Đương nhiên là có thể làm, nhưng mà lấy thân thể hỏa linh của ngươi tiếp nhận thủy linh, hai loại này hoàn toàn tương phản nhau mà gặp nhau là cực kỳ nguy hiểm, phải có cao thủ ở bên cạnh bảo vệ nếu không kết quả có thể là hai loại lực lượng này đánh sâu vào sẽ hỏng mất, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả đến cái mạng nhỏ cũng không bảo đảm được.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Cao thủ bảo vệ? Lão tử một mình đến một mình đi, tìm đâu ra cao thủ bảo vệ bây giờ.
Khuôn mặt khỉ của Hỏa Viên tỏ ra rất thống khổ, y buồn bực nói.
- Chớ quên, ngươi bây giờ đã là Hắc Thủy tùng lâm Đại Vượn Vương, có bản tọa cùng vô tình hiệp trợ ngươi, tổng hội bảo vệ chu toàn cho ngươi.
- Thế thì thật tốt quá, chỉ cần ta có thể đột phá thành công, tất nhiên ta sẽ nhiệt tình đi theo Thánh Long Vương làm tùy tùng, muôn lần chết cũng không chối từ.
Hỏa Viên hưng phấn nói.
Lý Lân cười cười, đối với lời cam đoan của Hỏa Viên hắn cũng không quá mức để ở trong lòng, tên hầu tử này tâm tính thế nào Lý Lân đều rất rõ ràng, lúc trước sở dĩ kiên trì dùng Chiêu Yêu Phiên hàng phục y cũng là bởi vì Hỏa Viên xuất thân hỏa linh, tâm tính mỏng lạnh không coi là ngưởi trung nghĩa, đối đãi với loại này cũng không thể quá mức coi trọng, chính sách vừa khuyến khích vừa răn đe đối với y có lẽ là thích hợp nhất.
Oẳng.
Bị Lý Lân quăng ra một bên giống như ném một cái bao tải linh cẩu đột nhiên nhảy dựng lên, tuy rằng thoạt nhìn thì mắt mũi bầm đập cực kỳ chật vật, nhưng nó cũng đã khôi phục năng lực hành động sức, khỏe của nó khôi phục nhanh khiến cho Lý Lân cùng Hỏa Viên đều cực kỳ kinh ngạc.
- Thiên địa nguyên khí của mảnh không gian này dường như có một vấn đề nào đó tồn tại, chẳng những áp chế trí tuệ man thú mà còn làm cho thân thể của bọn chúng càng thêm mạnh mẽ, khôi phục sức khỏe cũng rất là kinh người.
Hỏa Viên cất tiếng nói, đang là vì không thể trực tiếp hấp thu nguyên khí thiên địa trong không gian, Hỏa Viên mới lợi dụng đặc tính bản thể của mình điều động hỏa lực từ dưới nền đất, trong không gian hoàn hảo ở đây, địa hỏa lực cùng với ngoại giới cũng không có gì khác nhau, nếu không Hỏa Viên làm sao dám không kiêng nể gì mà đuổi giết linh cẩu thực lực cũng không kém này.
Linh cẩu tràn đầy nể nang nhìn Lý Lân, thân thể khổng lồ của nó bị buộc chặt, trong đôi mắt chó tràn đầy vể kiêng nể.
- Thực sự là súc sinh chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh, xem ra ngươi thực sự không phục phải không, đến đây đi để bản vương đánh giá kỹ lưỡng một chút.
Lý Lân hứng trí bửng bừng, nó khôi phục sức khỏe thật kinh người, thật đúng là lá chắn sống của tự nhiên, đem làm vật cưỡi sẽ rất thích hợp, Lý Lân tuyệt đối sẽ không bỏ qua nó.
Oẳng.
Linh cẩu hướng về phía Lý Lân gầm rú lên hai tiếng, sau đó cải thân thể cao đến hai mét kia bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng thì nó thu nhỏ lại chỉ còn cao hơn nửa thước, lúc này hơi thở trên thân của nó phát ra càng cô đọng, trong con mắt chó cũng phát ra vài phần khí sơ xác tiêu điều.
