Tam Thái Tử

Chương 378: Thu đồ đệ




Đáng chết, không nghĩ tới, Long Mạch thiên sư này vậy mà là đứng đầu một mạch. Chư vị còn đợi gì nữa! Cần mượn lực lượng thiên địa!

Một gã đạo nhân trung niên mặc đạo bào, dưới cằm có một chùm râu quai nón, trầm giọng mở miệng nói.

Bảy vị Võ Tôn khác cũng là thần sắc ngưng trọng gật đầu, sau đó mội người lấy ra một Thạch Lệnh phong cách cổ xưa. Đột nhiên thúc dục một cỗ uy lực thiên địa kinh khủng từ trong Thạch Lệnh bộc phát ra. Sau đó Thạch Lệnh chậm rãi dung nhập vào cơ thể tám người, khí thế trên tám người lại tăng vọt, trực tiếp áp chết khí thế hung lệ của hài cốt thượng cổ cự thú.

- Ra tay!

Tám người đồng thời ra tay, toàn bộ Hắc Thủy vương thành trong nháy mắt cũng muốn vỡ tung.

- Rống!!!!!

Một tiếng gầm dữ tợn. Phía dưới chừng vạn trượng, hốc mắt hài cốt cự thú dâng lên một đám linh hồn chi hỏa ảm đạm, sau đó thân thể thú khổng lồ đột nhiên giãy khỏi trói buộc phía dưới hắc động, hướng trời cao gầm thét.

- Hiện tại đã không còn là thời thượng cổ nữa, ngươi chỉ còn là một đống hài cốt còn sót lại, vẫn là ngủ yên thì tốt hơn!

Một nữ Võ Tôn giả bộ trách trời thương dân, nhưng công kích của thuộc hạ lại không hề yếu bớt.

Hài cốt cự thú mặc dù tụ hội được một bộ phận tàn hồn, nhưng cũng chỉ là do Long Mạch thiên sư cưỡng chế thu thập, căn bản cũng không phải là làm cho cự thú tự mình sống lại, mặc dù phát ra rít gào cũng chỉ là Long Mạch thiên sư lấy bí pháp khống chế mà thôi.

- Đáng tiếc, nếu lúc trước phát hiện hài cốt cự thú này, bản tốn có thể đem luyện hóa làm thân ngoại hóa thân, đến lúc đó cũng sẽ không bị động như bây giờ!

Long Mạch thiên sư thấp giọng tự nói.

Ầm ầm ầm!!!

Tám cao thủ Võ Tôn hướng hài cốt cự thú phát ra công kích mãnh liệt nhất.

Răng rắc rắc!!!!

Bột xương trắng bay đầy trời. Dù sao cũng là thượng cổ cự thú chết trận, mặc dù lúc sinh tiền vô địch khắp thiên hạ, nhưng dưới sự hao mòn của thời gian, tinh hoa của hài cốt cũng bị ăn mòn trên diện rộng.

Rống!!!!

Hài cốt thượng cổ cự thú phát ra một tiếng rên rỉ, xương cột sống chống đỡ thân thể thú bị tám người trong không trung đánh nát, thân thể thú khổng lồ ầm ầm sụp đổ.

- Lưỡng nghi phong thủy đại trận, lên!

Long Mạch thiên sư cũng không nhìn hài cốt thượng cổ cự thú sụp đổ, bởi vì hắn biết rằng hài cốt vừa mới thức tỉnh đã tạo thành uy hiếp đối với đám người trước mắt. Hiện tại cả người hắn đánh ra vô số pháp quyết về bốn phương tám hướng, bởi vì Hắc Thủy vương thành bây giờ có sát khí tối tăm lúc trước che phủ, tám người trên không cũng không hề phát hiện biến hóa của Hắc Thủy vương thành.

- Hừ! Châu chấu đá xe!

Một quyền ảnh lớn màu vàng đánh tới Long Mạch thiên sư.

- Thiên bạo!

Trong ánh mắt Long Mạch thiên sư hiện lên một chút quỷ dị, cả thân hình đột nhiên trướng lớn lên gấp nhiều lần.

- Tự bạo! Trước mặt bản tôn, loại ý nghĩ này không phải ngươi muốn là được!

Một trong tám người đột nhiên vung ra một hạt châu vàng, muốn giam cầm thần hồn của Long Mạch thiên sư, giữ lại căn nguyên của hắn sau tự bạo.

Ầm vang, Long Mạch thiên sư giống như không chịu ảnh hưởng của kẻ thao túng, thân hình đột nhiên nổ tung, huyết vũ đầy trời không có công kích tám người trong không trung, mà là bay về khắp bốn phương tám hướng của Hắc Thủy vương thành.

