Nét mặt Lý Lân cùng Triệu Ngọc Oánh đồng thời biến sắc, Lý Lân đột nhiên túm lấy đầu Hỏa Viên trong tay Trương trưởng lão, không kịp phá vỡ mặt trên của chân khí cấm chế, hắn vọt tới trước ôm lấy Triệu Ngọc Oánh phóng về hướng núi rừng phía xa.
- Vô dụng, Trương trưởng lão là bát phẩm Võ Hoàng, hai người chúng ta chỉ là sơ cấp Võ Hoàng làm sao có thể là đối thủ của ả, hôm nay thật sự muốn chết ở chỗ này rồi, đáng tiếc là lại chết bởi người ở trong tay mình.
Trên mặt Triệu Ngọc Oánh hiện lên vẻ tuyệt vọng, theo bản năng nàng đưa tay sờ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình.
- Im đi, chỉ là bát phẩm Võ Hoàng thôi có gì đặc biệt đâu, hôm nay bản vương sẽ nghịch thiên một hồi cho nàng xem.
Lý Lân không chịu khuất phục, bát phẩm Võ Hoàng thì như thế nào, hắn hãy còn có con bài chưa lật là sao sáu cánh, nếu thật sự trốn không thoát cũng có thể trốn vào trong không gian sao sáu cánh, hắn cũng không tin rằng trong ngàn vạn khe không gian loạn lưu này Trương trưởng lão có thể tìm được bọn họ.
- Ngươi.
Triệu Ngọc Oánh nhìn Lý Lân chằm chằm, cảm nhận được tư thế xấu hổ của mình trong ánh mắt hiện lên một chút ngượng ngùng, ngay cả cái khăn che mặt cũng vì động tác của Lý Lân mà rơi mất, lộ ra một khuôn mặt vừa giận dữ vừa vui cười.
- An tâm, hãy nhìn người đàn ông của nàng giải quyết phiền toái của nàng như thế nào.
Tuy rằng không biết Trương trưởng lão đã dùng cái gì để uy hiếp Triệu Ngọc Oánh, nhưng là bản năng nói cho hắn biết chuyện này có liên quan tới hắn, vậy thì hắn tuyệt đối không cho phép người khác làm thương tổn nữ nhân của hắn.
- Ừ!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ngọc Oánh có một chút giãy dụa, cuối cùng thì sắc mặt lại hồng hồng trở lại, nàng vùi đầu vào trước ngực Lý Lân, nghe tiếng tim đập hùng tráng của Lý Lân, một trái tim cũng đã trở nên nóng như lửa.
- Có lẽ cùng hắn chết ở chỗ này cũng không tồi.
Trong lòng Triệu Ngọc Oánh toát ra một ý niệm như vậy, cảm nhận được phía sau có hơi thở bùng nổ, nàng biết Trương trưởng lão đã thoát ra khỏi Định Hồn Chung, vận mệnh của hai người có vẻ như đã được định đoạt rồi.
- Định Hồn Chung, làm sao ngươi lại có thể có được Định Hồn Chung, chết tiệt, điều đó là không có khả năng.
Một tiếng thét chói tai truyền đến tràn ngập ý tứ hàm xúc không thể tin được, một đạo thân ảnh màu tím giống như một tia chớp bình thường hướng về phía Lý Lân hai người đào vong mà đuổi đến.
- Ả tới rồi.
Triệu Ngọc Oánh thấp giọng nói.
- Ta biết.
Ngữ điệu của Lý Lân vẫn vững vàng, thậm chí trong ánh mắt còn thêm một ý cười tự tin, điều này làm cho Triệu Ngọc Oánh trăm mối phân vân không có cách nào lý giải.
Rắc rắc! Cái đầu Hỏa Viên bị Lý Lân dùng tơ trói đột nhiên phá tan chân khí màu tím giam cầm, chật vật nhảy ra.
- Không tốt!
Thần sắc Lý Lân biến đổi, đáng tiếc hiện tại đã tới không kịp nữa, vừa mới nhảy ra khỏi chân khí phong ấn, Hỏa Viên còn chưa rõ trạng huống thì đã nhìn thấy Trương trưởng lão bình tĩnh vọt tới trước mặt.
