Độc nhãn cự nhân nhìn sâu vào mắt đối phương, không ngờ ngoài dự đoán của Long Mạch thiên sư, hắn thực sự nhường đường.
- Ngươi qua đi! Trí nhớ của ta đã bị người ta động tay chân rồi, cho nên trong đó nói phải cho Long Mạch thiên sư các người lấy đi Thiên mạch chi tâm. Mặc dù ta không biết ký ức đó là sao, ta chỉ có thể chấp hành.
Độc nhãn cự nhân khẽ nói.
- Đa tạ!
Long Mạch thiên sư hiện lên chút kinh ngạc, điều khiển Cự Long bước tới khu vực trung tâm.
Độc nhãn cự nhân chỉ lẳng lặng nhìn Long Mạch thiên sư rời đi, sau đó liếc mắt nhìn đám Võ Hoàng cao thủ đang ở bên trong Chân Long đại trận, ánh mắt có chút thị huyết.
Nhưng vào lúc này, ở trung tâm đột nhiên truyền lại thanh âm rát nhỏ, hắn quay người nhìn về phía đó, trên mặt lộ vẻ tức giận vô cùng.
- Vô liêm sỉ! Thực muốn chết sao.
Độc nhãn cự nhân tựa như ma thần, phóng về khu vực trung tâm mà đi.
Mảnh không gian này có chút đặc thù, đối với ngoại lai giả thì có áp chế rất lớn, Độc nhãn cự nhân là thủ hộ giả, áp chế với hắn nhỏ nhất. Bởi thế bằng vào tốc độ cực nhanh của hắn trong nháy mắt đã tới được nơi vang lên tiếng động.
Nơi này đã gần tới trung tâm của sơn môn rồi, chỉ cách cửa vào một chút, đi lệch thêm là có thể vào tiến thẳng vào kiến trúc của thượng cổ tông môn. Đây là một tiểu điện hình bát giác, toàn bộ tiểu điện bừng lên phong thái cổ xưa, nếu so với kiến trúc chủ mạch thì tiểu điện này thực không hợp nhãn. Hơn nữa một góc đã bị sụp, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, hai người ở bên trong chính là Lý Lân và Triệu Ngọc Oánh.
- Là ngươi!
Trong mắt độc nhãn cự nhân hiện lên chút huyết quang, đối với cái tên đã giải phóng cho mình, thần sắc độc nhãn cự nhân có chút phức tạp.
- Là ta! Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt rồi!
Lý Lân cười gượng, lần này toàn lực dùng Lục Mang Tinh thế mà không giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, lại còn ném hắn tới tiểu điện này. Tiểu điện này vô cùng cổ quái, có một tầng cấm chế nhìn không thấu, dù Lục Mang Tinh có công dụng bài trừ cấm chế cũng không phá hủy được.
- Thượng cổ độc nhãn cự nhân, chả lẽ là thủ hộ giả của tông môn thượng cổ này?
Triệu Ngọc Oánh biến sắc, hỏi.
Lý Lân gật đầu, độc nhãn cự nhân vẫn luôn mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, mặc dù song phương từng có giao dịch, nhưng Lý Lân theo bản năng vẫn thấy nên cách xa tên này ra một chút.
- Thế mà cũng tìm được Già Thiên đại trận, ngươi cũng có thể tan làm một với trận nhãn rồi.
Trong mắt độc nhãn cự nhân phóng ra huyết quang, trong nháy mắt bao phủ lấy tiểu điện, đừng đoàn hỏa diễm màu máu xuất hiện trong hư vô, chẳng những đốt cháy thân thể, thậm chí còn muốn luyện hóa thần hồn hai người.
- Đây là nghiệp hỏa, không xong rồi, tên điên này muốn luyện chúng ta với tiểu điện.
Triệu Ngọc Oánh mặt tái đi, cố gắng dùng chân khí bản thân để chống cự sự luyện hóa của huyết sắc nghiệp hỏa.
Lý Lân cũng thấy sợ hãi, hắn đưa ánh mắt nhìn tên độc nhãn cự nhân bên ngoài, vung tay lên, thu Triệu Ngọc Oánh vào không gian bên trong Lục Mang Tinh.
- Hử! Không gian linh bảo.