Linh cẩu sẵn sàng cho một tư thế cắn xé hướng về phía Lý Lân, lần này tốc độ tấn công đạt đến gấp hai lẩn trước, ngay cả đến Lý Lân cũng không kịp phản ứng, sau đó hắn liền cảm thấy đau nhức ở bắp chân trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
- Lão tử lại bị chó cắn rồi, không biết trên thế giới này có bán vác xin phòng dại hay không nữa.
- Ta biết, không thể nào! Chẳng lẽ con chó này có được huyết thống thiên cẩu trong truyền thuyết.
Hỏa Viên nhịn không được mở miệng nói.
- Thiên cẩu ăn ánh trăng chính là nó sao?
Lý Lân đột nhiên bùng nổ chân khí Kim Cương đánh bay linh cẩu ra ngoài, vì thân thể của nó thu nhỏ lại nên tốc độ của linh cẩu có tăng thêm vài lần, nhưng mà lực công kích lại giảm xuống rất nhiều, bởi vậy mặc dù là đánh bất ngờ nhưng cũng không cắn rách được làn da trên đùi của Lý Lân mà chỉ lưu lại hai dấu răng trên đùi của hắn, từ chỗ này có thể thấy được thân thể của Lý Lân rắn chắc tới cỡ nào.
- Ánh trăng tính là cái gì! Thiên cẩu là cường giả thần thoại trong thời đại yêu tộc, đồn đại là chiều cao hàng vạn trượng, nó há mồm nuốt cả mặt trời, trước khi yêu tộc dần dần mai một thì đó chính là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy. Con chó đang ở trước mắt này có thể lờ mờ đạt tới trình độ này, rất có thể trong cơ thể của nó có được huyết thống thiên cẩu, đây quả thật là bảo bối đấy, Thánh Long Vương tuyệt đối không thể buông tha.
Hỏa Viên rất là hưng phấn nói, cũng không biết cái lão quái vật đã yên lặng đến ngàn năm không ra khỏi hỏa diệm sơn làm sao mà lại có được kiến thức uyên bác như thế.
- Mảnh không gian này thật là cổ quái, có rất nhiều man thú mạnh mẽ nhưng trí tuệ lại thấp, nhưng mà huyết mạch thiên phú cực kỳ nghịch thiên. Bản vương trước khi tới nơi này đã sử lý ba con Cự Mãng, ba con Cự Mãng này sau lưng đều có ba đường thần văn màu vàng có ẩn chứa huyết mạch Hoàng giả thẩn long nhất mạch, hiện tại con linh cẩu này dĩ nhiên là một cái huyết duệ trực hệ của một yêu tộc, cái này đáng giá cho chúng ta phải suy nghĩ sâu xa.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Cái này thì có gì là khó đoán, nơi không gian này bị phong bế không biết bao nhiêu vạn năm nay không có ai vào được, linh thú ở nơi này đã bị áp chế một cách cổ quái nên trí tuệ trước sau cực kỳ thấp mà cũng không có phát triển hiện tượng tiến hóa nào. Nó bảo lưu lại đặc thù huyết mạch nguyên thủy, không giống như linh thú ở ngoại giới, một khi mở ra linh trí cũng sẽ là tiến hóa, tự thân huyết mạch đánh vỡ đi hạn chế của chủng tộc trở thành một tồn tại rất cao. Cũng không biết ở nơi này, sau khi linh thú ra ngoài có thể khôi phục được trí tuệ hay không?
Hỏa Viên lý giải hiện tượng này theo cách hiểu của mình, Lý Lân nghĩ ngợi và cảm thấy lời nói của Hỏa Viên cũng có đạo lý, sinh vật bởi vì tiến hóa mà trở nên muôn màu muôn vẻ, mảnh không gian này linh thú bị áp chế thành ra man thú không có trí khôn. Từ hiện tại xem ra, không gian áp chế không chỉ là trí tuệ mà còn là huyết mạch tiến hóa nữa.
- Ngươi nói là nơi này là không gian được giữ vững phong ấn có từ trước có năng lực đặc thù, nếu không sinh linh mặc dù không có trí khôn cũng sẽ ở trong truyền thừa mà phát sinh huyết mạch tiến hóa.