- Mẹ ơi! Lão bất tử ngươi muốn làm gì? Lão tử không phải là đã nói là ngực của ngươi rủ xuống rối sao, mông thì khô quắt, trên người lông mao thì thưa thớt cho nên ngươi thâm thù đại hận muốn đưa lão tử vào chỗ chết.
Hỏa Viên hoảng sợ kêu lên, những lời của nó lại càng làm cho sắc mặt của Trương trưởng lão thêm đen lại, cái con khỉ đáng chết này, lúc trước nếu bóp nát ngay cái đầu của nó đến giờ khỏi phải nghe nó nói hươu nói vượn.
- Hãy chết cho lão nương.
Trương trưởng lão thật sự khó thở rồi, ngay cả bản tọa mà cũng không xưng lại biến thành lão nương.
- Mẹ nó, lần này thì xong đời rồi, Lý Lân, ngươi không thể thấy chêt mà không cứu.
Nhìn thấy bóng lưng Lý Lân xắp biến mất ở phía chân trời xa xa, Hỏa Viên gọi lớn.
- Ta cứu, là ngươi tự đi tìm đường chết, ta cũng không có cách nào.
Lý Lân giơ giơ lên trong tay cuộn dây nói với vẻ mặt vô tội.
- Ta, ta không thể nào.
Hỏa Viên trong lúc mơ hồ như đã nhớ ra được, khi thời điểm mình đột phá chân khí giam cầm của Trương trưởng lão, giống như là tiện đứt một thứ gì, chỉ là trước kia nó không để ý mà thôi, hiện tại xem ra trên tay Lý Lân kia chính là sợi tơ đó.
- Làm sao mà ngươi lại không nói sớm cho ta biết! Trời ạ, Viên gia gia từ khi vào trong mảnh không gian này làm sao lại xui xẻo như thế này, chẳng lẽ là thật sự ông trời muốn thu tính mạng của Viên gia gia ư?
Hỏa Viên cố gắng lao đầu mà chạy, nhưng thực lực của nó vốn đã yếu hơn Trương trưởng lão, mà hiện tại thân thể thì lại đã bị đánh nát chỉ còn lại có một cái đầu, bởi vậy dù nó đã trốn rất xa vẫn bị Trương trưởng lão bắt được.
- Buông ra, nếu không thì bản đại gia sẽ tự bạo, cùng lắm thì ngọc nát đá tan.
Hỏa Viên lớn tiếng uy hiếp.
- Hừ! Lại còn già mồm, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, nếu không phải bản tọa nhìn thấy ngươi còn có chút tác dụng thì sớm đã đem ngươi tàn phá rồi, nói, người nam nhân kia là thân phận gì.
Trương trưởng lão điểm ra một chỉ hỏa tinh lực hội tụ xung quanh Hỏa Viên làm cho cái mặt khỉ của nó tràn đầy vẻ uể oải.
- Hắn là Lý Lân, hoàng tử đời thứ ba của Đại Đường.
Con mắt Hỏa Viên nhìn quẩn quanh nói.
- Đại Đường? Không nghe nói qua! Xem ra chỉ là một tên không nhập vào thế lực hoàng triều.
Sắc mặt Trương trưởng lão âm trầm, chỉ là một hoàng tử của một tiểu hoàng triều không đáng để mắt mà cũng dám ra tay với ả, quả thực là không biết sống chết.
- Bà cô, ngươi thả ta ra được không, ta đối với thiên đạo xin thề sau này sẽ không nói lung tung nữa, hơn nữa chỉ cần ngươi sai bảo, ta cam đoan là sẽ hoàn thành, ngươi xem như vậy có tốt không?
Hỏa Viên đột nhiên thay đổi sắc mặt, trên nét mặt có vẻ nịnh bợ nói.
Thần sắc Trương trưởng lão cũng thay đổi, ả nhìn về phía cái đẩu Hỏa Viên, ánh mắt có phần chán ghét.