Trong mắt độc nhãn cự nhân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ý lắm. Nghiệp hỏa không phải hỏa diễm thường, nó là linh hỏa, là cực phẩm hỏa diễm để luyện khí. Chó dù cửu phẩm linh bảo thì độc nhãn cự nhân cũng có lòng tin luyện hóa được nó.
Rống…!
Lý Lân rống lên một tiếng, toàn thân hiện lên một đám lân phiến kim sắc, trong nháy mắt hóa thân thành một con thần thánh cự long.
- Huyết mạch của thần thánh cự long! Chủng tộc cấm kỵ này cũng có truyền thừa sao?
Sự kinh ngạc của độc nhãn cự nhân càng thêm đậm, đến thực lực như hắn còn cảm nhận được bản nguyên linh hồn Lý Lân là nhân loại. Nhưng hắn có thể hóa thân làm Thần Thánh Cự Long, nói rõ hắn có huyết mạch Thần Thánh Cự Long trong người. Cho dù là thời kỳ thượng cổ, Thần Thánh Cự Long rất hiếm gặp, một khi xuất hiện, kém cỏi nhất cũng có thể thành vương giả của một phương Long tộc.
Tiếng rồng gầm vang dội từ tiểu điện truyền ra ngoài, đạo đạo long khí màu kim sắc bắn ra bốn phía, chẳng những ngăn cản sự ăn mòn của nghiệp hỏa, còn mạnh mẽ phá hỏng cấm chế vô hình trong tiểu điện. Loại khốn cảnh này thực sự là lần đầu tiên mà Lý Lân gặp phải kể từ khi hắn trọng sinh, lần đầu năng lực của Lục Mang Tinh bị suy yếu đến như vậy, không gian như là chất lỏng sền sệt vậy, cho dù là Ma Đao cũng khó có thể tạo ra một lối đi trong khoảng thời gian ngắn. Huống hồ phía ngoài còn có một địch nhân thực lực thâm sâu không thể lường, tựa như hổ rình mồi, Lý Lân thêm một lần nữa cảm nhận được sự rập rình của tử vong. Lần này cũng không giống lần trước, bởi hai người cũng không còn giao dịch gì cả, Lý Lân thậm chí còn cảm nhận được sát khí nồng đậm từ trên người độc giác cự nhân.
- Cho dù có là Thần Thánh Cự Long, dính phải nghiệp hỏa thì cũng chỉ có thể chịu bị luyện hóa mà thôi, ngươi có thể thoát được sao?
Độc Nhãn Cự Nhân nói, Lý Lân chỉ là một cái tên còn chưa phải Vu Hoàng, đã có thể chống cự lại được nghiệp hỏa đã đủ khiến cho hắn kinh ngạc. Nhưng dần dần nghiệp hỏa ăn mòn, không gian hoạt động của Lý Lân càng dần nhỏ lại, chuyện bị luyện hóa sớm muộn cũng xảy ra.
- Gào…! Nghiệp hỏa thì có làm sao, bản tọa không khuất phục thiên địa, ai có thể luyện hóa được ta.
Đôi long nhãn của Lý Lân hiện lên vẻ điên cuồng, đối mặt với nghiệp hỏa mãnh liệt trùng trùng không hề có chút đối kháng nào, chỉ há miệng ra cắn nuốt.
- Muốn nuốt nghiệp hỏa, ngươi muốn chết rồi…
Trong mắt độc nhãn cự nhân hiện lên một chút vẻ trào phúng, nghiệp hỏa vô cùng khủng bố, độc nhãn cự nhân không phải thiên sinh có thần thông để khống chế chúng thì cũng không dám đụng vào. Lý Lân lại dám cắn nuốt nghiệp hỏa, độc nhãn cự nhân còn đã tưởng tượng ra cảnh hắn bị nghiệp hỏa luyện cho đến chết.
Grao…!
Âm thanh thống khổ vang vọng khắp trong tiểu điện, kim quang quanh người Lý Lân toàn bộ ẩn vào trong cơ thể, nghiệp hỏa đỏ rực cũng di chuyển càng gần hắn hơn. Một cỗ hắc khí từ trong người hắn phóng ra ngoài.
- A….! Nghiệp hỏa thì sao? Bất Động Minh Vương, ngưng lại cho ta.