- Không tốt! Hắn vốn không phải là tự bạo! Chúng ta bị lừa!

Ha ha ha ha!!!

Một tiếng cười càn rỡ từ bốn phương tám hướng truyền đến.

- Tám vị chưởng giáo cao quý, quá phô trương. Đáng tiếc hôm nay bản tôn không có tâm tình dây dưa cùng các người, đặc biệt lưu lại Diêm La khốn thiên đại trận, phong ấn cửa vào thượng cổ Diễn Thiên Tông trăm năm! Trên cấp Hoàng không thể vào!

Thanh âm Long Mạch thiên sư mơ hồ, cho dù là tám vị chưởng giáo chí tôn cũng khó mà xác định vị trí của hắn.

- Vô liêm sỉ!

- Đáng chết!

- Đáng giết!

Hắc Thủy lâm, hai bóng người xuất hiện trước Hỏa Diệm Sơn tám trăm dặm.

- Rống!!!!! Chúng ta tới nơi rồi! Ta đã cảm nhận được hơi thở căn nguyên của hỏa linh.

Một tiếng gào thét hưng phấn từ trên người Lý Lân phát ra. Vẻ mặt Lý Lân khẽ động, vẫy tay lấy ra một cây quạt nhỏ màu đen, nhẹ nhàng quạt, đem Hỏa Viên chỉ còn lại hồn thể, ẩn thân ở trong đó phóng ra.

- Rốt cuộc cũng tỉnh. Bản vương còn tưởng rằng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa!

Lý Lân cười cười, đối với cảnh ngộ bi thảm của Hỏa Viên cũng rất là thông cảm. Hỏa Viên là một trong số ít cao thủ cấp Hoàng dưới tay hắn, mặc dù có chút kiêu ngạo bất tuân, Lý Lân cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Hơn nữa theo thực lực tăng trưởng, Lý Lân càng ngày càng có lòng tin áp chế được Hỏa Viên để nó làm việc cho mình.

- Hỏa diệm sơn tám trăm dặm, về tới đây, ta sẽ khôi phục trong thời gian cực ngắn!

Hỏa Viên hưng phấn lao về phía Hỏa Diệm Sơn, đột nhiên đâm vào bên trong một hỏa mạch, cắn nuốt dăm ba con mãng hỏa chiếm giữ trong đó.

- Ha ha ha!!! Sảng khoái, đã lâu không có sảng khoái như vậy rồi!

Hỏa Viên càn rỡ cười nói. Sau khi cắn nuốt Mãng Hỏa cấp vương, khí tức trên thân hắn cường thịnh thêm vài phần. Hỏa Viên này chính là do Hỏa Diệm Sơn tám trăm dặm này thai nghén nên, bản thân là Vua hỏa linh, toàn bộ hỏa thú của Hỏa Diệm Sơn đối mặt với khí tức của Hỏa Viên, ngay cả chút ý tứ phản kháng cũng không có, cái này chính là cung cấp đường tắt cho hắn khôi phục nhanh thực lực.

- Ngươi từ từ khôi phục tu vi đi! Bản vương còn có chuyện quan trọng muốn làm!

Lý Lân trầm giọng nói, gật gật đầu với người mặc hắc bào phía sau, hai người nhanh chóng bay tới chỗ sâu trong Hỏa Diệm Sơn.

- Người kia là ai vậy?

Hỏa Viên cau chặt mày, nhìn chằm chằm người mặc hắc bào theo Lý Lân đi vào, không biết tại sao, người mặc hắc bào này cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. So với cảm giác gặp phải Độc Nhãn cự nhân trong không gian của thượng cổ Diễn Thiên Tông còn khủng bố hơn.

- Quên đi. Người đi theo Thánh Long Vương, không một ai bình thường, ta cứ an tâm khôi phục tu vi đi! Lần này đi ra đúng là lỗ to rồi, hy vọng Thánh Long Vương có thể tuân thủ lời hứa, thỉnh Vương Hậu ra tay cải tạo thân thể cho ta.

Hỏa Viên nhìn mấy lần, cuối cùng cả người chìm vào bên trong hỏa mạch, cắn nuốt không biết bao nhiêu hỏa linh khí vạn năm tồn trữ phía dưới Hỏa Diệm Sơn.

- Theo lời ngươi đây là chỗ ẩn thân của thiên hỏa?

Người mặc hắc bào hỏi.