- Dẫn ta đi bắt đôi nam nữ kia, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Trương trưởng lão trầm giọng nói, năng lực che dấu hơi thở của Lý Lân là rất mạnh, một khi hắn đã thoát khỏi tầm mắt của ả thì cho dù ả có là bát phẩm Võ Hoàng thì cũng khó có thể tìm được hắn, bởi vậy ả chỉ có thể áp dụng thủ đoạn này của hắn, thông qua Hỏa Viên cùng với linh cẩu Tiểu Bạch vừa bị hắn bắt được. Trương trưởng lão đã quết định, một khi mà bắt được Lý Lân, cho dù không giết hắn thì cũng phải phế đi võ công của hắn, chỉ có người không có thực lực mới là người nắm giữ tốt nhất.
- Ngươi có biện pháp không?
Triệu Ngọc Oánh khẽ hỏi, dù sao tình hình này kiểu gì cũng phải chết, mặc dù Trương trưởng lão là kẻ trơ trẽn, nhưng nàng ta dù sao cũng ở cảnh giới Võ Hoàng bao năm rồi, đối phó với hai người mới chỉ bước vào Hoàng đạo như bọn họ thực quá dễ dàng.
- Nàng không phải là có Định Hồn Chung sao? Có thứ đó, nàng đuổi theo thì nhốt mụ ta lại, rồi chúng ta đào tẩu là được rồi chứ gì?
Khóe miệng Lý Lân hiện lên một nụ cười tự tin.
- Nào có dễ dàng như ngươi nghĩ chứ, Định Hồn Chung trong tay ta không phải linh bảo thực sự, chỉ là linh bảo bị phong ấn, chỉ có thể cấm khí, mà còn hạn chế số lần dùng. Thực lực của ta vẫn còn quá thấp, mỗi lần sử dụng nó cũng mất khoảng ba phút, Trương trưởng lão chính là Bát phẩm Võ Hoàng, đã khai mở nội thế giới, có được lực lượng duy trì không ngừng, hơn nữa Lôi chúc tính của mụ ta cũng khiến cho người ta hết cách. Cho dù có bị mụ thực sự bị định lại, thì chúng ta cũng khó có thể giết được mụ.
Triệu Ngọc Oánh bất đắc dĩ nói.
- Cấm khí sao, thì ra là như vậy! Cho dù thứ này không dùng được thì bản vương vẫn còn con bài chưa lật, cứ yên tâm ở lại thôi.
Lý Lân tuy có chút thất vọng, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Ngay khi hắn chuẩn bị vội vã dời đi thì hai mắt hiện tinh quang, thần sắc đầy vẻ vui mừng.
- Không nghĩ tới lại gặp được hắn rồi, có biện pháp!
Lý Lân xoay người, hướng về một phương hướng khác mà đi tới.
- Là ai?
Triệu Ngọc Oánh nhướng mày hỏi, nàng cũng không cảm nhận dược cỗ khí tức nào tồn tại. Thực chất xung quanh cũng có vài cỗ khí tức khá mạnh của đám Cổ man thú.
- Đến thì biết. Chú ý ẩn giấu khí tức của nàng nhé.
Lý Lân điều động năng lực của Lục Mang Tinh để bao lấy hai người, cả hai bắt đầu xuyên qua khoảng cách nhỏ. Đây là phương thức mà hắn mày mò được từ không gian dao động, nếu khoảng cách dài, không gian dao động sẽ càng mạnh, cho nên điều này chả khác gì một ngọn đèn báo hiệu cho Hoàng cấp cao thủ hết.
Thấy Lý Lân đầy sự tự tin, Triệu Ngọc Oánh gật đầu, tập trung tinh thần, thu lại khí tức bản thân. Tông môn sau lưng Triệu Ngọc Oánh rất thần bí, công pháp truyền thừa của nàng ta cũng bất phàm, ở phương diện thu liễm khí tức cũng không có kém Lý Lân mấy. Nếu như không phải đầy khí tức ôn ngọc thì Lý Lân cũng khó có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Trương trưởng lão đang truy kích ở phía sau, sắc mặt dần trở nên khó coi hẳn. Nguyên bản còn có thể xác định được phương hướng truy kích, nhưng giờ thì đã mất đi toàn bộ khí tức của Lý Lân và Triệu Ngọc Oánh.
- Chết tiệt, bản tọa cũng không tin hai người các ngươi có thể chạy nổi.
Trương trưởng lão gầm nhẹ rồi nói, đánh ra một đạo chân khí thẳng vào Hỏa Viên đang cầm trong tay, khiến cho Hỏa Viên kêu la thê lương thảm thiết.