Vừa lúc ta cũng muốn cùng Hân Như ôn chuyện một phen!
Triệu Ngọc Oánh cười cười nói với Chu Thắng Nam. Bạch nương tử gật gật đầu, không tiếp tục lưu lại mà trực tiếp dẫn người đi tới nơi phủ binh tập kết.
- Hồng Anh, ngươi cho rằng bây giờ là lúc ôn chuyện sao? Điện hạ còn đang khổ chiến, chúng ta phải chỉnh quân giúp hắn nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Chu Thắng Nam mở miệng nói, làm quân sư của Vệ binh, chuyện nào chủ, chuyện nào phụ thì nàng vẫn phải phân biệt rõ ràng.