Lý Lân gật đầu, có chút cẩn thận nói:

- Hỏa Viên vừa rồi chính là Vua của hỏa linh nơi đây, ở Hỏa Diệm Sơn có một khu vực trọng yếu nhất chúng ta không thể tiếp cận, nếu không ngoài dự đoán, nơi đó hẳn là chỗ ẩn thân của thiên hỏa. Tiền bối đến tự nhiên sẽ biết.

- Chỗ này có chút cổ quái, nếu như là vùng hỏa diễm do thiên địa làm nên, không thể chỉ có tám trăm dặm.

Người mặc hắc bào chính là Long Mạch Thiên Sư bọc theo Lý Lân chạy trốn khỏi Hắc Thủy vương thành. Một trận chiến ở Hắc Thủy vương thành cho Lý Lân thấy được sự khủng bố của Long Mạch Thiên Sư. Đối mặt với tám cao thủ đồng cấp vây giết, chẳng những toàn thân trở ra, còn ở dưới mắt tám cao thủ Võ Tôn thành công hạ phong ấn lối vào không gian thượng cổ Diễn Thiên Tông. Nhớ lại sắc mặt khó coi của tám vị cao thủ Võ Tôn khi rời đi, trong lòng Lý lân rất bội phục Long Mạch Thiên Sư.

- Tình huống cụ thể ta cũng không biết, nhưng nơi này có thực sự có một đám thiên hỏa tồn tại.

Lý Lân mặc dù chưa từng nhìn thấy thiên hỏa, nhưng khu vực trọng yếu này tỏa ra loại không khí thật sự quá mức khủng bố, ngay cả Lý Lân muốn tới gần trong vòng trăm dặm cũng không làm được.

Vèo!!!!

Một bóng trắng bất thình lình vụt tới, chắn trước mặt hai người Lý Lân.

- Vô Tình, sao ngươi lại tới đây?

Lý Lân kinh ngạc hỏi. Người xuất hiện chính là Vương Hậu của Hắc Thủy Lâm, Ngao Vô Tình.

- Ngươi là ai, vì sao một mình tiến vào Hắc Thủy Lâm. Chẳng lẽ ngươi đã quên minh ước hoàng đạo rồi?

Ngao Vô Tình không nhìn Lý Lân, mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm Long Mạch Thiên Sư một thân hắc bào, toàn thân đề phòng, giống như chuẩn bị tùy thời ra tay.

- Linh thú chi hoàng? Ngươi chắc là người thủ hộ Hắc Thủy Lâm đi! Bản tôn là đi vào theo ước hẹn của Tam hoàng tử. Về phần minh ước hoàng đạo kia không thể trói buộc bản tôn.

Long Mạch Thiên Sư vẻ mặt khinh thường nói. Giống như minh ước hoàng đạo mà Hắc Thủy Lâm tuân theo vài ngàn năm ở trước mặt hắn chỉ như cái rắm.

- Thánh Long Vương, ngươi làm như vậy đã chạm đến ranh giới của Hắc Thủy Lâm, hơn nữa....

Vẻ mặt Ngao Vô Tình có chút khó coi nói.

- Vô Tình yên tâm, vị tiền bối này chính là cao thủ cấp Võ Tôn, hắn tiến vào Hắc Thủy Lâm tuyệt đối sẽ không uy hiếp thế cục của Hắc Thủy Lâm. Hơn nữa, sau này tiền bối sẽ ẩn cư ở trong Hỏa Sơn này.

Lý Lân tiến lên, đánh gãy lời nàng. Đồng thời nói cho Ngao Vô Tình biết thực lực người trước mắt.

- Cấp Tôn? Cho dù là cấp Tôn cũng không thể làm càn ở trong Hắc Thủy Lâm. Lý Lân, ngươi làm như vậy rất có thể mang đến phiền toái lớn!

Ngao Vô Tình nhíu chặt mày, bên ngoài Hắc Thủy Lâm chỉ là nơi hoang dã, thực lực Hắc Thủy Lâm suy nhược nhưng không có nghĩa là thực lực bộ tộc linh thú yếu ớt, nếu tin tức người mặc hắc bào trước mắt tiến vào Hắc Thủy Lâm bị linh thú tổ đình phát hiện, đối với Hắc Thủy Lâm chính là một hồi đại nạn.

- Yên tâm đi! Ta có chừng mực. Ta sẽ canh chừng bộ tộc linh thú.

Lý Lân cho nàng một ánh mắt yên tâm. Đột nhiên xoay người nói với Long Mạch Thiên Sư:

- Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng, ngài là cao thủ cấp Tôn, có thể chỉ điểm một chút tu luyện võ đạo cho người của ta được không.