Lý Lân nghĩ tới thuyết tiến hóa từ kiếp trước, có rất nhiều dã thú không có trí tuệ, nhưng do bản năng truyển thừa lại làm cho chủng tộc của bọn chúng càng trở nên muôn hình muôn vẻ.
- Có khả năng này, đợi chút, nếu quả thật như vậy mà nói thì loại người nào ở sau lưng thúc đẩy tất cả, chẳng lẽ trong phiến không gian này, tông phái thần bí cũng chưa hoàn toàn bị diệt vong?
Hỏa Viên nghĩ tới điều gì đó, theo bản năng nó cảm thấy vô cùng trầm trọng.
Lý Lân đánh giá hoàn cảnh chung quanh, sắc mặt đồng thời cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Rất có thể, giống như một tông phái khổng lồ như vậy hoàn toàn bị phong ấn, nếu là người thường thì không thể nào làm được việc này, mà nếu có năng lực làm được điều này người ta cũng không cần phải đến nỗi diệt cỏ tận gốc như vậy, nhìn lại đến mảnh không gian này, tuy rằng rách nát nhưng vẫn là thiên nhiên bị sói mòn theo năm tháng chứ gần như không có dấu vết trải qua đại chiến, những thứ này đều là thật không bình thường, huống chi lúc trước bản vương tưởng như đã gặp được một sinh linh bản thổ có trí khôn.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Là ngươi muốn nói, Độc Nhãn Cự nhân.
Hỏa Viên rõ ràng cảm nhận được Độc Nhãn Cự nhân đang đại chiến ở nơi đó, đáng tiếc y đã bị đạo nhân áo xanh cuốn lấy, sau đó lại bị thương nặng vì kim kiếm đạo lão nên căn bản cũng không nhìn thấy bộ dạng Độc Nhãn Cự nhân.
- Không sai! Bản vương cũng không nghĩ tới, thế nhưng ở nơi nào mà có thể nhìn thấy loại truyền thuyết chủng tộc này.
Lý Lân gật gật đầu nghĩ đến cái nhìn cuối cùng của Độc Nhãn Cự nhân đối với hắn, trong lòng hắn vẫn cảm thấy một phần may mắn, Lý Lân cũng không rõ ràng Độc Nhãn Cự nhân là người như thế nào nhưng đối với gã mà nói tự nhiên cũng vô cùng tín nhiệm, sở dĩ lúc ấy đã không để ý đến nguy hiểm cứu gã chẳng qua cũng là để cho lương tâm của mình không bị cắn rứt mà thôi, dù sao thì pháp quyết do thần ma biến hiện tại đối với hắn thật sự là quá trọng yếu, điều này trực tiếp giúp hắn giải trừ đi được tai họa bị ăn mòn có ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của hắn, như vậy cũng gần như ngang bằng với ơn tái tạo lại, Lý Lân không thể đối đãi bình thường, huống chi Độc Nhãn Cự nhân lại là nội dung song phương giao dịch, Lý Lân tuy rằng hà khắc nhưng một lời nói vẫn là đáng giá ngàn vàng.
- Ngài đã làm như thế nào mà trốn tới đây được? Ta đã nhìn thấy tên Độc Nhãn Cự nhân xé hai gã Võ Hoàng lục phẩm cao nhất.
Hỏa Viên kinh ngạc hỏi.
- Độc Nhãn Cự nhân là do bản vương thả ra, chỉ là lúc ấy chúng ta làm một cái giao dịch mà thôi, về sau gã không công kích ta khiến cho ta cũng thật bất ngờ.
- Ngài thả ra? Trời ạ, Thánh Long Vương, ngài không biết mình đã làm cái gì đâu, giao tiếp với một tên khủng bố như vậy, một khi đối phương bội ước chỉ sợ ngài sẽ chết không có chỗ chôn.
Hỏa Viên kinh hãi nói.
- Bản vương thì chắc là không đến nỗi chết không có chỗ chôn, nhưng còn ngươi thì có vẻ là đã đến rất gần rồi đấy.
Lý Lân cười cười xoay người lại đối mặt với linh cẩu đang xông đến.