Lý Lân ngửa mặt lên trời gào lên, hóa thân thành nửa người nửa rồng. Chắp hai tay trước ngực, ngồi xuống trung tâm tiểu điện, đồng thời, chân khí kim cương bất hoại màu vàng, chân khí Tiên Thiên thuần dương màu trắng sữa, ma khí màu đen còn có nghiệp hỏa màu hồng đỏ cùng lao vào hỗn chiến, chiến trường chính là thân thể Lý Lân. Thời gian trôi qua nghiệp hỏa dần dần chiếm thế thượng phong, khiến cho Lý Lân biến thành một tên hỏa nhân.
- Hả?
Độc Nhãn cự nhân giật mình, mở to mắt ra nhìn. Bởi vì hắn phát hiện Lý Lân sau khi tạo pháp ấn kỳ quái thì tốc độ sinh mệnh bị sụt giảm cũng chậm lại, thậm chí ma khí, chân khí kim sắc, bạch sắc không ngừng bị lửa nung nấu, tốc độ ăn mòn của nghiệp hỏa cũng vì thế mà ngừng lại không ngừng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng này, trong một cuộc đời dài dằng dặc của Độc Nhãn cự nhân.
- Cho dù ngươi có thể chống lại lúc này, chẳng lẽ ngươi có thể chống cự được mãi nghiệp hỏa sao?
Trong con mắt Độc Nhãn cự nhân hiện lên vẻ trào phúng.
Trong thời gian này, mặt đất bắt đầu rung động không ngừng. ánh mắt độc nhãn cự nhân khẽ nháy, quay qua nhìn ngọn núi lớn phía trung tâm. Nơi đó vốn là tổng đà của thượng cổ tông môn này, cũng là không gian mà long mạch thủ hộ.
Trong phạm vi ngàn dặm, tất cả bị sương mù màu xanh bao phủ, khiến cho người khác không nhìn rõ tình hình bên trong. Độc nhãn cự nhân biết, sương mù màu xanh này chính là đại trận thủ hộ tông môn… Già Thiên đại trận. Mà chấn động vừa rồi không nghi ngờ gì là do tên Long Mạch thiên sư kia động tới Thiên mạch chi tâm, lợi dụng thiên mạch rung động để tìm cách tiến vào đại trận.
- Long Mạch thiên sư, mong là ngươi chỉ là vì Thiên mạch chi tâm, đừng có trêu chọc lão bất tử bên trong đó, bằng không thì cũng không ai cứu được ngươi.
Trong mắt độc nhãn cự nhân lại hiện huyết quang. Sau đó phong vân bị quấy động cũng dần bình ổn lại, độc nhãn cự nhân biết tên Long Mạch thiên sư kia đã tiến vào trong, Già Thiên đại trận cũng đã khôi phục lại bình thường. Lúc này chỉ cần để ý Lý Lân, không để cho trận nhãn bị phá thì có nhiều cao thủ Võ Hoàng hơn thì còn lâu mới có thể đi vào.
Ông…!
Một cỗ khí tức dao động rất nhỏ, truyền tới từ trong động, độc nhãn cự nhân liền động thân, phóng tới trước tiểu điện, chỉ thấy Lý Lân nguyên bản đang ngồi trong tiểu điện, không hiểu sao giờ hắn đang ngồi trên một tấm bia đá đang lơ lửng trên không.
- Đây là….
Thần sắc Độc Nhãn Cự Nhân biến đổi.
- Trấn Giới Thạch, sao có thể?
Độc Nhãn cự nhân cảm thấy khó tin, ngay sau đó nghĩ tới cái gì, vẻ mặt buồn bực nói:
- Chẳng lẽ vừa rồi Long Mạch thiên sư xúc động Già Thiên đại trận bị tên tiểu tử này cảm nhận được nơi để Trấn Giới Thạch sao? Chết tiệt thật.
- Kim Cương Bất Hoại thần công đệ lục trọng, Minh Vương pháp thân! Ngưng…!
Lý Lân đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên kim quang kéo dài vài trượng, sau lưng hắn xuất hiện một phật ảnh. Phật ảnh giống hệt vị phật ngồi trong miếu thờ, khuôn mặt thiện bi, trong tay cầm kim cương hàng ma xử, vẻ mặt lại giận dữ, đúng thực là Kim Cương nộ mục, tràn đầy vẻ uy nghiêm…
- Đây là công pháp gì?
Độc Nhãn cự nhân khó hiểu, nhưng ảo ảnh đầu trọc kia lại mang cho hắn một cảm giác bất an.